“Ha ha, không cần cảm ơn. Chỉ là giữa đường thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ thôi”. Tu luyện giả lạ mặt cười lớn nói, hắn còn làm động tác đưa tay phải lên vuốt râu, trong khi trên mặt hắn thì chẳng có cọng râu nào.
“Ta cũng đang trên đường trở lại thành Châu Xuyên, nếu tiểu
hữu không chê có thể đi cùng với ta”. Tu luyện giả lạ mặt tiếp tục cười
híp mắt nói với Kinh Thiên.
“Đa tạ tiền bối. Vãn bối có chút chuyện cần làm nên không làm phiền tiền bối”. Kinh Thiên đưa tay làm lễ nhẹ nhàng từ chối nói.
Quan sát một chút tu luyện giả lạ hoắc này và thấy hắn không có biểu hiện
gì, Kinh Thiên xoay người rời đi nhưng toàn bộ linh thức và linh giác
thì vẫn tập trung vào tu luyện giả lạ mặt này. Có thể nói Kinh Thiên vẫn đang cảnh giác rất cao, bởi ngay cả những người quen biết còn sẵn sàng
đẩy anh vào chỗ chết thì một tu luyện giả lạ hoặc lẽ nào lại sẵn sàng
nghĩa hiệp đến thế. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, lợi ích là trên
hết, mạng người chỉ là có giác, cận thận vẫn hơn. Những bài học như vậy
Kinh Thiên dần dần đã học được, và hơn nữa nhìn vẻ mặt của tu luyện giả
mới xuất hiện này anh chẳng thể có nổi một chút thiện cảm nào.
Kinh Thiên tung mình rời đi còn tu luyện giả lạ mặt thì vẫn đứng đó làm động tác vuốt râu với vẻ mặt cười híp mắt nhìn Kinh Thiên. Có thể nói ánh
mắt của hắn nhìn Kinh Thiên như nhìn một con mồi ngon mà hắn nắm chắc
trong tay.
Đợi cho Kinh Thiên di chuyện được một đoạn và giảm đi
cảnh giác, lúc này tên tu lyện giả cao gầy lạ mặt ánh mắt bỗng trở lên
tà ác tung mình vận dụng kinh công đuổi theo Kinh Thiên.
Tốc độ của hắn cũng rất nhanh, hơn nữa tu vi của hắn lại cao hơn Kinh Thiên nên chẳng mấy chốc hắn đã dần bắt kịp Kinh Thiên.
Tuy rằng đã tung mình bỏ chạy, nhưng cảm giác bất an chưa bao giờ rời bỏ
Kinh Thiên do vậy linh thức của Kinh Thiên luôn ở trạng thái tập trung
cao độ. Ngay khi nhận thấy có người đuổi phía sau mình thì Kinh Thiên
lập tức tăng tốc, và trong đầu thì bắt đầu vận hành suy nghĩ cách thoát
thân.
-Hắc diên tróc nã. Một thủ trảo được tạo thành từ khí kình màu đen nhằm thẳng sau lưng Kinh Thiên phóng tới.
“Tiểu hữu, sao vội vàng vậy? ở lại tâm sự với lão phu một lát”. Một giọng nói the thé kèm theo tiếng cười cũng đồng thời vang lên.
“Bang” một
âm thanh va chạm vang lên Kinh Thiên lấy ra tấm khiên làm bằng vảy của
con yêu thú tê tê mà anh ngần như đã lãng quên đón đỡ đòn tấn công.
Cú đánh của tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh ngũ giai mặc dù không phải là một đòn đánh toàn lực nhưng cũng khiến Kinh Thiên loạng choạng, anh phải
lùi lại ba bốn bước mới đứng vững lại được.
Không để cho Kinh Thiên kịp hồi khí bỏ chạy, tên tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh tiếp tục ra tay.
-Tả hữu yểm tâm thủ. Liên tiếp hai trảo kình đen kịt từ hai phía nhằm thẳng Kinh Thiên đánh tới. Kinh Thiên không còn sự lựa chọn nào khác là vận
hết toàn bộ sức lực tụ vào tấm khiên trước người chống đỡ.
