Người trông coi lẳng lặng đứng ở cổng nhìn bọn họ đi xa, phía sau là vô
số dáng hình tượng sáp mơ hồ ẩn hiện, khuôn mặt vô cảm bằng sáp từ trong bóng tối chậm rãi hiện ra, tựa như cá từ dưới biển ngoi đầu lên khỏi
mặt nước.
[Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến - tham quan bảo tàng tượng sáp Siren—— Thưởng 50 điểm tích lũy]
[Hiện giờ số dư điểm tích lũy là 81, bạn có muốn mua đạo cụ không?]
81 à... Bạch Liễu sờ cằm hỏi: "Có rượu nồng độ cao không?"
[Mở cửa hàng—— Tổng cộng có 218 loại rượu phẩm chất đặc thù chủng loại khác nhau, trong đó có 18 loại bạn có thể mua trong phó bản này]
"Rẻ nhất là bao nhiêu?"
[9 điểm 25l. Nhắc nhở thân tình, rượu trong trò chơi và rượu trong thực tế không đồng nhất, qua cải tạo từ hệ thống, hiệu quả có thể cao hoặc
thấp, người chơi nên đọc kỹ sách hướng dẫn trước khi mua.]
[Hệ
thống kiểm tra thấy người chơi có số điểm tích lũy dư dả, kiến nghị
người chơi mua đạo cụ bó đuốc trong phó bản này, hiệu quả cao và an toàn hơn đó~]
Hệ thống lập tức bắn ra cơ man là bảng chất chồng, bên trên lít nha lít
nhít mười mấy trang sách hướng dẫn, cỡ chữ nhỏ như con kiến nhìn nhiều
liền đau cả mắt.
Bạch Liễu gặp lạ không hoảng** nhấp mở một trang sách hướng dẫn, thong thả ung dung mà xem.
(***gốc là kiến quái bất quái (见怪不怪), nghĩa là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị)
Việc bán đạo cụ trong trò chơi này đều là như vậy, đạo cụ giá càng rẻ thì
trang sách hướng dẫn càng dài. Ngược lại, sách hướng dẫn của những đạo
cụ phổ biến tại mục chào hàng thì đơn giản dễ hiểu đầy hấp dẫn, trực
tiếp nói luôn công dụng, khiến người chơi cấp thiết tìm đường sống nhìn
qua là muốn mua.
Là một công nô** rỗng túi, mỗi dịp lễ hội mua
sắm, Bạch Liễu đều tìm đủ mọi cách để săn được hàng hóa thực dụng và rẻ
nhất từ muôn vàn marketing thương mại điện tử, cậu đã quá rành ba cái
chiêu trò kiểu này.
(***nô lệ công ty, gốc là xã súc - shachiku
(社畜), từ này bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ những nhân viên hoàn toàn phụ
thuộc vào công ty của họ, không bao giờ phàn nàn về chuyện làm việc quá
sức hay bất kỳ vấn đề gì, ăn uống nghỉ ngơi đều qua loa, chỉ chăm chăm
làm việc)
Càng là đồ ngon - bổ - rẻ, thì trở ngại khi mua sẽ càng nhiều.
Một trong số đó chính là thiết lập số lượng lớn văn bản thuyết minh cho món hàng giá rẻ, khiến người ta thoạt nhìn không biết thứ này có thể làm
được cái gì, để rồi nhảy qua mua những món khác.
Bởi vậy, những
mặt hàng giá "hạt dẻ" này có rất ít người mua, cho nên lượng tiêu thụ
cực thấp, một số thậm chí chỉ là hàng đơn vị, đoán chừng cũng chẳng ai
đọc kỹ hướng dẫn sử dụng của những thứ này.
Bạch Liễu híp mắt, nhìn vào dòng chữ phía sau [Bó đuốc] và [Máy chiếu 3D] trên thanh menu—— [Đã có sự thay đổi về giá cả].
[Bó đuốc] trong "Thị trấn Siren" giảm còn 17 điểm]
[Máy chiếu 3D] trong "Thị trấn Siren" khôi phục giá gốc, 6 điểm một cái]
Hai đạo cụ lúc trước cậu chú ý tới đều có sự thay đổi về giá.
