Âm thanh Tháp Đen kết thúc, một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, đâm vào mắt khiến Đường Mạch không cách nào mở mắt được.
Đường Mạch đã sớm có chuẩn bị, nhắm hai mắt lại, chờ đợi tiến vào trò chơi.
Sau ba giây, bên tai cậu không phải là tiếng nhạc nhộn nhịp, cũng không
phải giọng nói trẻ con kì dị, mà là tiếng chim hót lanh lảnh.
Đường Mạch kinh ngạc mở mắt ra.
Đây là một mảnh rừng rậm mênh mông vô tận.
Bầu trời màu xanh dọa người, giống như dùng màu sơn lên vậy, vài đám mây
trắng như kẹo bông trôi nổi trên bầu trời, hình dáng đều đặn như thể có
người sử dụng công cụ vẽ hình tròn vẽ từng cái một. Bầu trời cao chót
vót, đem thế giới phân chia thành bầu trời và mặt đất, những thân cây
cao thẳng táp đụng lên tận bầu trời, không có một nhánh cây.
Đường Mạch như đứng trong một khu rừng cổ tích, sắc mặt kinh ngạc.
Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Cây cối ở đây cực kỳ cao. Thân cây nhỏ nhất cũng có đường kính bảy hoặc tám mét, nhưng hoa cỏ lại có kích thước bình thường. Đường Mạch cẩn thận
tránh từng bông hoa ngọn cỏ, để ngăn nó phát ra âm thanh rõ ràng. Cậu
đang mang một đôi giày đế mềm, bước trên đất mềm và ẩm gần như không
phát ra bất kì tiếng động nào.
Năm phút sau, Đường Mạch trở lại vị trí ban đầu, kiểm ta đồ mình mang theo bên người.
Trong ba lô có hai hộp bánh quy, một bình nước, một cái đèn pin cầm tay, một
cái hộp quẹt và một sợi dây thừng. Đùi phải có hai con dao nhỏ, trong
túi áo khoác giấu bốn phi tiêu.
Sau khi kiểm tra xong tất cả, Đường Mạch bắt đầu đi về phía trước.
Từ lúc cậu tiến vào tầng một Tháp Đen đã qua mười phút. Không giống lúc
Phó Văn Đoạt bị kéo vào, Đường Mạch không ngay lập tức nhận được nhiệm vụ chính, Tháp Đen chỉ nói một câu 'chào mừng đi tới thế giới quái
vật', ngoài ra không tiết lộ thêm một chữ.
Mười phút, Tháp Đen không tuyên bố nhiệm vụ trò chơi, Đường Mạch cũng không thể ngồi chờ chết.
Cậu cẩn thận đề phòng bốn phía, chọn đại một hướng, cứ thế mà đi thẳng.
Ở trong rừng rậm rất dễ bị lạc đường. Đường Mạch không chuẩn bị la bàn, cũng không biết nó có tác dụng trong thế giới này không. Đường Mạch
chọn một phương hướng nhất định, đi về hướng đó, ít ra sẽ không bị vòng
lại chỗ cũ.
Cây cối cao lớn che kín mặt trời, không thể dựa vào mặt trời để phân biệt phương hướng.
Nhưng chính giữa những tán lá cây rậm rạp, một ngọn núi thẳng tắp đứng sừng
sững trên mặt đất. Ngọn núi này trông giống như một con dao làm bếp. Độ
dày của ngọn núi rất mỏng, nhưng cực kì dốc và cao. Trên đỉnh núi phủ
một tầng băng tuyết trắng xóa, Đường Mạch lấy ngọn núi này làm phương
hướng, dự định đi ra khỏi khu rừng trước.
Cậu đi một tiếng.
Vẫn còn cách ngọn núi như dao kia rất xa, hoàn toàn không nhìn thấy chân núi.