“Bang,
bang…” Những âm thanh va chạm chát chúa vang lên, Kinh Thiên bị đánh bay ngược về phía sau kéo lê trên mặt đất một đoạn va mình vào gốc cây lớn
mới dừng lại được. Khí huyết trong cơ thể phải chịu áp lực lớn nhộn nhạo chạy toán loạn, máu từ miệng ứa ra, anh đã bị thương. Lần bị thương này hoàn toàn không nhẹ chút nào. Đây cũng là lần đầu tiên Kinh Thiên bị
đánh đến trọng thương mà không kịp phản kháng chút nào, hoàn toàn là
đứng im chịu đòn. Cách biệt tu vi quá lớn, lại thêm ở thế bị động khiến
cho Kinh Thiên có khổ mà không biết làm cách nào.
Chỉ có điều có
chút may mắn là tên tu luyện giả mặt quắt cao gầy lúc này hoàn toàn
không muốn giết Kinh Thiên cho nên hắn ra tay vẫn còn có chút lưu thủ.
Hắn chỉ muốn con mồi của hắn bị trọng thương chứ không muốn hoàn toàn
giết chết con mồi. Bởi nếu Kinh Thiên chết thì đối với hắn lại vô giá
trị, ma công mà hắn đang tu luyện là hấp thu tinh huyết của người sống
chứ không phải người chết.
“Tôi và các hạ không thù không oán, các hạ đã ra tay giúp đỡ tôi rất cảm kích. Sao các hạ lại ra tay với tôi?”
Kinh Thiên lồm cồm bò dậy lên tiếng hỏi tu luyện giả cao gầy.
Cách xưng hô của Kinh Thiên đã từ ‘tiền bối’ chuyển thành ‘các hạ’, điều đó thể hiện hai thái độ hoàn toàn khác.
“Tiểu hữu, ta chỉ muốn tiểu hữu giúp ta một việc thôi”. Tên tu luyện giả mặt quắt vẫn cười nham hiểm nói.
“Xin lỗi, ta sức yếu tài mọn, nên không thể giúp các hạ được. Các hạ tìm
người khác đi”. Kinh Thiên lên tiếng từ chối, đồng thời tay phải của anh đã cầm sẵn một quả lựu đạn yêu đan trung cấp để chuẩn bị kích hoạt, tay trái thì vẫn cầm chặt tấm khiên bị đánh đến rạn nứt. Đồng thời nhân lúc nói chuyện nghỉ ngơi, tranh thủ vận công lên điều hòa khí huyết khôi
phục càng nhiều sức lực càng tốt.
Tên tu luyện giả tu luyện ma
công này chính là người mà Tịch Phù Dung đang tìm kiếm. Thời gian này đã đến lúc hắn cần người sống để tiếp tục quá trình tu luyện của hắn, do
vậy hắn mới chạy vào Hoàng Liên Sơn sơn mạch để tìm con mồi. Trong lúc
đang tìm kiếm con mồi phù hợp thì hắn bắt gặp Kinh Thiên và ba tên tán
tu xảy ra xích mích. Nhìn đi nhìn lại thì hắn thấy Kinh Thiên rất phù
hợp với yêu cầu của hắn, nên hắn lựa chọn Kinh Thiên làm con mồi tiếp
theo. Nhưng do Kinh Thiên đang bị ba tu luyện giả có tu vi cao hơn chuẩn bị làm thịt, nếu Kinh Thiên bị ba tên tán tu đó giết chết thì hắn sẽ
không đạt được mục đích cao nhất. Chính vì thế hắn mới nhảy ra ép ba tên tán tu rời đi, vừa tiếp cận Kinh Thiên vừa bảo vệ tính mạng con mồi của hắn.
Hiện tại khi tất cả đều rời đi hết rồi thì lúc này mới là lúc hắn hiện nguyên hình là một tên ma tu.