[Đèn pin siêu sáng] và [Bó đuốc] – loại đạo cụ vừa nghe đã thấy phổ biến và
hữu dụng hơn trong trò chơi kinh dị này, số tiền phải bỏ ra dường như
cũng nhiều hơn.
Song có vẻ như sau khi Bạch Liễu dùng một vài đạo cụ, giá cả của những chúng đã xảy ra biến đổi nhất định, và cậu biết
rằng mình đang ở trong một hệ thống phát sóng trực tiếp...
Theo
như Bạch Liễu phỏng đoán thì hẳn là trong khoảng thời gian cậu vượt ải,
số lượng người chơi mua những đạo cụ này đã thay đổi, dẫn đến giá của
đạo cụ thay đổi theo.
Cậu thong dong đọc xong hết thảy sách hướng dẫn về rượu, cuối cùng chọn loại rượu rẻ nhất kia.
Bạch Liễu rất chi là hào phóng: "Lấy hết."
[Chín chai rượu nồng độ cao đã vào túi đồ của người chơi Bạch Liễu, hoan nghênh ghé thăm lần sau]
Trước TV nhỏ, Vương Thuấn thấy Bạch Liễu như vậy thì sốt ruột vỗ đùi một cái: "Ôi chao! Người mới này làm cái gì thế?"
"Định dùng rượu để đốt tượng sáp á?Dù mấy cái tượng này sợ ánh sáng thật
nhưng chúng có sợ lửa đâu, thiêu hết lớp sáp bên ngoài thì quái vật bên
trong sẽ xổng ra! Mà thế quái nào lại xài hết điểm một lượt, có bị ngu
không chứ!"
Bên cạnh cũng có người chơi xì xào bàn tán:
"Cái người mới này sao vậy kìa? 81 điểm tích lũy toàn mua rượu rẻ nhất,
thằng cha này là sâu rượu hả? Thứ này xưa giờ không có người chơi nào
thèm ngó mà."
"Chả thế còn gì, cho rằng tượng sáp người cá sợ ánh sáng thì cũng sợ lửa đấy mà, hồi trước cũng có người mới phạm phải sai lầm như thế, cầm bó đuốc đi đốt thay vì chiếu đám tượng sáp người cá,
kết quả ánh lửa của bó đuốc tắt dần, và rồi chết không toàn thây."
"Giải tán đê, tôi còn tưởng ngầu lòi thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là ăn may thôi..."
"Hàm kim lượng** màn hình trung tâm càng lúc càng thấp, loại người mới này
mà cũng có thể lên được, trước đây nhóm của Mục thần kia mới thật sự là
độc nhất..."
(***Hàm kim lượng (含金量): trọng lượng kim loại quý
(vàng, bạc) được ấn định theo pháp luật cho đơn vị tiền tệ làm đại biểu
trong chế độ tiền tệ bản vị vàng. Nếu lượng tiền phát hành vượt quá số
lượng cần thiết cho lưu thông thì tiền tệ bị mất giá. Để củng cố giá trị đồng tiền, nhà nước thường phá giá đồng tiền bằng cách hạ thấp hàm kim
lượng của đơn vị tiền.
Suy ra hàm kim lượng thấp = thứ gì đó có
quá nhiều. Trong tình huống này có thể hiểu là ban đầu chỉ có Mục thần
"độc quyền" lên màn hình trung tâm, giờ có thêm Bạch Liễu khiến việc đó
không còn hiếm có nữa, thành ra mất giá.
Lưu ý: đây là cách hiểu của editor, nếu có sai xin mời góp ý ạ)
.....
[Có thêm 0 người thích TV nhỏ của Bạch Liễu, 2 người lưu trữ TV nhỏ của
Bạch Liễu, 166 người giẫm (ném đá) TV nhỏ của người chơi Bạch Liễu,
không ai nạp điện cho người chơi Bạch Liễu]
[Có 1447 người đang
xem TV nhỏ của Bạch Liễu, trong đó hơn một nửa số người giẫm TV nhỏ của
Bạch Liễu, người chơi Bạch Liễu nhận được danh hiệu "hữu danh vô thực",
đúng là chơi cực kỳ không tốt, tất cả mọi người đều hy vọng bạn chết
sớm~]
[Vị trí mở rộng ở vùng biên màn hình trung tâm của người chơi Bạch Liễu đã hết hạn]
[Tổng số giẫm tăng lên với tốc độ chóng mặt, người chơi Bạch Liễu tiến vào
màn hình khu vực "Tử vong hài kịch", dùng kỹ thuật chơi và cái chết hài
hước của bạn để làm hài lòng người xem nào!]