Trong rừng rậm cây cối giống nhau như đúc, Đường Mạch cứ đi mười phút sẽ
tìm mười hòn đá nhỏ, xếp thành một hình chữ thập. Trong vòng một giờ,
Đường Mạch không gặp một cái nào do mình bày ra.
"Không có quay lại đường cũ, nhưng vẫn chưa ra khỏi cánh rừng này...."
Đường Mạch mím môi, cố gắng bước nhanh hơn, muốn tìm được đường thoát khỏi khu rừng.
Lúc Đường Mạch đi đến gần một cây gỗ đỏ cao lớn, đột nhiên tai cậu động
một cái, như thể câu nghe thấy gì đó. Bước chân của Đường Mạch lập
tức dừng lại, cậu dựa vào thân cây gỗ đỏ, che giấu cơ thể mình, tập
trung lắng nghe âm thanh kỳ lạ yếu ớt này.
Đường Mạch nghe
mười giây, xung quanh rừng rậm chỉ có tiếng chim hót và lá cây
xào xạc dễ nghe, gần như không có gì khác biệt.
Đường Mạch đeo ba lô, ánh mắt động lại. Cậu nằm xuống, hai tay chống đất, áp tai xuống đất, tiếp tục nghe,
Đường Mạch từ dưới đất nhảy dựng lên, xoay người chạy hướng ngược
lại. Cậu cũng không để ý có đạp phải lá cây phát ra âm thanh
hay không, chỉ lấy tốc độ nhanh nhất của mình để chạy trốn,
nhưng tiếng 'đùng đùng' còn nhanh hơn cậu, ba phút sau, một cái
bóng trắng lớn chợt xuất hiện trên không trung, đập vào mắt
Đường Mạch.
Hai mắt cậu co rút lại.
"Tê...tê"
Một con thỏ cao ba mét đứng trước mặt Đường Mạch, nó dùng cặp mắt
màu đỏ tươi gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch. Móng vuốt khổng
lồ của nó đập xuống mặt đất ở phía sau, một khối đất có kích thước
bằng ghế sofa dễ dàng bị nó đào lên, văng vào một cái cây khổng lồ,
tạo thành một tiếng nổ.
Đường Mạch từ từ lui về sau, không chớp mắt nhìn con thỏ trắng này.
Một người một thỏ đứng giữa ba cái cây nhìn đối phương.
Chớp mắt, Thỏ Bự cao lớn chân sau đạp đất lấy đà, nhảy lên không
trung thành một vòng cung hoàn mỹ, vọt tới chỗ Đường Mạch.
Đường Mạch không chút do dự lấy que lớn trong cổ tay mình, nghiêng
người tránh Thỏ Bự, đồng thời nhanh chóng đánh vào gáy nó. Que
diêm đánh vào lông thỏ bắn ra vô số tia lửa kim loại nhức mắt.
Những sợi lông kia thoạt nhìn thì thấy mềm mại, nhưng thật ra
cứng như sắt, Thỏ Bự bị Đường Mạch đánh một cái, trượt về
phía trước, trên mặt đất xuất hiện dấu vết dài mười mét. Đường Mạch bị lực phản đánh bay, đập vào cây cổ thụ. Cổ họng cậu
hơi ngọt, thiếu chút nữa đã ho ra búng máu, Đường Mạch nuốt
ngược trở vào.
Một người một thỏ cách mười mấy mét nhìn chằm chằm nhau, lần nữa tiếp tục lao vào đánh.
Thỏ Bự trắng như tuyết không vì cơ thể khổng lồ mà chậm chạp, tốc độ của nó cực nhanh, thân thể chạy trên không trung chỉ để lại
cái bóng mờ nhạt. Đường Mạch bị nó ép liên tục lui về sau,
dùng que diêm lớn ngăn cản móng vuốt Thỏ, cuối cùng lại bị
dồn vào góc khuất của một thân cây.
Phía sau Đường Mạch
là một thân cây cổ thụ có đường kính mười mét, hai bên đều là
lùm cây. Cậu không chần chờ, xoay mũi chân, chạy vào bên trong
lùm cây.