“Không, tiểu hữu như này mới phù hợp giúp lão phu”. Tên ma tu cười híp mắt nhìn con mồi đã nằm trong tay vừa tiến lại gần lên tiếng nói.
Kinh
Thiên đang âm thầm tính toán đợi cho tên ma tu này đến đủ gần thì sẽ
tặng hắn một quả lựu đạn yêu đan, sau đó gọi ra Tiểu Bạch bồi cho hắn
một đòn. Như vậy có lẽ cũng chỉ làm cho tên ma tu này bị thương một
chút, quan trọng là có đủ chút thời gian để anh và Tiểu Bạch có thể chạy đi. Đồng thời dựa vào tốc độ của Tiểu Bạch có thể sẽ chạy thoát hoặc ít nhất kéo giãn khoảng cách với tên ma tu này, từ đó có đủ thời gian để
hồi phục khí huyết cũng như có thêm thời gian để nghĩ cách, hay có đủ
thời gian để bày trận pháp.
Đang suy nghĩ bỗng lúc này có tiếng nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kinh Thiên và khiến cho tên tu luyện ma tu dừng bước:
“Ha ha, đợi mãi cuối cùng ngươi cũng xuất hiện”. Kim Danh Thắng vừa cười lớn vừa lên tiếng nói.
Kim Danh Thắng, Tịch Phù Dung, Tịch Bá Lĩnh và hai hộ vệ cùng đồng thời xuất hiện. Tình thế bỗng chốc có chút thay đổi.
Áp lực mà tên ma tu nhắm vào Kinh Thiên lúc này đã được tên ma tu chuyển sang nhóm của Kim Danh Thắng.
“Các ngươi là ai, tại sao lại xen vào việc của ta?” Tên ma tu lên tiếng hỏi.
“Ngươi tu luyện Huyết ma đoạt mệnh công. Chúng ta đã tìm ngươi lâu lắm rồi”. Kim Danh Thắng lên tiếng nói.
“Thì ra mục đích của các ngươi là đến tìm ta”. Tên ma tu híp mắt nhìn Kim Danh Thắng lên tiếng nói.
Tên ma tu tuy rằng nhìn thấy nhóm Kim Danh Thắng vẫn bình tĩnh ứng phó. Bởi sau khi nhìn rõ cả nhóm thì hắn nhận ra chỉ có Kim Danh Thắng là tu vi
cao hơn hắn một giai, những người khác thì tu vi đều thấp hơn hắn một
đoạn. Do vậy hắn có đủ tự tin nếu không đánh lại thì có thể dễ dàng chạy thoát thân.
Ban đầu Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung vẫn muốn chờ
đợi thêm chút nữa, cả hai đều chưa muốn ra tay vào lúc này. Nhưng Tịch
Bá Lĩnh sau khi biết được ý đồ của tỷ tỷ và Kim Danh Thắng thì cảm thấy
có lỗi với Kinh Thiên lên thúc giục cả hai người ra tay nhanh chóng để
cứu Kinh Thiên. Hai người Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung còn chần chừ
thì Tịch Bá Lĩnh mặc kể tất cả nhảy ra khiến cho hai người buộc phải
xuất hiện sớm hơn dự định.
Khi đối mặt với tên ma tu Tich Phù Dung và Kim Danh thắng có chút ngoài ý muốn. Mọi chuyện ngay từ đầu đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều khi đối mặt với tên ma tu thì tu vi của
tên này lại cao hơn so với dự đoán của cả hai người. Điều này làm cho
Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung có chút cảm thấy khó khăn, khó giải
quyết.
“Ngươi còn không mau buông tay chịu trói, ta có thể cho
ngươi toàn thây”. Kim Danh Thắng rút kiếm chỉ thẳng vào tên ma tu lên
tiếng nói.
“Đánh thì đánh đi, cái bọn tự cho mình là danh môn
chính phái toàn nói những lời sáo rỗng”. Tên ma tu lên tiếng nói, đồng
thời cũng đẩy sức mạnh của hắn lên mức cao nhất và xuất chiêu.
