"Trong này không có ai, mau vào đây."
"Phu nhân.... phu nhân, xảy ra chuyện rồi..."
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Tiểu Văn và Tịch Tân vừa bị quản gia đuôi đi rồi. Liệu... liệu có phải lão gia đã biết rồi không?" người đó lo sợ run rẩy nói.
Nhã
Khanh nhíu mày, trong lòng cũng bắt đầu thấy lo lắng. Tại sao cùng một
lúc cả Tiêu Văn và Tịch Tân lại bị đuổi đi chứ? Chẳng lẽ ông ta thật sự
đã nghi ngờ rồi sao? Không thể nào, cô ta tính toán vô cùng kỹ, làm sao
có thể bị phát hiện được. Chắc chắn là bọn chúng làm gì sai nên mới bị
quản gia
đuôi đi.
"Phu nhân, chúng ta phải làm sao bây giờ? Cả hai người họ đều đã bị đuổi đi, có phải tôi cũng sẽ..."
"Sợ gì chứ, không làm sai thì không ai đuổi cô đi được."
"Nhưng... nhưng mà... nghe nói Tịch Tân là bị chính nhị thiếu gia kêu đuổi đi."
"Cái gì? Là Lăng Mặc kêu sao?"
Lúc này Nhã Khanh có muốn giữ vững cảm xúc cũng không được. Trong mắt
cô ta đã hiện lên tia lo lắng sợ hãi. Không thể có chuyện tự nhiên Lăng
Mặc lại nhúng tay vào việc của Lăng gia, lại kêu quản gia đuôi người hầu thân cận của cô ta đi được. Tính cách của Lăng Mặc cô ta biết rất rõ,
nêu Tịch Tân làm đổ vỡ gì hoặc làm gì sai, anh cũng sẽ không quan tâm
mấy việc vớ vẫn như vậy.
Nhất định... nhất định là Lăng Mặc đã nghi ngờ cô ta đây Lăng Viên để hãm hại Thẩm Ninh rồi.
"Chuyện này cô không được nói cho người khác biệt. Sống để bụng chết
mang theo, nếu như đề tôi biết được cô dám nói ra việc này, tôi sẽ giết chết cô." Nhã Khanh híp mắt độc ác nói.
"Tôi... tôi nhất định sẽ nghe theo phu nhân, sẽ không nói cho người khác biệt" người hầu vội quỳ xuống sợ sệt nói.
"Tốt, bây giờ về Lăng gia đi, đừng để cho ai biết cô từng đến đây. Nếu không tôi cũng không cứu được cô đâu."
"Vâng."
Đợi người kia đi rồi, Nhã Khanh mới thả lỏng tinh thần, run rẩy không
đứng vững. Cô ta ngồi xuống ghế, cắn môi suy nghĩ cách giải quyết. Nếu
cứ tiếp tục như vậy, Lăng Mặc nhất định sẽ vì Thẩm Ninh mà giết chết cô
ta. Nếu như ngay từ đầu Thẩm Ninh không xuất hiện, cô ta cũng không bị
ép đến bước đường này.
Thẩm Ninh? Nhã Khanh như nhìn thấy tia
hy vọng. Chỉ cần Thẩm Ninh đột nhiên xảy ra chuyện, sẽ không còn ai nhớ
đến chuyện này nữa, Lăng Mặc cũng vì vậy mà không tiếp tục truy cứu việc của Lăng Viên. Nhã Khanh nhếch môi cười gian xảo, vì có thể sống tiếp,
cô ta chỉ còn lựa chọn này mà thôi.
Bữa tiệc diễn ra ở khách
sạn Hoàng gia vô cùng sang trọng. Người đến dự đều là người có máu mặt
trong giới kinh doanh. Tất cả mọi người đều nâng ly nói cười vui vẻ, chỉ có Lăng Mặc u ám đứng đó, người anh giống như toả ra hàn khí lạnh lẽo
khiến người khác không dám lại gần.
Lệ Tiêu Băng cùng vài vị
tiểu thư đứng từ xa to nhỏ với nhau về Lăng Mặc. Khí chất hơn người của
anh đã thành công khiến trái tim Lệ Tiêu Băng rung động. Người đàn ông
cao quý, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, thân phận hiển hách
như Lăng Mặc mới xứng với cô ta chứ. Chỉ cần anh đứng đó thôi, cũng đủ
làm người khác phải ngước nhìn.
Lăng Mặc vốn định dùng công việc để quên đi Thẩm Ninh nhưng những tiếng ồn ào náo nhiệt lại càng khiến anh thấy khó chịu hơn.
"A... thấy Lăng Mặc rời đi, Lệ Tiêu Bằng muốn tiến đến làm quen nhưng
không kịp, chỉ có thể đứng đó mở to mắt nhìn anh lên xe rời đi.
"Chúng ta rồi sẽ gặp lại." cô ta nhếch môi mỉm cười.
Trên xe, Lâm Triết thấy Lăng Mặc im lặng nhìn ra ngoài, mới nhớ đến chuyện của Thẩm Ninh.
"Lăng Mặc, điện thoại của cậu đâu rồi?"
"Hết pin, vứt ở