Thỏ Bự nhanh chóng đuổi tới, lại thấy Đường
Mạch còn chưa chạy xa, đứng ngay lùm cây, hai tay chống nạnh,
giận giữ nhìn Thỏ Bự, hùng hồ la lên một câu
"Trả ta..."
"ông..."
"nội...."
Giọng thanh niên vang dội thật lâu trong rừng rậm bát ngát, Đường Mạch
há miệng, làm thành hình chữ o. Thỏ Bự dựng hai cái lỗ tai
dài lên, dường như phát hiện có gì không đúng, lập tức xoay người chạy. Giây tiếp theo, một luồn nhiệt từ trong miệng Đường Mạch
phun ra, sau đó là ngọn lửa nóng hầm hập xuất hiện.
Dị năng 'Yêu tinh, trả ta ông nội', mỗi ngày chỉ có thể sử dụng
một lần, lúc sử dụng cần chống nạnh rống to 'Trả ta ông nội',
có thể phun ra ngọn lửa có nhiệt độ cao 800 độ C, kéo dài trong
30 giây.
Đường Mạch không thể khống chế, phun ra đúng 30
giây, sau khi kết thúc, Thỏ Bự đã sớm chạy không còn bóng
dáng, trước mặt cậu lại là biển lửa vô tận.
Sắc mặt Đường Mạch tái đi, đeo lại ba lô bị ném vào một góc lên, bắt đầu chạy.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Đường Mạch cũng không muốn sử dụng dị năng này trong rừng rậm. Rừng rậm này có thảm thực vật rất
phong phú, một khi bốc cháy, không thể nào khống chế được ngọn
lửa. Thỏ Bự đã bỏ chạy, Đường Mạch cũng phải nhanh chóng rời xa khỏi chỗ này. Hơn nữa cậu còn phải chạy đường vòng, một
giờ đi đường trước đó coi như lãng phí.
Lửa cháy trong
rừng càng ngày càng lớn, Đường Mạch chạy mấy chục km, từ xa
nhìn lại vẫn có thể thấy ngọn lửa do mình gây ra.
Trong
ánh lửa đó rực, từng cây cổ thụ bị ngọn lửa đốt cháy từ từ sụp đổ, ngã xuống. Ngọn lửa lan tràn càng lúc càng nhanh,
không cho Đường Mạch chút thời gian nào. Cậu điên cuồng chạy về
phía trước, bỗng nhiên, trong tai cậu xuất hiện một giọng nói trẻ em.
"Sao tự nhiên lại cháy? Ta phải đi tìm Ông nội Voi về dập lửa!"
Tiếng bước chân dày đặc từ xa truyền tới, càng ngày càng gần. Nghe
tiếng bước chân cũng phải hơn hai mươi người đang chạy đến đây.
Đường Mạch nghe được bọn họ đã tới gần, chỉ còn cách hơn trăm mét, cậu không thể chạy đi. Dưới tình huống khẩn cấp, Đường
Mạch leo lên một cây cổ thụ, vèo một cái lấy lá cây che lại cơ
thể mình.
Năm giây sau, tim Đường Mạch đập mạnh một cái.
Cậu rốt cuộc thấy rõ những thứ đang nói chuyện.
Không phải người, tất cả đều là động vật. Cũng có thể nói là Quái Vật.
Dẫn đầu là một người đầu tinh tinh. Nó mặc một cái áo ba lỗ đen,
bắp thịt rắn chắc, hai tay cầm một cái chậu nước to bằng một căn phòng chạy về phía bị cháy. Đằng sau nó, còn có người đầu
heo, người đầu khỉ, một con rắn khổng lồ, to bằng cái ống
nước.
Có loài chỉ có đầu là động vật, có loài toàn thân là động vật.
Đường Mạch ngừng thở, gắt gao ôm cây. Cậu có thể nghe được tim mình
đập thình thịch, bây giờ chỉ có thể làn giảm cảm giác tồn
tại của mình lại một cách thấp nhất, cầu nguyện những Quái Vật này không phát hiện ra mình.