-Ưng trảo đoạt xà. Tên ma tu tung mình lên cao đồng thời hai tay xuất chiêu
tạo thành trảo kình màu đen nhằm thẳng Kim Danh Thắng đánh tới.
“Mọi người lùi lại để ta đối phó tên này”. Kim Danh Thắng nói với những người đang đứng sau lưng hắn.
-Hoành kiếm xung thiên. Kim Danh Thắng xuất chiêu đón đỡ đòn đánh của tu luyện giả ma tu.
“Bang”. Hai chiêu thức kiếm khí và trảo khí chạm vào nhau tạo thành tiếng nổ lớn khí kình bắn ra xung quanh.
-Thập phương truy hồn. Một kiếm chiếu kiếm kèm theo hơn mười kiếm khí từ các phương hướng khác nhau nhằm thẳng ma tu đánh tới.
Cả hai cao thủ có tu vi cao nhất tại hiện trường cứ thế lao vào chiến đấu
với nhau, một người sử dụng kiếm pháp, một kẻ sử dụng trảo pháp. Khí
kình chiến đấu của hai cao thủ tán phát khắp nơi khiến cho những người
xung quanh phải lùi lại né tránh.
Kinh Thiên tranh thủ thời gian
cũng lùi lại tìm một nơi an toàn ngồi xuống vận công điều trị thương
thế. Các loại đan dược chữa thương được anh đem ra sử dụng để nhanh
chóng hồi phục thương thế của mình.
Vừa điều tức vừa suy nghĩ,
Kinh Thiên về cơ bản cũng hiểu ra bản chất của vấn đề. Xâu chuỗi từ lúc
gặp Tịch Bá Lĩnh, ăn uống ở nhà hàng đến quá trình thu hoạch Bạch sa
tinh nhũ… Hóa ra anh chỉ là công cụ của Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung
dùng để làm mồi nhử tên tu luyện ma công xuất hiện. Cảm giác bị người
khác lợi dụng như một con cờ khiến anh cảm thấy rất không thoải mái,
thêm vào đó nếu không phải là có chút may mắn cộng thêm tu vi luyện thể ở đỉnh cấp một thì có lẽ thương thế không chỉ như này. Những kẻ này chẳng hề coi trọng mạng sống, sinh mạng của những tán tu thấp bé, bất chấp
tất cả chỉ cần đạt được mục đích của mình. Càng suy nghĩ càng cảm thấy
ức chế.
“Kinh huynh, huynh không sao chứ?” Tịch Bá Lĩnh tiến lại gần chỗ Kinh Thiên điều tức lên tiếng hỏi.
“Nhìn như vậy ngươi thấy có sao không?” Kinh Thiên bực tức lên tiếng hỏi lại.
“Ngươi đừng quá đáng, thiếu gia lên tiếng hỏi thăm ngươi là đã có chút coi
trọng ngươi”. Một tên hộ vệ theo sát Tịch Bá Lĩnh lên tiếng nói.
“Được rồi, ngươi không cần nói gì cả”. Tịch Bá Lĩnh lên tiếng ngăn hộ vệ của mình lại nói.
“Xin lỗi huynh, ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Nếu biết ta sẽ
chắc chắn không đồng ý với tỷ tỷ và sư huynh”. Tịch Bá Lĩnh tiếp tục lên tiếng giải thích nói.
“Được rồi, không cần giải thích gì. Dù sao
thì chuyện cũng đã rồi”. Kinh Thiên lên tiếng nói. Vì dù sao sự việc
cũng đã rồi, có nói cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Hiện giờ quan
trọng là chữa thương và suy tính cho những việc tiếp theo.
