Cô giáo vội chạy đến gỡ tay mẹ Tiểu
Bảo ra khỏi tay UU. Lăng Mặc lạnh lùng hất tay cô ta ra, đi đến xem xét
vết thương của con gái. Thấy trên tay bé con hắn một vệt màu đỏ thì vô
cùng tức giận. 10 năm tù là quá nhẹ cho người phụ nữ này.
"Lăng
Mặc... không tiên sinh... tiên sinh, vừa nãy là do tôi nhất thời hồ đo
suy nghĩ không thông nên mới như vậy chứ tôi không hề có ý định đánh con gái anh đâu. Tôi... tôi..."
Nhìn thấy người tới là Lăng Mặc, mẹ Tiểu Bảo sợ tới mức run rẩy quỳ sụp xuống ấp úng nói. Bình thường giờ
này không phải giờ đón trẻ, sao Lăng Mặc lại tới đúng lúc này chứ? Cô ta đã căn đúng thời gian như vậy, vẫn không thể tránh được ý trời.
Xoa nhẹ vết thương trên tay con gái, Lăng Mặc đau lòng bế UU lên. Anh nhìn
xuống cô ta đang không ngừng biện giải cho mình, ánh mắt sắc bén như
muốn xuyên thủng người cô ta.
Vừa định nói, Lăng Mặc liền cảm
nhận được cơ thể đang dần hô hấp khó khăn, lúc này anh mới để ý vừa nãy
anh đã chạm vào tay vào cô ta, bệnh dị ứng đang dần phát tác.
Lăng Mặc nén cảm giác khó chịu lại, bế UU đi ra xe. Mẹ Tiểu Bảo vừa muốn níu anh lại liền bị hai bảo vệ giữ chặt, cô ta không hiểu sao lần này anh
lại không nói gì nhưng trong lòng bỗng có dự cảm không lành.
"Papa."
"UU... gọi cho Lâm Triết... mang thuốc đến...."
UU cũng biết Lăng Mặc đang rất khó chịu, nó ngay lập tức lấy điện thoại của anh gọi cho Lâm Triết.
"Papa... papa...."
Lúc Lâm Triết chạy đến nơi, mặt Lăng Mặc đã đỏ lên vì phát sốt và khó thở,
trán ướt đẫm mồ hôi, cả cơ thể đều nổi lên mẩn đỏ trông vô cùng đáng sợ. UU ngồi ở một bên khóc đến cạn nước nước, đây là lần đầu tiên nó thấy
Lăng Mặc bị như vậy, nó lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng rồi
khóc.
Lâm Triết vội vàng tiêm thuốc cho Lăng Mặc, mặc dù vậy anh vẫn rơi vào hôn mê.
UU ngồi ở bên cạnh giường của anh chưa từng rời đi, đôi mắt to tròn đã
sưng lên vì khóc. Từ lúc có ý thức đến giờ, nó ghét nhất là khóc, nhưng
hôm nay lại vì Lăng Mặc mà khóc đến đáng thương. Lâm Từ cũng từ bên Lăng Thiên về chăm sóc cho Lăng Mặc nhưng bé con nhất quyết không chịu về
phòng nghỉ ngơi, ngay cả ngủ cũng phải ngủ bên cạnh anh.
"Lăng Mặc sẽ không sao chứ?" Lâm Triết đến thăm, thấy Lăng Mặc vẫn chưa tỉnh thì nhíu mày hỏi.
"Yên tâm, không có vấn đề gì đâu. Chỉ sợ là lúc tiên sinh tỉnh thì UU lại
ôm." Lâm Từ thở dài nói. Các nốt đỏ trên người Lăng Mặc về cơ bản đều đã hết, sức khoẻ cũng đã bình thường,
chỉ lo cho UU mà thôi.
"UU tính tình giống Lăng Mặc, trước nay luôn cứng đầu khó bảo. Nếu như có Thẩm Ninh ở đây thì may ra..."
Nhắc đến Thẩm Ninh, cả hai đều im lặng không nói tiếp. Lăng Mặc cũng từng vì Thẩm Ninh biến mất mà khóc, nay con gái cô cũng vì Lăng Mắc bệnh mà
khóc. Một nhà ba người này đúng là giống nhau.
"UU, cháu có muốn đòi lại công bằng cho Lăng Mặc không?" Lâm Triết đột nhiên mở cửa bước vào.
Thư ký Tô vừa hoàn thành xong bản báo cáo, vươn tay một cái rồi ngả người
ra sau ghế nghỉ ngơi, chủ tịch không đến, công việc liên nhiều lên mấy
lần. Bỗng nhiên vang lên tiếng điện thoại, cô ta vừa nghe máy xong liền
vội vã cắm đầu vào máy tính.
Chiếc xe đen quen thuộc dừng lại
trước đại sảnh tập đoàn Hoàng Đăng. Mọi người nhìn ra liền lập tức thẳng lưng nghiêm túc làm việc. Lâm Triết đi xuống trước, mở cửa xe cho người ngồi phía sau.
Lúc này mọi người mới để ý, một đôi chân nhỏ
ngắn ngủn bước xuống xe. Thân hình nhỏ nhăn cao gần đến hông Lâm Triệt
dẫn đầu đi vào bên trong. UU đeo kính râm, mặc trên người chiếc yếm quân màu xanh mát mẻ, khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc chẳng khác
nào Lăng Mặc khiến mọi người chỉ biết lặng im đứng đó ngạc nhiên nhìn.
Lâm Triết chủ động âm mở cửa thang máy cho UU, một trẻ một lớn đi vào bên
trong. Đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, cả Hoàng Đăng dường như bùng nổ.
"Trời ơi, ngầu. Ngầu quá rồi..."
"Đây đúng là con của tiên sinh rồi. Giống, quá giống... Khí chất lúc nãy cảm giác giống như tiên sinh vậy."