Đột nhiên, một người đầu chó
dừng bước, lỗ mũi động hai cái, ngẩng đầu lên, nhìn về phía
Đường Mạch đang ẩn nấp sau tán lá cây.
Da đầu Đường Mạch run lên, trong tay cậu cầm một cái phi tiêu nhỏ, chưa ném ra, người đầu chó đã hét lớn: "Người dưới lòng đất! Có người dưới lòng đất!"
Đường Mạch đạp một cước lên thân cây, mượn lực nhảy qua một cành cây khác.
Hai con khỉ khổng lồ hai ba phát đã trèo lên, một con đuổi kịp. Đường
Mạch nào có thời gian để do dự, cậu không ngừng nhảy chuyển cây,
hai con khỉ theo sát cậu, dưới đất còn có một nhóm quái vật chạy
theo.
Bà nó! Các ngươi chẳng phải nên đi chữa cháy trước sao!
Lần đầu tiên, Đường Mạch muốn chửi thề. Nhưng cậu cũng chỉ có thể nghĩ
trong lòng, cậu thậm chí không có thời gian để nói, không ngừng nhảy
xuống một thân cây.
Lửa cháy càng ngày càng lớn, sắp lan
tới cây cổ thụ Đường Mạch đang đứng, nhưng bầy Quái Vật vẫn như cũ đuổi theo sát Đường Mạch. Hai mắt bọn chúng đầy tia máu,
hai con khỉ khổng lồ nhìn Đường Mạch, nước miếng trong kẽ răng
chảy ra.
Cho dù thân thể Đường Mạch có tốt hơn nữa, cũng không thể so với hai cao thủ leo cây này. Cánh tay cậu bị một con khỉ cào ra hai vệt máu, còn một con nhân cơ hội treo ngược lên thân cây, dùng hai tay mò cánh tay Đường Mạch. Que diêm lớn xuất hiện trong tay Đường Mạch, cậu dùng mười phần sức lực, đánh vào
ngực con khỉ.
Khỉ bị cậu đánh bay ra ngoài, nhưng trước khi bay cũng đạp một cước vào ngực cậu.
Đường Mạch bị cú đạp của nó rơi tự do xuống phía dưới, phịch một tiếng, nện xuống đất.
Giây tiếp theo, toàn bộ Quái Vật bu lại.
"Người dưới lòng đất!" Tinh tinh nuốt nước miếng một cái: "Lâu rồi không thấy người dưới lòng đất tươi như vậy."
Người đầu heo hai mắt sáng lên nhìn Đường Mạch: "Có thể ăn không?"
Que diêm lớn không có tác dụng, nó là vũ khí rất tốt, nhưng
Đường Mạch không có khả năng đánh lại nhiều Quái Vật như vậy,
sợ rằng ngay cả chạy cũng không thoát được.
Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi chỉ có thể nguyền rủa một đối tượng, không có hiệu quả.
Còn dị năng đưa ta ông nội đã dùng hết, đó là dị năng duy nhất
trong rừng rậm sẽ sinh ra uy hiếp với lũ Quái Vật này.
Còn dị năng tìm bạn, dị năng phun gió, dị năng có tính phòng ngự...
Sắc mặt Đường Mạch ngày càng khó nhìn.
Tất cả dị năng của cậu không đối phó được đám Quái Vật này!
Trong đầu Đường Mạch lóe lên ánh sáng, cậu chợt nhớ tới vừa rồi
vào thời khắp nguy cấp, Tháp Đen dường như có tuyên bố nhiệm vụ nhánh. Vừa rồi cậu phải chạy trốn căn bản không có thời gian
suy nghĩ nhiệm vụ này.
