[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 88


trướctiếp

Hàng xóm dưới tầng hiển nhiên rất phẫn nộ.

Tiêu Chiến chạy ra mở cửa, tới cửa rồi lại phát hiện mình không đeo khẩu trang, chỉ có thể nói xin lỗi với đối phương qua một cánh cửa.

Tiêu Chiến nói: "Ngại quá, phòng làm việc của chúng tôi sắp phải biểu diễn một tiết mục, đang tập lời thoại. Lỡ không khống chế được âm lượng. Sắp đi ngủ ngay đây."

Người bên ngoài như đang dán sát vào cánh cửa, thở phì phì: "Anh mở cửa ra đây xem thế nào nào! Tôi còn lâu mới tin!"

Tiêu Chiến không giải thích nổi: "... Rất xin lỗi."

"Quần áo đã cởi rồi, các anh làm như vậy cũng không tốt đâu? Cứ ch*ch luôn đi cho xong không được à?" Người bên ngoài nói, "Tôi cũng chẳng kì thị gì đồng tính đâu, biết hai người yêu nhau thật lòng. Nhưng anh có biết không, tôi đang ngủ được nửa giấc rồi, lại mơ thấy crush tôi khuôn mặt loli mà người thì cơ bắp, còn ôm lấy chân tôi, nói thích tôi, sợ tới mức nào anh có hiểu không? Các anh đừng ám lấy tôi nữa mà?"

Tiêu Chiến nghĩ tới cảnh tượng kia đúng là rất đáng sợ, một lời khó nói: "Không tập nữa, chúng tôi đi ngủ ngay."

Người kia khóc lóc cầu xin: "Nhẹ chút, tôi xin các anh chút nữa nhớ nhẹ nhàng chút. Tiện đóng cửa kính ban công lại giùm với, cảm ơn."

Tiêu Chiến: "..." Anh dù có muốn xảy ra chuyện gì đó, thì cũng có được đâu?! Hả? Anh với đạo diễn Vương trong sạch mà!

Căn hộ này của Vương Nhất Bác ít khi ở, chỉ có một phòng ngủ. Hắn vào nhà tắm thay đồ ngủ, chờ khi Tiêu Chiến quay lại, hắn đã nằm chiếm nửa giường, chờ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vào phòng, thấy Vương Nhất Bác, lại nhớ tới lời lải nhải của anh trai tầng dưới kia, tức khắc cảm thấy vô cùng vi diệu.

"Ngủ đi." Vương Nhất Bác đặt điện thoại lên tủ đầu giường, "Sáng mai còn phải đưa cậu đi quay vài video ngắn."

Tiêu Chiến rề rà hỏi: "Tôi ngủ dưới đất?"



"Đừng tự giày vò mình như vậy." Vương Nhất Bác nói, "Tôi ngủ không lộn xộn, cái giường này cũng phải rộng tới hai mét, ngủ hai người thừa sức."

Tiêu Chiến không chắc chắn, "Tôi ngủ có thể sẽ lộn xộn."

Vương Nhất Bác bật cười: "Đều là đàn ông cả cậu sợ gì? Không ai sàm sỡ ai được. Vậy đi, tôi đồng ý với cậu, nếu nửa đêm cậu có đá tôi tôi cũng không trách cậu."

Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, giục: "Mau lại đây ngủ đi, nhanh lên. Chăn của cậu là chăn mới đấy."

Tiêu Chiến cảm thấy nếu mình cứ cố chấp mãi thì sẽ rất kì quái, thẳng nam chắc hẳn không coi mấy chuyện này có gì to tát, huống chi họ cũng chỉ ngủ có mấy tiếng. Một lúc sau, anh rút chân ra khỏi dép, nằm lên phía bên kia giường.

Cái giường này rộng hai mét, khoảng cách giữa hai người cũng phải rộng tới một mét tám.

Vương Nhất Bác báo anh một tiếng, tắt đèn. Tiếng hít thở nông sâu của cả hai vang lên khe khẽ trong đêm tối.

Tiêu Chiến gối đầu lên gối, ngửi được mùi thơm mát của bột giặt, mạch máu nơi cổ anh liền nảy lên thật mạnh.

