Có lẽ là bởi vẻ mặt đều đã bị giấu trong bóng tối, Vương Nhất
Bác cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cái thứ đêm tối này, ngoài việc
mang tới cảm giác sợ hãi cho người ta, thì còn có thể làm cho con người
không còn e dè nữa.
Sự thật vốn chính là thế, không thể càng tệ hơn được.
Vương Nhất Bác kéo chậm giọng nói: "Cậu tức giận, không vui, cậu nói cho tôi
biết. Mắng tôi cũng được, phát giận cũng được. Đừng im lặng, tôi không
biết cậu đang nghĩ gì."
Phía bên kia Tiêu Chiến vang lên âm thanh quần áo ma sát, tiếp đó tiếng bước chân cũng vang lên theo.
Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến muốn về, đầu óc ngây ngốc, cơ thể không qua
suy nghĩ đã di chuyển, hắn lao xuống cầu thang, giơ tay ôm lấy bóng đen
kia. Ánh đèn cũng chợt sáng lên theo bước chân gấp gáp của hắn.
Tiêu Chiến bị hắn đâm cho đập vào tường, bởi đối phương dùng quá nhiều lực,
gáy anh đập vào tường, một tiếng rên rỉ cũng phát ra từ mũi, anh theo đó ngẩng đầu lên.
Ánh đèn mờ nhạt cứ như vậy chiếu sáng khuôn mặt anh.
Vương Nhất Bác đang định mở miệng, đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ mang theo ánh nước của anh, hắn sững người ngay tại chỗ,
nuốt nước miếng nhưng lại chẳng thể nói ra câu nào.
Tiêu Chiến tránh ra, dùng sức đẩy người hắn.
"Cậu khóc à?" Vương Nhất Bác phát hiện ra chuyện này, tay chân trở nên luống cuống. Hắn giơ tay muốn nắm lấy Tiêu Chiến, muốn thấy rõ khuôn mặt anh. Mà sức của Tiêu Chiến lại lớn, một tay đã hất được hắn ra.
"Tôi
thực sự không cố ý mà!" Đầu Vương Nhất Bác nổ ầm lên, toàn thân choáng
váng, muốn giơ tay sờ mặt anh, "Đều là tôi sai, cậu đừng đau lòng nữa
mà. Bây giờ tôi gọi Tần Huyền ra đánh cho một trận, được không? Cậu muốn đạo diễn Vương phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Chiến cũng hoảng rồi, anh đẩy hắn, chui ra từ bên cạnh, chạy thẳng xuống dưới tầng.
"Tiêu Chiến!"
Vương Nhất Bác chạy "bịch bịch" xuống, nhưng hắn đuổi kịp Tiêu Chiến thế nào được.
Trước mắt hắn giờ đây tràn ngập khuôn mặt của Tiêu Chiến, chút ánh nước trong mắt anh trong chớp mắt hóa thành cơn hồng thủy nhấn chìm mọi phòng bị
của hắn.
Vương Nhất Bác yêu nhất là thể diện, nhưng thứ đó có ích lợi gì đâu? Còn không tốt bằng sử dụng đầu óc.
Tiêu Chiến nghe thấy sau lưng có tiếng vật nặng rơi xuống, giằng co vài
khắc, rồi tiếng rên rỉ kìm nén vang lên, bước chân đang chạy nhanh kia
khựng lại, chạy ngược trở về.
Vương Nhất Bác không ngờ ngã cầu
thang thôi lại đau tới mức đó, bậc thang bằng đá, góc cạnh không được
mài cong, làm cho cơn đau bị phóng đại gấp bội. Cũng may đầu hắn không
bị đập xuống, chỉ là đùi và đầu gối đã bầm tím rồi.
Vương Nhất Bác đau tới mức trước mắt biến thành một màu đen sì, thính giác không nhạy, chờ cơn đau kia đi qua, hắn giơ tay chống xuống đất, chịu đau muốn đứng lên, mở mắt ra lại phát hiện Tiêu Chiến đã quay trở lại, thì lại nằm
vật xuống đất, hít thở gấp gáp, như thể bệnh tình đã nguy kịch lắm rồi.
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống trước mặt hắn, xem xét tình huống của hắn, hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Giọng nói quả nhiên là trầm thấp nghẹn ngào, khàn tới độ đã sắp không nghe ra được âm sắc vốn có. Giọng nói kia cứ như lưỡi cưa mạnh mẽ cắt cơ thể
Vương Nhất Bác xuống.
Vương Nhất Bác tiện đà túm lấy tay anh, ngón tay nắm chặt, không dám thả lỏng để anh đi khỏi.
Tiêu Chiến lại tưởng là hắn bị đau, dùng bàn tay còn lại để đỡ lấy gáy hắn, hỏi: "Anh bị đập vào đâu rồi? Sao lại ngã?"
Vương Nhất Bác nắm luôn cái tay kia của anh.
Tiêu Chiến không nghe được câu trả lời của hắn, cũng nóng nảy kêu lên: "Buông tay!"
Vương Nhất Bác bướng bỉnh nói: "Không!"
Tiêu Chiến: "Anh làm gì vậy! Có muốn tới bệnh viện không?"
"Tôi muốn em đừng khóc nữa!" Vương Nhất Bác thuận thế dúi đầu anh tựa lên
vai mình, "Hửm? Em khóc cái gì? Em vừa khóc toàn thân tôi đều thấy không thoải mái! Tôi mới nói em có hai câu thôi, sao em lại đau lòng đến mức
đó, có phải em ――"
Tiêu Chiến quyết định dùng bạo lực, khiêng người lên.