Tháp Đen không thể nào không cho cậu một con đường sống. Đường Mạch tự nhận từ lúc tiến vào trò
chơi không bỏ lỡ bất kỳ chuyện gì, cậu nhớ lại từng hành động
của mình, không làm gì sai, cũng không bỏ lỡ bất kì manh mối
nào. Chỉ có lúc đối phó với Thỏ Bự là bất đắc dĩ dùng hết
dị năng 'Trả ta ông nội'. Nếu không sử dụng nó Đường Mạch chắc
chắn sẽ không thoát được con Thỏ Bự.
Cho nên chỉ có...
Đường Mạch từ trong túi lấy ra một viên ngọc xinh đẹp, cậu lấy viên
Ruby giơ lên đỉnh đầu. Bỗng nhiên, một cái mũ thối màu đỏ xuất
hiện trên đầu Đường Mạch, cậu xém chút nữa đã bị mùi thối này
xông đến ngất, cảm nhận được dưới lỗ mũi đang có cái gì mọc
ra.
Đường Mạch nhịn xuống cơn buồn nôn, từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: "Ta là cô bé Quàng Khăn Đỏ."
Bọn Quái Vật sửng sốt.
"Quàng khăn đỏ?"
"Quàng Khăn Đỏ là ai?"
"Ngươi từng nghe qua cô bé Quàng Khăn Đỏ chưa?"
Đường Mạch bị bọn Quái Vật vây ở chính giữa. Cậu cúi đầu, giấu
biểu cảm dưới mũ thối của Mario. Trước mắt cậu chỉ có thể
nghĩ tới một khả năng duy nhất. Tháp Đen chắc chắn sẽ không cho
cậu một tình huống bắt buộc cậu phải chết, trừ khi đây là một trận
giết hại chứ không phải là trò chơi.
Nhưng nếu như có
giả làm Cô bé Quàng Khăn Đỏ cũng không thoát, hoặc là cái mũ
này của Mario không thể ngụy trang thành Quàng Khăn Đỏ, lừa tụi Quái Vật, thì Đường Mạch chỉ có thể lưu trữ, sau đó liều
chết đánh một trận.
"À, ta nhớ rồi, không phải nhà bà
ngoại có một đứa cháu lai kêu là Cô bé Quàng Khăn Đỏ sao?" Một
con vẹt líu rít nói: "Ngươi còn nhớ con gái của bà ngoại không? Mười năm trước bỏ trốn cùng người dưới lòng đất, sinh ra một đứa
con lai! Hôm qua Bà ngoại còn nói với ta cháu gái của bà đặc biệt
hiếu thảo. Hai ngày nữa sẽ từ Vương quốc Dưới Lòng Đất để giúp bà
trông đất, phải không?"
Tinh tinh khổng lồ chỉ râu trên môi Đường Mạch: "Hắn là đàn ông dưới lòng đất, không phải phụ nữ."
Đường Mạch: "........"
Đường Mạch mặt không đổi sắc xé râu của Mario xuống, từ dưới đất
đứng dậy, nhìn tinh tinh bự: "Ngươi nhìn lầm rồi."
Tinh
tinh bự sờ đầu một cái: "A, chắc là ta nhìn lầm rồi. Thì ra
là cháu ngoại nhà Bà Ngoại Sói, ngươi không nói sớm. Vậy các
ngươi đi dập cái đám lửa đó. Quàng Khăn Đỏ, ta mang ngươi đi tìm
Bà Ngoại."
Rừng rậm này đối với Đường Mạch giống như mê cung, nhưng dưới sự
chỉ dẫn của tinh tinh bự, hai người chỉ tốn nửa giờ là đi ra
khỏi rừng rậm, đi tới một sơn cốc.
Chỗ này nằm ở hướng
ngược lại với ngọn núi như dao mà Đường Mạch nhìn thấy, tinh
tinh bự vừa dẫn Đường Mạch đi vừa nói: "Ngươi đúng là một
Quàng Khăn Đỏ hiền lành hiểu chuyện. Bây giờ là mùa trồng hoa
màu, là thời điểm bận rộn nhất, ngươi lại tới đây giúp Bà Ngoại trông đất."
