Cả Văn Tâm và Kỳ Trưng đều bị đám quần chúng hóng chuyện nhiệt tình
chuốc rượu. Tuy độ cồn của rượu vang đỏ không ao, nhưng rượu không say
thì người đã tự say. Bữa tiệc kết thúc, Văn Tâm nhũn người tựa vào vai
Kỳ Trưng, ánh mắt mê ly.
"Về nhà... em phải về nhà..." Vừa nói, cô vừa huơ huơ tay múa tay trên xe.
Tửu lượng Kỳ Trưng tốt hơn cô nhiều, tuy anh cũng uống không ít, nhưng vẫn
duy trì được mấy phần tỉnh táo. Nhưng một người đàn ông có tỉnh táo đến
thế nào thì cũng không làm gì được nhóc con tổ tông nào đó đang văn vẹo
loạn trong ngực. Sau hai ba hồi, Kỳ Trưng liền phát hiện mình xấu hổ. Mà đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn trưng ra ánh
mắt vô tội muốn ôm ấp hôn hít.
Ghế trước truyền đến một tiếng
cười nghẹn, Kỳ Trưng lập tức đen mặt, anh nghiêm nghị nhéo nhéo mặt
người nào đó: "Em ngoan chút đi được không?"
"Hả? Em không ngoan chỗ nào?" Nhóc con tổ tông chớp chớp mi, căn bản không biết mình đã làm sai gì.
Kỳ Trưng cực kỳ bất đắc dĩ, lại không thể giải thích cho cô, anh chỉ đành
cô gắng dịch xa Văn Tâm một chút. Nhưng ghế trong xe có chút xíu như
vậy, có dịch thì xa được đến đâu? Huống chi, anh vừa nhích ra một chút
thì người bên cạnh lại không chịu thua bám theo, vừa bâu bám vừa làm
nũng hỏi: "Anh muốn đi đâu? Anh không cần em nữa à... Hu hu..."
Không hổ là diễn viên, chỉ trong chốc lát nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên
khuôn mặt nhỏ kia. Kỳ Trưng ở bên cạnh Văn Tâm đã lâu mà không biết cô
lại còn có thiên phú này. Anh luống cuống, cũng bất chấp trên xe còn
người khác hay không, lập tức ôm cô vào lòng. Được ôm, người nào đó an
tĩnh lại.
Kỳ Trưng cho rằng cuối cùng cũng tránh được một kiếp
rồi, ai ngờ sau đó cô lại hít hít mũi: "Móng heo bự, rốt cuộc anh có yêu em không?"
"Phụt!" Đường Duệ ngồi trên ghế lái nhịn không được bật cười.
Mặt Kỳ Trưng đen như đáy nồi: "Kéo kính chắn lên, không được nghe."
Đường Duệ nghẹn cười kéo kinh chắn lên. Kính chắn trong xe đã được xử lý đặc
biệt thiết kế để hội bàn công việc cơ mật, không ngờ bây giờ lại phát
huy công dụng. Gần như ngay lập tức, Kỳ Trưng cúi đầu lấp kín môi Văn
Tâm hôn thật mạnh.
"Ưm..." Văn Tâm bị nụ hôn mạnh bạo này hôn đến mức đại não đã quánh nhão thành keo càng thêm hỗn loạn. Cô vòng tay ôm
Kỳ Trưng, bất lực quơ loạn trên lưng anh.
Một hồi lâu sau, khi Văn Tâm sắp không thở nổi nữa Kỳ Trưng mới buông cô ra, hỏi: "Em nói xem có yêu không, hả?"
Văn Tâm ấm ức, son môi cũng bị trôi hết, cứ như cô bé đáng thương, ai không biết còn tưởng Kỳ Trưng làm chuyện thương thiên hại lý gì với cô không
chừng. Kỳ Trưng vừa buồn cười vừa đau lòng.
"Sau này còn dám uống rượu không?"
Văn Tâm lắc lắc đầu thật mạnh.
"Còn dám nhào bậy vào lòng người đàn ông khác không?"
Văn Tâm lắc đầu, sau đó hình như nghĩ đến điều gì đó, gật gật đầu.
Kỳ Trưng nhướng mi: "Hửm?"
Văn Tâm nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Chỉ nhào vào lòng anh."