Suy nghĩ của anh bay nhảy vẩn vơ, muốn nói không trách được người anh em dưới tầng lại nghe được lời thoại của họ. Buổi đêm nơi đây vô cùng yên tĩnh, thậm chí các âm thanh rất nhỏ ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tiêu Chiến quay mặt ra phía cửa sổ, đưa mắt nhìn, cẩn thận nghe ngóng âm thanh sau lưng. Anh phát hiện Vương Nhất Bác ngoài lúc mới đầu có xoay qua xoay lại, thì lúc sau đã không còn nhúc nhích, chắc là đã ngủ rồi.

Đạo diễn Vương quả đúng như hắn đã nói, tư thế ngủ rất ngoan, gần như không động.

Tiêu Chiến không khỏi khẽ thở ra.

Anh kéo chăn lên cao một chút, cũng nhắm mắt lại bảo bản thân thả lỏng ra.

Anh vốn cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng chắc do hôm nay đã quá mệt mỏi, chẳng bao lâu sau ý thức của anh chìm vào mộng cảnh.



Một lúc lâu sau, Vương Nhất Bác bên kia lại động đậy. Hắn cẩn thận nhích lại giữa giường, nhổm dậy đưa mắt nhìn người nằm bên cạnh. Nghe thấy tiếng hít thở đều đều và tư thế ngủ hận không thể co lại thành một cục của đối phương thì dở khóc dở cười, nói: "Ngủ say như chết vậy, thử động đậy một chút cho tôi xem nào?"

Hắn giúp Tiêu Chiến kéo chăn xuống một chút, tránh để anh làm bản thân ngộp thở, lại đưa tay chạm vào mặt đối phương, chắc chắn anh đã ngủ rất say rồi, mới không làm phiền anh nữa, lại nằm về chỗ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức. Anh nheo mắt nhìn đồng hồ, phát hiện mới hơn sáu giờ, muộn màng nhận ra có người đang dán sát vào người mình, mới nhận ra được tình cảnh của bản thân lúc này.

Tiêu Chiến hoảng sợ, ngẩng đầu lên quan sát vị trí của mình.

Trước khi đi ngủ anh nằm thế nào, giờ vẫn nằm ở đấy, nhưng đạo diễn Vương không lộn xộn, lại vất vả vượt qua khoảng cách cả nửa cái giường, lăn tới chỗ anh.

Hai cái chăn mỏng quấn vào nhau, bị Vương Nhất Bác ôm trong lòng. Như còn ngại chưa đủ, hắn gối lên gối đầu của anh, cọ cọ mặt anh.

... Biết ngay mà, anh vốn còn đang không hiểu vì sao đêm qua anh lại mơ thấy có người cứ kéo kéo quần áo anh, sau còn bắt anh luyện dựng tháp.

Tiêu Chiến ngồi dậy, lay lay người bên cạnh: "Đạo diễn Vương, đạo diễn Vương."

Vương Nhất Bác phát ra âm thanh trầm thấp đáp lời, thò tay vòng qua eo anh, rồi không phản ứng tiếp.

Tiêu Chiến thấy hắn không định dậy, cũng không gọi hắn nữa, tự mình đi thay quần áo, đeo ba lô đi trước. Trước khi đi còn để lại giấy nhắn cho Vương Nhất Bác, nói trong nồi có cháo, các loại gia vị cũng để sẵn bên cạnh rồi, trước khi ăn cho gia vị vào nồi đảo lại một chút là ăn được.

Tiêu Chiến còn phải ở lại thành phố A vài ngày. Anh chạy đi quay vài video ngắn với Quách Dịch Thế, dùng các cốt truyện hài khá hot hiện nay làm nội dung. Lại quay thêm một vài video cá nhân có cùng cốt, chuẩn bị đăng dần lên vào đợt cuối của kì tuyên truyền phim.

Vương Nhất Bác ngủ dậy thì gọi điện thoại cho anh, hỏi anh đi từ lúc nào. Tiêu Chiến không muốn làm phiền hắn nữa, chỉ nói mình đã về khách sạn rồi. Vương Nhất Bác lại nói cháo ăn rất ngon, bảo anh rảnh không phải làm gì thì tới nhà mình chơi.

Tiêu Chiến cũng không định đi, vừa nghĩ tới Vương Nhất Bác, nghĩ tới chuyện hai người ngủ chung đêm qua thì cũng ngại đi quấy rầy hắn.

trướctiếp