Đường Mạch đứng sau lưng tinh tinh, giữ khoảng cách nửa mét với nó, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tinh tinh bự: "Quái Vật sơn cốc chúng ta hai năm gần đây không yên ổn
chút nào." Tinh tinh bự đẩy tảng đá lớn ra, một hang động đen
thui lập tức xuất hiện trước mắt Đường Mạch.
Đường Mạch nhớ lại câu trong nhiệm vụ phụ 'Lẻn vào Sơn Cốc Quái Vật',
cuối cùng cắn răng một cái, đi theo vào hang động.
'Rầm', tảng đá lớn sau lưng Đường Mạch khép lại.
[Dinh Dong! Hoàn thành nhiệm vụ phụ thứ nhất.]
Tinh tinh bự cầm một cây đuốc bên cạnh tảng đá, thắp sáng hang.
Đường Mạch đi theo sau lưng tinh tinh bự, tiếp tục đi sâu vào
trong hang.
Cái hang này cực kì rộng lớn, hoặc có thể nói nó giống với hang động đá vôi. Trên chóp hang động, từng khối
nhũ thạch dựng ngược xuống, đầu thạch nhọn, trên đó đọng lại
những giọt nước nho nhỏ. Đường Mạch không nhanh không chậm đi sau
lưng tinh tinh bự, bọn họ một mực đi xuống, cách mặt đất càng
ngày càng xa.
Đi khoảng mười phút, đã đến cuối hang động, tinh tinh bự đẩy tảng đá lớn chặn cửa hang ra.
Khe hở mở ra, không gian mới xuất hiện.
Đường Mạch mở to hai mắt, nhìn không gian rộng lớn ẩn sâu trong lòng đất này.
"Ở đây mới là Tháp Đen tầng một." Tinh tinh bự cảm khái nói: "Mỗi lần đi lên phía trên ta cũng đặc biệt không được thoải mái. À
đúng rồi, Quàng Khăn Đỏ, tại sao ngươi lại xuất hiện ở rừng rậm ngay ranh giới của tầng một và tầng hai?"
Tinh tinh bự cũng không nói chuyện với cậu nữa, mang cậu đi vào Sơn Cốc.
Nếu chưa từng thấy mảnh Sơn Cốc phía trước này, chỉ sợ không có
ai tin dưới lòng đất còn có một thế giới lớn như vậy.
Sơn Cốc rộng lớn được bao quanh bởi ba ngọn núi như ba hình chóp,trung
tâm là một dòng sông màu hồng trong suốt. Con sông bắt đầu từ bên
ngoài Sơn Cốc và cuối cùng biến mất ở đầu khác.
Giữa ba ngọn
núi là những ngôi nhà phủ đầy rơm và bùn. Từ xa nhìn lại, dùng mắt
thường có thể nhìn thấy hơn hai mươi ngôi nhà nhỏ. Ngoài ra trước
mỗi ngôi nhà còn có một vườn rau, giờ phút này trên đất không có thứ gì, chỉ có đất đã được cày cấy tốt, không có hoa màu.
Trong Sơn Cốc không có ai, có thể là tất cả đều đã đi ra ngoài dập lửa.
Tinh tinh bự dẫn Đường Mạch đến chỗ cao nhất trên núi. Đường Mạch đi
càng lúc càng chậm. Cậu ấn tay vào hình xăm que diêm, cảnh giác nhìn
chằm chằm phía trước.
Một ống khói màu hồng nhô ra khỏi ngọn đồi, xuất hiện trước mặt họ.
Tinh tinh bự chỉ vào ống khói: "Ngươi xem, đây là nhà của bà ngoại ngươi."
Đường Mạch đè hình xăm que diêm, gật đầu một cái.
