[Bác Chiến] Chân Thực

Chương 60


trướctiếp

Vương Nhất Bác-người này rất sợ phiền, tính tình thoạt nhìn cũng có chút hung dữ, nhưng thực ra làm việc rất kiên nhẫn, hiểu rõ lòng người, cũng rất nhạy bén với cảm xúc.

Lưu Phong hỏi: "Vẫn chưa nghĩ ra à?"

Vương Nhất Bác nhả khói, gật đầu bảo: "Không nghĩ ra nổi."

Lưu Phong ngồi xuống đối diện hắn, do dự rồi cẩn thận nói: "Vậy thì đừng nghĩ nữa."

"Nhưng tại sao cậu ấy lại đột nhiên thay đổi?" Vương Nhất Bác bóp bóp trán, ngơ ngẩn, "Thật không khoa học."

Lưu Phong kích động nói: "Có rất nhiều chuyện khoa học không giải quyết được đâu! Khoa học ngay cả bệnh trọc đầu còn không giải quyết được kia kìa!"

Vương Nhất Bác nói: "Tôi không bị trọc đầu, không cần khoa học giúp giải quyết."

Lưu Phong: "Có lẽ anh ấy chỉ muốn an tĩnh lại một chút thôi, anh cứ để anh ấy được yên."

Vương Nhất Bác đấu tranh: "Cậu ấy nhàn quá không có gì làm hay sao mà lại muốn an tĩnh?" Lưu Phong: "Có khi là thất tình?"

Vương Nhất Bác cả giận nói: "Sự nghiệp còn chưa thành, còn nghĩ gì tới nhi nữ tình trường?"

Lưu Phong: "... Anh không có trái tim."

Vương Nhất Bác liếc nhìn cậu ta: "Cậu không có tiền thưởng."

Lưu Phong hét to: "Em sai rồi! Em sai rồi còn chưa được sao?!"

Vương Nhất Bác dí tắt đầu thuốc, khẳng định: "Chắc chắn cậu có chuyện lừa tôi. Cả hai người các cậu."



Lưu Phong yếu ớt nói: "Thì anh nói công việc là quan trọng nhất còn gì, những chuyện khác đều chỉ là yêu tinh quấy phá."

"Được rồi, chờ tôi quay xong bộ phim này." Vương Nhất Bác nói, "Cậu xong đời."

Lưu Phong: "..."

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn điện thoại, phát hiện Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho mình.

Anh không hiểu mình bị làm sao, trước kia nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác, anh luôn rất vui vẻ, chỉ là bây giờ lại không như vậy nữa.

Anh nhớ lúc nãy Vương Nhất Bác đứng trước cửa khách sạn, nhìn anh đi khỏi, vẻ mặt có chút vô thố lại như mờ mịt, anh cảm thấy bối rối.

Anh thật sự không thích Vương Nhất Bác trưng ra vẻ mặt như vậy.

Anh một mặt cảm thấy Vương Nhất Bác tốt nhất là đừng liên quan gì tới mình nữa, một mặt lại cảm thấy may vì Vương Nhất Bác không hiểu tâm tình của mình, vẫn săn sóc anh như trước.

Anh mong Vương Nhất Bác sẽ luôn dùng ánh mắt chính trực nhìn mình, nhưng anh lại dùng thái độ lạnh lùng đối với sự thưởng thức đối phương dành cho mình.

Vương Nhất Bác là người thông minh, chắc chắn đã nhìn ra được dụng ý của anh, nói không chừng sẽ cảm thấy anh tự dưng gây chuyện, tự cao tự đại. Quan hệ của họ chỉ là quan hệ hợp tác ngắn ngủi, không chịu được bất kì sự thử thách nào, về chút cảm tình này, có lẽ sẽ còn kết thúc trước cả bộ phim điện ảnh này.

Tiêu Chiến thấy buồn cười, trong chốc lát lại cười không nổi. Anh vực lại tinh thần, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt, đứng dậy bắt đầu thu thập hành lý.