Vương Thuấn trơ mắt nhìn màn hình nhỏ ở rìa khu vực trung tâm lóe lên, TV nhỏ của Bạch Liễu đã tối sầm lại.
Gã đẩy mắt kính, nghĩ đến thông tin về NPC lang thang cấp thần còn chưa
thu thập được, do dự một chốc, rồi giữa cả đống âm thanh tiếc nuối và
cười nhạo đối với người mới Bạch Liễu này, gã vẫn đứng dậy đi tới màn
hình khu vực "Tử vong hài kịch" bên kia.
......
Trong trò chơi.
Màn đêm buông xuống.
Tài xế lái chiếc van lăn bánh trên đường sá tối om, đèn đường hai bên lập
lòe chiếu sáng, trên phố có những ngư dân kéo lưới đánh cá và dao rựa
đang lê bước tới, nhìn chiếc xe lướt ngang qua họ bằng ánh mắt gần như
là đờ đẫn.
Đây đều là những ngư dân sẽ tham gia hoạt động đánh bắt người cá đêm nay.
Đám người này đứng dưới ánh đèn đường ảm đạm, trên mặt họ đan xen chi chít
những đường vân xanh đen như cẩm thạch, còn có một ít chất nhầy trượt
xuống từ trên người bọn họ, rơi lộp độp.
Người dân thị trấn này so với lúc sáng trông thấy càng khủng khiếp hơn, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh lục u ám trong đêm đen.
Tài xế lại cảnh báo: "Người dân thị trấn này đều rất nguy hiểm, bọn họ đã
lâu không có thu nhập rồi, các cô cậu đợi lát nữa xem đánh bắt người cá
trên thuyền được chỉ định là được, đừng tiếp xúc với họ, cô cậu nhìn cái là biết dân xứ khác, dễ bị cướp giật lắm."
Tên này lại ăn sandwich cho bữa tối, vụn của bít tết cá băm rơi rớt từ mép
miệng gã, Bạch Liễu ngửi thấy mùi cá ôi thiu làm mình muốn nôn kia,
nhưng trừ cậu ra mấy người khác trong xe dường như không thấy cái mùi
này khó chịu, Andre thì lại càng dán mắt vào bữa tối của tài xế mà liên
tục nuốt nước bọt, liên tục ấn sau tai của mình một cách nôn nóng.
Lucy cũng không kìm được mà nói một câu: "Sandwich này thơm quá đi."
Andre vô cùng gắt gỏng: "Bữa tối chúng ta ăn toàn cái thứ gì chứ! Đói chết
được!" Nói xong hắn nhìn Bạch Liễu ở phía sau với ánh mắt căm thù.
Cả nhóm bọn họ ăn tối tại bảo tàng tượng sáp, Bạch Liễu gọi một bữa toàn
là đồ chay rẻ nhất, món cá nào cũng không chọn, không riêng gì Andre nổi giận, ngay cả Lucy cũng khá kinh ngạc, nhưng cậu tính tiền cậu làm chủ, cậu nói mình không muốn ăn cá, mọi người cũng chỉ có thể nghe theo.
Andre gào mồm chửi bới: "Chi không nổi tiền thì đừng có ra ngoài học đòi làm
người lớn, cút về nhà đớp sữa của mẹ mày đi, thuần chay đấy!"
Bạch Liễu khi ấy chỉ cười nhẹ: "Nếu đã như vậy, Andre muốn ăn thịt thì tự đi mà gọi món."
Cậu tịch thu phần đồ chay của Andre, mà món nào ở bảo tàng tượng sáp cũng
đắt đỏ cả, Andre hoàn toàn không trả nổi, nhưng Bạch Liễu nói không đưa
hắn là không đưa.
Andre không dám gây phiền phức cho Bạch Liễu,
dù sao ban đêm Bạch Liễu còn thanh toán tiền khách sạn cho hắn, hắn cũng không muốn ngủ ngoài đường ở cái thị trấn này.