Trở lại trận chiến giữ Kim Danh Thắng và tu luyện giả tu luyện ma công. Cuộc
chiến càng lúc càng diễn ra ác liệt. Tuy rằng tu vi của tu luyện giả tu
luyện ma công kém Kim Danh thắng một tiểu giai, nhưng chênh lệch thực sự không quá lớn. Dựa vào chiêu thức, độ tinh thuần hắn có thể đánh ngang
tay với đệ tử ưu tú của Trích Tinh Cung. Các chiêu thức của tu luyện giả ma công luôn hết sức tàn độc, mang theo khí kình âm tàn.
“Không ngờ cái tên ma tu này lại khó chơi đến vậy”. Kim Danh Thắng vừa chiến đấu vừa nghĩ.
“Không hổ là tuổi trẻ tài tuấn của Trích Tinh Cung. Tuổi tuy con trẻ tu vi
thâm hậu, chiêu thức cũng tinh thuần”. Tên ma tu cũng thầm khen Kim Danh Thắng.
“Xuất chiêu quyết thắng bại đi”. Kim Danh Thắng hét lên đồng thời tụ hết toàn bộ linh lực xuất ra sát chiêu của hắn.
-Kim quang phong vũ. Chiêu kiếm biến áo xuất hiện hàng chục kiếm khí màu vàng óng ánh nhằm thẳng tên ma tu phóng tới.
“Được, lão phu cũng không bảo lưu”. Tên ma tu lên tiếng nói, đồng thời cũng xuất chiêu đón đánh.
-Huyết vũ kinh hồng. Khí kình bên ngoài tỏa ra màu khói đen, nhưng hai trảo
kình to lớn lại có màu hơi đỏ của máu ẩn hiện trong đám khí màu đen được hắn xuất ra đánh trả chiêu thức của Kim Danh Thắng.
“Ầm”. Một
tiếng va chạm khô khốc vang lên cả hai đều bay ngược về sau, miệng rớm
máu. Nhưng tên ma tu phải loạng choạng mấy bước mới đứng vững được. Kết
quả cả hai cùng bị thương nhẹ, không ai làm gì được ai. Tuy rằng tên ma
tu có vẻ thu Kim Danh Thắng nửa chiêu.
“Ngươi tu luyện ma công, người người có thể tru diệt. Còn không mau bó tay chịu trói”. Tịch Phù Dung đứng ngoài lên tiếng nói.
Thực tế ban đầu cả Tịch Phù Dung và Kim Danh Thắng đều tính toán tu vi của
tên ma tu này chỉ ở vào khoảng Nhân Hoàng Cảnh tam giai. Nếu thực đúng
như vậy thì Tịch Phù Dung và Kim Danh Thắng đều có thể xuất chiến vây
công, phần thắng nắm chắc trong tay. Nhưng thực tế lại không giống như
tính toán, Tịch Phù Dung không thể xen vào cuộc chiến của hai cao thủ.
Nhưng hiện giờ tên ma tu và Kim Danh Thắng đều bị thương, lực chiến đấu
đã giảm sút xuống. Lúc này là lúc mà Tịch Phù Dung có thể tham chiến
cùng Kim Danh Thắng vây công tên ma tu.
“Khà khà… Chỉ cần giết hết các ngươi ở đây thì quỷ không biết thần không hay. Ta vẫn có thể đường
hoàng đi lại trên Nam vực ai biết ta tu luyện ma công”. Tên ma tu có vẻ
rất tự tin trả lời.
“Không cần nói nhiều với hắn. Lên!” Kim Danh Thắng nói, đồng thời tung mình xuất chiêu.
-Tứ phương sát nhập. Kim Danh Thắng xuất chiêu tấn công ma tu.
-Tầm xà quyển vân. Tịch Phù Dung cũng xuất chiêu phối hợp với Kim Danh Thắng nhằm thẳng tên ma tu đánh tới.
“Ha ha, cuối cùng cũng ra tay. Định đánh hội đồng sao?” Tên mặt quắt cao gầy tu luyện ma công vẫn cười nói.
-Hắc huyết kỳ. Huyết vụ cầm tỏa hồn. Một là cờ màu đen xuất hiện trên tay
tên ma tu đồng thời từ trong lá cơ tỏa ra khói đen xen lẫn huyết vụ tấn
công Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung.