Mấy cảnh quay sau đó của anh đều là cảnh quay nguy hiểm vào buổi đêm, chỉ đạo võ thuật khuyến khích anh nên bắt đầu việc luyện tập sớm hơn thời gian quy định, anh quyết định bắt đầu vào làm việc sớm hơn một chút.

Buổi trưa, Tiêu Chiến khoác áo, cầm chăn, bình giữ ấm, quần áo thay ra sau khi tắm rửa đã chuẩn bị sẵn, cho vào trong một cái túi to, đi về phía phim trường, một lần nữa vùi đầu vào công việc.



Sau khi tới đoàn phim, chỉ đạo võ thuật tới tiếp đón anh, chờ anh thay quần áo xong, lại đưa anh tới một góc.

Vương Nhất Bác đang làm việc ở một chỗ khác, mà ở nơi máy quay của hắn không quay đến, anh luyện tập vị trí cùng với dàn diễn viên quần chúng.

Lúc mới bắt đầu, Tiêu Chiến có chút tâm thần không yên, nhưng phối hợp với mọi người xung quanh, rất nhanh anh đã điều chỉnh lại được.

Chỉ đạo võ thuật thực sự rất kiên nhẫn, khoa tay múa chân chỉ cho anh từng động tác một. Lại vì yêu cầu của Vương Nhất Bác quá cao, chỉ đạo võ thuật cũng chưa thực sự hài lòng với động tác của mình, chờ Tiêu Chiến học được rồi, lại biểu diễn một lần trước mặt anh ta, anh ta cảm thấy có thể sửa một số chỗ, sau đó tiến hành chỉnh sửa từng ly từng tí một.

Tiêu Chiến không oán hận nửa câu, theo sau chỉ đạo võ thuật cùng lăn lộn. Anh không ghét thái độ làm việc đã tốt còn muốn tốt hơn này, tuy rằng anh cũng đã mệt lắm rồi.

Hai người huấn luyện cả một buổi chiều, cuối cùng cũng chốt được một bộ động tác võ thuật đẹp mắt.

Tiêu Chiến vã mồ hôi đầy người, mặt cũng bắt đầu đỏ lên, đồng thời lại cảm thấy vui sướng cả về thể xác và tinh thần, nhẹ nhõm hẳn.

Chắc là do luyện lâu mất sức, khi tháo dây cáp, đi xuống dưới, anh bị ngã nhẹ.

Nhân viên công tác đứng xa quan sát không hiểu rõ tình hình, tưởng là Tiêu Chiến bị ngã từ trên bức tường xuống, lập tức hét ầm lên.

Chỉ đạo võ thuật cũng bị dọa sợ, anh ta đã sắp có ám ảnh tâm lí đối với dây cáp rồi, nếu Tiêu Chiến bị thương ở chỗ anh ta, làm cho cảnh này không thể quay được, anh ta nhất định sẽ bị Vương Nhất Bác chém đầu, hứng lấy cơn phẫn nộ của nhà đầu tư.

Tiêu Chiến đứng lên rất nhanh, anh cúi xuống phủi phủi vạt áo, nói: "Tôi không sao."

Chỉ đạo võ thuật thực sự không mong anh xảy ra chuyện gì, nam thứ quý giá biết bao, vội bước lên đỡ Tiêu Chiến dậy, nói: "Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lát đi. Vừa rồi luyện tập lâu quá. Tiêu Chiến, cậu tìm một nơi nào đó đi massage một chút đi, để cơ bắp được giãn ra. Lúc nãy chúng tôi mới nói chuyện với sư phó, nghe nói có một chỗ gần đây rất nổi tiếng."

Tiêu Chiến cười đáp: "Không cần đâu."

Chỉ đạo võ thuật rất thích diễn viên thành thật như vậy, nhiệt tình đẩy anh đi: "Đi đi đi đi, không sao đâu. Cậu là võ sinh, sợ gì chứ? Nhớ học thuộc động tác tay là được rồi."

trướctiếp