[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 80


trướctiếp

Vương Nhất Bác phẫn nộ với chính bản thân không thôi, hắn giơ tay mở nhạc, muốn cứu vớt lại.

Giọng nữ trầm thấp bay ra khỏi loa, bầu không khí quả nhiên thả lỏng hơn một chút, cũng sẽ không làm cho trong xe quá im lặng tới làm người hít thở không thông nữa.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giơ tay chống cằm, anh lần nữa nhớ lại tâm tình hậm hực trong mấy tháng nay.

Vương Nhất Bác... thật sự. Đã mài mòn hết kiên nhẫn và nghị lực của anh, rồi lại cắm anh một đao thật mạnh.

Hắn thật là tàn nhẫn.

Tiêu Chiến vặn khớp ngón tay, phát ra tiếng "khậc khậc" rất nhỏ, lại khẽ quay đầu đi, tránh lộ ra sự không bình tĩnh của bản thân.

Vương Nhất Bác rất muốn vượt qua cái đề tài của nợ vừa rồi, chỉ là cái tính ngang bướng sâu trong xương lại bắt đầu quấy phá.

Hắn muốn hỏi tới cùng, mà hắn cũng làm như thế thật.

"Cậu ghê sợ đồng tính tới mức độ nào rồi?"

Tiêu Chiến muốn giận dỗi nói đã tới mức cực kì ghê tởm, chỉ là lời tới bên miệng, vẫn không thốt ra được. Cái cảm giác hờn dỗi này cứ quanh quẩn nơi ngực anh, cản anh tự hại mình, sau khi trầm ngâm một lúc, cuối cùng anh cũng nói: "Thực ra tôi không ghê sợ họ. Tôi chỉ là không thích lắm thôi."

Vương Nhất Bác vội cao giọng nói: "Thực ra tôi cũng không sợ! Chỉ là trước kia trong đoàn có một sao nam, muốn tìm tôi đi cửa sau. Tôi không biết tại sao cậu ta lại cho rằng tôi là... Không đúng, gì nhỉ, nửa đêm cậu ta mặc áo choàng tắm đi vào phòng tôi, vừa vào cửa là cởi ra, vừa giơ tay là đòi ôm. Cậu ta có ý gì chứ? Tôi là hạng người như vậy sao? Cậu... cậu ta còn không biết mình trông xấu xí tới mức nào chắc? Dấu vết phẫu thuật thẩm mĩ còn rõ như vậy, là cậu ta quy tắc ngầm tôi hay là tôi quy tắc ngầm cậu ta? Cậu ta cũng nghĩ hay quá cơ!"



Tiêu Chiến nghe xong thì cắn răng nói: "Quá trơ trẽn."

"Không sai, quá trơ trẽn!" Vương Nhất Bác nói, "Nhưng tôi tin rằng những người đồng tính khác không như vậy!"

Tiêu Chiến cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, giọng nói đã nhẹ tới suýt bay lên: "Đương nhiên là không rồi. Nghìn người nghìn tính. Mỗi một giới đều sẽ có những người như vậy."

Vương Nhất Bác vội vàng tán thành: "Đúng đúng! Thế nên từ đó về sau, tôi mới bảo Lưu Phong nói với người ngoài là tôi sợ đồng tính, ít ra cũng tránh được một bộ phận người, không để cho lúc tôi không có phòng bị lại đột nhiên bị người gài bẫy."

Tiêu Chiến: "Tôi hiểu."

Vương Nhất Bác: "Tôi từng hợp tác với những người đồng tính khác, làm việc rất vui vẻ."

Tiêu Chiến: "Tôi... tôi có một người bạn cũng là đồng tính."

"Ha ha ha!" Vương Nhất Bác cười sang sảng nói, "Thật khéo!"

Tiêu Chiến: "Khéo thật."

Tuy là anh cũng chẳng biết khéo ở đâu.



Nhưng anh không ngại làm cho hắn vui vẻ.

Vương Nhất Bác vui sướng, ngón tay gõ nhịp lên tay lái.

"Tôi nghe nói, thực ra có rất nhiều người là song tính, chỉ là họ không phát hiện ra mà thôi." Vương Nhất Bác nói, nhanh chóng quay đầu, liếc nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến, "Tôi nói bâng quơ thế thôi, cái tên Lưu Phong này phiền quá, nhàn rỗi sinh nông nổi, cứ nói cho tôi nghe mấy cái tri thức vô dụng này, bảo muốn làm tăng linh cảm cho tôi."

Tiêu Chiến nở nụ cười, nói: "Hình như tôi cũng đã xem được ở đâu đấy. Chắc là vậy."

Vương Nhất Bác thấy anh cười, lại đưa vấn đề về điểm khởi đầu: "Nữ thần cậu thích kia, vì sao cậu lại thích cô ấy?"

Tiêu Chiến không biết phải giải thích ra sao, đành nói bừa: "Không vì sao cả, khi đi học, cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp. Nhưng khi đó tôi vừa nghèo vừa ngốc, hẳn là cô ấy không coi trọng tôi."

Vương Nhất Bác đang lúc tỉnh táo, cũng hùa theo nói bừa: "Vậy có khi không phải là thích đâu? Cái gọi là có cảm tình này sao có thể coi là thích được? Có lẽ chỉ là chút khúc mắc trong lòng thời niên thiếu thôi. Phải không?"

Tiêu Chiến không lên tiếng. Anh không đoán được anh giai này lại muốn làm gì nữa.

"Không phải cứ không quên được người ta thì là thích, cũng có thể chỉ đơn giản là ghét thôi." Vương Nhất Bác phân tích rất có logic, "Tôi có thể nói ra ngay thứ mà tôi không thích ăn, nhưng để nói tôi thích ăn gì, thì tôi lại không thể quyết định được món nào tôi thấy ngon nhất."

Trong lòng Tiêu Chiến thầm nói, đó là bởi món ngon Trung Hoa chúng ta... quá nhiều.

Tôi còn lâu mới tin anh!

trướctiếp