“Nguy hiểm, mau lùi lại”. Kim Danh Thắng thấy vậy liền hô lớn, đồng thời thu chiêu về phòng thủ, ngăn cản huyết vụ quấn thân.
Tịch Phù Dung vừa xuất ra chiêu đầu tiên chưa chạm được vào người đối thủ
cũng vội vàng thu chiêu lùi lại, múa kiếm quan thân ngăn cản huyết vụ.
“Để xem các ngươi lấy gì ra đấu, ha ha…” Tên ma tu cầm cây hắc kỳ trên tay
tiếp tục huy vũ huyết vụ tấn công hai người đồng thời cười to nói.
Trong Lạc Hồng thế giới ngoài những vũ khí như: đao, kiếm, thương, kích… còn
có những loại pháp bảo hay còn gọi là pháp khí đây là một loại vũ khí
rất đặc biệt trong tu luyện giới. Mỗi loại pháp khí lại có một công năng đặc thù và cách sử dụng đặc thù, sức mạnh của chúng tùy thuộc vào đặc
tính và người sử dụng. Tu luyện giả mọi cấp bậc đều có thể sử dụng được
pháp khí, tùy vào mức độ tu vi mà mức độ phát huy sức mạnh của pháp khí
khác nhau. Lá hắc kỳ này có thể gọi là một pháp khí, còn quả cầu trữ vật của Kinh Thiên thì lại hay được gọi là pháp bảo.
Lá hắc kỳ của
tên ma tu là một loại pháp khí đặc biệt, nó được một tu luyện giả tu
luyện ma công luyện chế. Bên trong là hắc kỳ được hấp thu rất nhiều khí
âm tà, âm sát, và được người điều khiển hắc kỳ điều khiển theo khẩu
quyết đặc thù. Loại khí âm tà, âm sát này khi tiến vào cơ thể tu luyện
giả sẽ ăn mòn linh lực, làm cho quá trình vận công của tu luyện giả bị
đảo lộn không phát huy được sức mạnh vốn có. Để trục xuất khí âm tà ra
khỏi cơ thể tu luyện giả phải bỏ ra rất nhiều công sức. Thậm chí nếu
người điều khiển hắc kỳ có tu vi cao, và hắc khí trong cây hắc kỳ là
loại âm sát khí cao cấp có thể biến một tu luyện giả đang sống sờ sờ
thành một bộ xương khô.
Tên ma tu càng lúc càng múa cây hắc kỳ
trên tay nhanh hơn, khí âm sát càng lúc càng nhiều hơn bao phủ một vùng
rộng lớn xung quanh Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung.
“Đừng vội đắc ý”. Kim Danh Thắng từ trong đám hắc khí màu đen hét to.
-Phong vũ vân phi. Một chiêu kiếm toàn lực của Kim Danh Thắng xuyên qua hắc vụ nhằm thẳng tên ma tu đánh tới.
-Tam xà phạt thảo. Tịch Phù Dung cũng vận dụng toàn bộ linh lực của bản thân vào một chiêu kiếm kết hợp với Kim Danh Thắng đánh tới.
Cả hai
người mặc kệ huyết vụ quấn thân, sử dụng toàn bộ sức lực của mình tấn
công tên ma tu đang sử dụng pháp khí. Bởi cả hai hiểu rằng không ngăn
chặn tên ma tu này lại mà cứ tiếp tục như vậy triền đấu thì có khả năng
cả hai phải bỏ mạng lại đây. Do vậy cả hai mặc kệ âm sát khí quấn thân
quyết tâm sử dụng sát chiêu quyết chiến với tên ma tu.
“Bang.. Rầm”. Một tiếng va chạm cực lớn vang lên từ trong huyết vụ tên ma tu bắn ngược ra sau hai tay vẫn cầm chắc lá hắc kỳ.