Nhưng Jeff thì
chả sao cả, thế là Jeff bị Andre chộp lấy phần ăn, còn bị Andre đánh cho mấy phát, ôm bụng co rút suốt trong góc, mãi không lên tiếng.
Bây giờ ngửi được mùi sandwich, yết hầu Jeff cũng không ngừng chuyển động lên xuống, trong mắt lộ ra sự thèm khát bị kiềm chế, sau đó nhìn sang
Andre đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.
[Âm mưu đẫm máu của Jeff—— tiến độ hoàn thành: 30%]
Bạch Liễu liếc mắt nhìn Jeff đang cúi đầu một cái.
Andre bị cơn đói cộng thêm mùi đồ ăn làm cho bực dọc vô cùng, hắn không nhịn
được dùng sức ấn mạnh vào phía sau tai ngứa ngáy của mình.
Bạch
Liễu để ý thấy mảng da sau tai Andre bị hắn ấn đỏ đột nhiên mở ra đóng
lại, xuất hiện mấy nếp uốn hình vòng cung, giống như là mang cá hô hấp
đóng mở, nhưng cũng chỉ là trong giây lát, rất nhanh mảng da kia lại dán sát vào như cũ.
Mảng da đó như có sự sống, cử động với biên độ nhỏ.
Thật giống như mang cá khép kín ở trên bờ nhẹ cử động.
Bạch Liễu cầm đồng xu quét qua Andre một chút.
[Tên NPC: Andre (Mức độ dị hoá – cao)]
Từ bảo tàng tượng sáp trở ra, mức độ dị hóa của Andre liền tăng thêm...
Bạch Liễu hơi nhíu mày: "Andre, có phải cậu đã chạm vào những tượng sáp người cá ở bảo tàng đó không?"
"Chạm rồi thì sao?" Andre quay đầu, hung ác nói: "Bạch Liễu, đêm nay tao với
mày hãy xem xem ai mới là đứa nên chạy về nhà bú sữa mẹ!"
Trong
chớp mắt này, Andre tức giận gầm lên, trong thùng xe mờ tối, hai bên má
hắn hé ra, Bạch Liễu có thể thấy rõ hai vây cá mở ra sau tai Andre đang
run lên bần bật.
Tài xế đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Này, hai cậu kia, đừng có mà đánh nhau trong xe của tôi!"
Andre tức thì thu lại mang cá, nhưng ánh mắt vẫn hung tợn ghim trên người Bạch Liễu.
Tài xế: "Tôi dựa theo yêu cầu của các cậu, tìm một nơi quyết đấu cho hai
người, hoặc nói cách khác là địa điểm đánh cược, đêm nay trên bãi biển
vắng vẻ cùng với hai chiếc thuyền gỗ, chú ý an toàn của chính mình, nếu
như hai cậu chết đuối, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Một lúc
sau, tài xế cười nhẹ, như là tự nhủ mà nói: "Chẳng qua các cậu đã tới
đây lâu như vậy, chắc sẽ không bị chết đuối đâu... Chắc là đều sẽ bơi
lặn được thôi."
Vẻ mặt Bạch Liễu bình tĩnh, cậu không biết bơi.
Cư dân trong thị trấn này đều là thứ giống như cá, kể cả mới đến vẻn vẹn
một ngày như nhóm bọn họ, cũng đã dần trở nên giống hệt cá, thích ăn món thịt cá kỳ quái, trên người bốc ra mùi tanh lạ lùng...
Cá trời sinh bơi lội, đương nhiên sẽ không chết đuối.
Ngoại trừ Bạch Liễu.
Khác biệt giữa cậu và những người đó chính là cậu không hề ăn món thịt cá kỳ quái kia, ban đêm cũng không hề để bất kỳ tượng sáp người cá nào đến
gần mình.
Bạch Liễu suy đoán có lẽ là hai điều này dẫn đến việc
những người khác bị biến thành cá, nhưng Bạch Liễu lại không bị đồng
hóa, đợi đến khi Bạch Liễu thực hiện cá cược trên biển, mức độ nguy hiểm của cậu nhất định sẽ tăng gấp bội.
Ai biết được dưới biển có những gì, ai biết được lát nữa liệu Andre có biến thành quái vật rồi lật đổ thuyền của cậu hay không?