Tinh tinh bự không nhận ra Quàng Khăn Đỏ là ai, nhưng Bà Ngoại của
Quàng Khăn Đỏ thì không nhất định như vậy. Đường Mạch dựa theo
yêu cầu của Tháp Đen tiến vào Sơn Cốc Quái Vật, cậu mơ hồ nhận
ra, đây là mấu chốt của trò chơi công tháp, hoặc có thể nói là nhiệm vụ chính, cho nên cậu cần phải ở trong Sơn Cốc này. Nếu
thật sự bị Bà Ngoại ngoại nhận ra là Quàng Khăn Đỏ giả mạo,
Đường Mạch chỉ còn lựa chọn duy nhất chính là lập tức chạy
trốn, ẩn nấp chỗ xó xỉnh nào đó trong Sơn Cốc, chờ cơ hội tìm nhiệm vụ chính.
Một căn nhà nhỏ màu hồng được gấp gáp đắp bằng bùn đất mà xây
nên, nằm giữa hai cây xanh tươi tốt. Một hàng rào tre vàng bao quanh
cánh đồng rau trước căn nhà. Ở giữa cánh đồng rau, một con đường
được khảm những mặt gương như khảm đá trải dài từ cổng đến
cửa nhà.
Một con vật mang mũ dạ màu trắng, mặc váy hồng cao lớn xuất hiện
bên trong. Cả người nó toàn là bắp thịt cường tráng, nó phải
cúi thấp người xuống mới có thể đi ra ngoài. Váy màu hồng
nhạt siết chặt trên người nó tạo ra từng vết, giống như tên đàn ông cường tráng mặc váy của bé gái vậy, trông vô cùng buồn
cười.
Vành nón to lớn che kín mặt nó, Đường Mạch chỉ có thể nhìn được lông đen dài trên bàn tay.
Bước chân nó ngượng ngùng, giống như một người phụ nữ trong xã hội thượng lưu, bước từng bước nhỏ, bước đến cửa. Đường Mạch cao một mét tám
chỉ đứng tới vai nó, nó từ từ buông tay đè vành nón, để lộ một
cái miệng lớn và một đôi mắt sắc bén tựa như chó sói.
Tinh tinh bự ngây ngô cười nói: "Bà Ngoại Sói, ta dẫn Quàng Khăn Đỏ tới cho người."
Đường Mạch trong nháy mắt vừa thấy Bà Ngoại Sói liền xoay người
muốn chạy, nhưng bàn tay to lớn của Bà Ngoại Sói đè trên vai
cậu. Đường Mạch hoảng sợ phát hiện mình không cách nào thoát
khỏi bàn tay của nó, chỉ cần đè như vậy, Bà Ngoại Sói đã có
thể giữ cậu đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích được.
"Đúng là Quàng Khăn Đỏ nhà ta. Cái mũ thối màu đỏ của cha nó đời
này ta cũng sẽ không quên, bác tinh tinh, ngươi không biết mũ của ba nó thối bao nhiêu. Nhìn này, nó đội nhìn tốt hơn một chút."
Vừa đóng cửa lại, Bà Ngoại Sói trực tiếp ném Đường Mạch lên sàn nhà. Đường Mạch quay hai vòng, mới ổn định được cơ thể bị
quăng tới gần lò sưởi trong tường. Cậu lập tức bò dậy, Bà Ngoại
Sói căn bản không quan tâm đến cậu, cũng không thèm làm dáng đi
bước nhỏ thùy mị buồn nôn kia nữa, hai ba bước đi tới bên cạnh
lò sưởi, cầm một cánh tay người khô quắt lên gặm.
Quần áo nhỏ bởi vì động tác thô bạo của Bà Ngoại Sói mà bị rách một đường, nó không kiên nhẫn mắng một tiếng, xé bộ đồ trên người
ra, tùy tiện ném vào lò sưởi, đốt thành đống tro.