Có lẽ vì say rượu, giọng cô hơi run hơn thường ngày, cứ như có ai đó cầm
đầu lông vũ quét qua tim Kỳ Trưng. Anh lại nhịn không được ôm hôn người
kia. Hôn một lần còn chưa đủ, lại hôn thêm lần nữa. Mặt, trán, chóp mũi, mỗi chỗ trên người cô đều đáng yêu. Trước kia Kỳ Trưng chưa từng quen
ai, càng đừng nói yêu một người, nhưng giờ, nhìn cô gái trong lòng mình, anh biết, đó là yêu.
Xe nhanh chóng dừng lại. Kỳ Trưng ôm cô lên lầu, đặt ngay ngắn trên giường lớn, còn mình thì sang phòng khác tắm
nước lạnh. Cảm giác say xua đi bớt, nhưng vì nãy giờ mãi ôm Văn Tâm nên
cả người anh đầy mùi rượu. Kỳ Trưng không thích mùi này, nhưng hôm nay
anh lại quyến luyến nó lạ kỳ. Dòng nước lạnh lẽo tuôn ra từ vòi sen, Kỳ
Trưng đanh mặt, mãi đến khi anh xác nhận mình có thể giữ được tâm bình
như nước lặng mới dùng khăn tắm lau khô người, sang phòng bên xem Văn
Tâm.
Không qua thì thôi, vừa qua xem đã nhảy dựng, chỉ ngẳn ngủi
mười phút Kỳ Trưng không ở đây, Văn Tâm đã kéo hết váy xuống, đôi chân
thon trắng chói sáng. Vừa thoáng nhìn qua, Kỳ Trưng đã thấy cảm xúc nào
đó vừa bị mình áp xuống lại ngo ngoe rục rịch. Anh không dám mặc kệ nữa, chỉ sợ lát nữa mình không còn sức giữ ý chí làm chuyện sai lầm. Anh
dùng chăn quấn chặt người, ngoại trừ khuôn mặt nhỏ nhắn thì đều giấu hết mình trong chăn. Nhưng dù là vậy, Kỳ Trưng cũng luyến tiếc đi. Anh ngồi bên đầu đường, chỉ mở một ngọn đèn, nhẹ nhàng dùng ngón tay phác họa
khuôn mặt cô.
Đột nhiên, Văn Tâm lẩm bẩm: "Kỳ Trưng..."
Kỳ Trưng giật mình ngây người. Rồi, bé hồ ly giảo hoạt nào đó mở to mắt,
cười ngọt ngào. Hóa ra cô đã tỉnh. Lửa giận của Kỳ Trưng lập tức bừng
lên, đã tỉnh rồi mà còn để lộ đùi, định quyến rũ ai đấy?!
Dường như Văn Tâm đã biết trước suy nghĩ của anh, cô đi trước một bước kéo tay áo anh: "Anh ngủ chung với em, được không?"
Kỳ Trưng mềm lòng: "Em ngủ đi, anh trông chừng em."
Văn Tâm làm nũng: "Nhưng mà em muốn anh ôm em ngủ."
Hô hấp Kỳ Trưng khựng lại: "Em không sợ anh bắt nạt em à?"
"Không sợ, anh là chồng em mà, sợ gì?" Văn Tâm ngẩng đầu, sau đó vươn tay phải quơ quơ chiếc nhẫn trên tay cô trước mặt Kỳ Trưng.
Trái tim đập liên hồi, Kỳ Trưng hít một hơi thật sâu, nói: "Do em nói đấy, đừng hối hận."
"Cái này..." Văn Tâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt cứng đờ.
Kỳ Trưng đoán ngay con nhóc này nhất định là hối hận rồi, anh lập tức xốc
chăn bế ngang người lên: "Giờ hối hận cũng vô dụng rồi."
"Thả em xuống!"
Cả người Văn Tâm bị bế ngang, chỉ đành ôm cổ Kỳ Trưng. Anh nghiêng mặt
nhìn cô: "Được, gọi ông xã đi, rồi hôn một cái, anh thả em xuống."
Văn Tâm làm theo không chút do dự: "Ông xã! Muah!"
Kỳ Trưng đứng ngây người, Văn Tâm có giãy giụa thế nào anh vẫn không nhúc nhích.
"Nè, đồ móng heo, anh đừng có nói mà không giữ lời chứ?"
"Nè nè! Rốt cuộc anh làm sao vậy? Ngốc rồi hả?!"
Một lúc lâu sau, Kỳ Trưng đặt cô lên giường lần nữa, động tác anh rất nhẹ
nhàng nên Văn Tâm không cảnh giác chút nào. Ngay giây tiếp theo, thân
hình nóng bỏng đến sắp nổ tung của người đàn ông đã phủ lên người cô.