Tên ma tu không ngờ rằng Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung lại quyết đoán như vậy. Bất chấp sát khí ăn mòn linh lực cơ thể, vận toàn bộ linh lực xuất chiêu tấn công hắn. Cũng may cho hắn là hắn đã nhanh tay thu hắc kỳ về
đón đỡ hai sát chiêu cùng một lúc, do vậy mà hắn mới giữ lại được tính
mạng, nhưng trọng thương là không tránh khỏi.
Còn về phía Kim Danh Thắng và Tịch Phù Dung, ban đầu cả hai cố gắng vận linh lực tạo thành
lớp khí kình hộ thân và liên tục huy kiếm tạo ra lớp kiếm khí bảo về
xung quanh mình. Việc làm như vậy có thể ngăn chặn và làm chậm thời gian khí âm sát xâm nhập cơ thể, nhưng nếu kéo dài thì linh lực sẽ suy giảm, lúc đó sẽ không thể ngăn chặn được khí âm sát nhập thể. Nếu tình huống
đó xảy ra vừa vị khí âm sát nhập thể, vừa tiêu hao hết linh lực thì cả
hai cầm chắc cái chết. Do vậy Kim Danh Thắng quyết đoán truyền âm cho
Tịch Phù Dung nhân lúc chưa bị khí âm sát nhập thể, linh lực trong cơ
thể còn thập túc cả hai dốc toàn lực xuất chiêu bất ngờ quyết phân thắng bại.
Kết quả cả hai đã thành công đánh bại tên ma tu trọng
thương, nhưng cái giá phải trả cũng khiến cả hai uống một bình. Vì bỏ
qua phòng thủ chỉ tập trung vào tấn công nên lúc này cả hai đều bị một
lượng lớn khí âm sát nhập thể, ăn mòn linh lực trong cơ thể, huyết khí
nhộn nhạo. Có thể nói đến lúc này là lưỡng bại câu thương.
“Phụt,
được lắm không ngờ các ngươi chơi trò cá chết rách lưới. Lần sau gặp lại sẽ lấy mạng các ngươi”. Tên ma tu mặt quắt cao gầy phun ra một ngụm máu đen sì lên tiếng nói, đồng thời hắn cũng thu cây hắc kỳ lại tung mình
bỏ chạy.
“Chạy đâu”. Hai hộ vệ gia đinh của Tịch Vương Phủ lúc này nhảy ra ngăn cản.
“Cút”. Tên cao gầy tu luyện ma công bị cản đường bực tức hét lên, đồng thời
tung ra hai trảo mang hắc khí cuồn cuộn tấn công hai gã hộ vệ.
Hai trảo pháp chẳng phải là chiêu thức gì, chỉ đơn thuần là hai trảo kình
mang theo hắc khí màu đen và toàn bộ sức lực của tên ma tu tấn công hai
tên hộ vệ.
“Bang, Bang”. Hai tên hộ vệ tuy rằng cũng là Nhân Vương cảnh nhất giai, nhị giai nhưng căn cơ không ổn định bị hai trảo của tên ma tu đánh bật ngược trở lại phía sau miệng ứa máu tươi. Đúng là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
“Không cần đuổi theo nữa”. Kim Danh Thắng lên tiếng ngăn cản. Đồng thời hắn cũng ngồi xuống chữa thương và vận dụng linh lực
Tịch Phù Dung cũng ngồi xuống gần Kim Danh Thắng đả tọa trục xuất khí âm sát ra khỏi cơ thể và chữa thương. Đúng là chỉ mới tham chiến một lát thôi, nhưng thương thế của Tịch Phù Dung cũng không hề nhẹ. Đặc biết khí âm
sát tiến vào trong cơ thể khiến cho linh lực trong cơ thể bị đình trệ,
chạy loạn cực kỳ khó chịu.
Hai tên gia đinh thấy chủ tử bị thương
ngồi lại thì lập tức ngừng đuổi theo tên ma tu, trở lại đứng hai bên hộ
pháp cho hai người chữa thương.