"Cởi
cái mũ thối chết tiệt của ngươi ra!" Bà Ngoại Sói cắn đứt cái cổ tay, nhai răng rắc: "Cái mũ thối này của người giống hệt
của ba ngươi. Đừng tưởng ta sẽ cho ngươi sắc mặt tốt, bảy ngày
này ngươi chỉ có bảy đồng tiền, chết cũng không được nhiều hơn một đồng."
Nghe như vậy, Đường Mạch ngược lại thả lỏng hơn nhiều, trong đầu cậu nhanh chóng ghi lại từ mấu chốt: Bảy ngày.
Đường Mạch đã sớm không muốn đội cái mũ này, nhưng lúc cậu vừa mới
cởi xuống, Bà Ngoại Sói đã hung ác nhìn cậu một cái, giống như ăn cổ vịt, kẽo kẹt cắn đứt khuỷu tay: "Người dưới lòng đất
trên thế giới này là thứ đáng ghét nhất. Đội lại cái mũ cho
ta, đừng để ta lại thấy mấy sợi tóc kia, nếu không ta lột sạch
cái thứ trên đầu ngươi!"
Căn nhà màu hồng, tất cả những vật dụng trong đây cũng màu hồng
nốt. Căn nhà không lớn, trên bàn ăn bụi bám thành một tầng
mỏng. Đường Mạch nhìn bàn ăn, đoán chừng một tháng không có ai
đụng vào, có lẽ chủ nhân nó thích để thức ăn dưới đất, hoặc
là trực tiếp hai tay trực cầm ăn.
Dưới ghế sofa lót một tấm thảm, loại da lông màu hồng Đường Mạch chưa từng thấy qua. Tầm mắt cậu chuyển khắp nơi trong nhà, cuối dừng lại trên lò sưởi, sau đó khẽ nâng mắt lên, nhìn về phía đầu người treo trên lò
sưởi.
Giống như những cái đầu hươu hay được khảm trên lò sưởi, đây là một tiêu bản đầu người cứng ngắc.
Tóc dài màu đen được vén lên hai bên mặt, người đàn ông trung niên
này nhắm hai mắt lại, há miệng ra, giống như bị treo lên tường
khi đang ngủ, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt không có chút máu,
trên cổ có một vết bầm đen.
Đường Mạch chỉ nhìn một cái liền chuyển tầm mắt.
"Đừng nghĩ ta sẽ chuẩn bị cơm tối cho ngươi."
Bà Ngoại Sói lấy tay lau sạch máu thịt trên miệng: "Bảy đồng
tiền đã là thù lao lớn nhất cho ngươi. Bắt đầu từ ngày mai,
ngươi phải đi bắt con Chuột Vàng cho ta, nếu sau bảy ngày ta trở
về còn chưa thấy xác chuột...."
Bà Ngoại Sói cầm cái bình màu hồng nhạt, ném cho Đường Mạch:
"Bảy ngày sau chính là mùa gieo giống. Nghe nói trưởng đoàn
xiếc thú nhặt được một bảo bối, ta phải đi xem một chút. Trong
bảy ngày ta đi xem, ngươi phải nhìn thật kỹ mảnh đất phía sau
ngọn núi kia."
Bà Ngoại Sói đi tới bên cửa sổ, Đường Mạch cũng đi theo.
Qua cửa sổ, Đường Mạch thấy một cánh đồng rau còn rộng lớn hơn miếng
đất trong sân. Bùn đen đã được người ta xới từ lâu, chỉ còn chờ
gieo giống. Cánh đồng rau này nằm dưới chân một ngọn núi. Ánh mắt
Đường Mạch chợt lóe lên, nhìn chín cái lỗ lớn dát trên vách núi.
"Mấy con chuột đáng ghét kia, lúc nào cũng đào ra một cái hang." Bà
Ngoại Sói giận đến nghiến răng: "Hôm nay là ngày đầu tiên, sáu giờ chiều mỗi ngày, ngươi đem một phần thức ăn bỏ trong hang động,
sau đó núp trong động. Chờ con Chuột Vàng đi ra ăn, ngươi nhanh
chóng bắt nó!"