Ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã sáng. Cô nhìn điện thoại, không có
lấy một cuộc gọi nào từ anh. Vậy là cả đêm qua anh chỉ về đề đồ ăn lại
cho cô rồi rời đi luôn sao.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Thẩm Ninh từ ngôi chờ anh chuyển sang năm hết chỗ này đến chỗ khác. Nghĩ đến lâu rồi anh chưa ăn đồ cô nâu, Thẩm Ninh lại vui vẻ vào bếp nấu thật
nhiều món ngon. Nhưng trời đã tối, Thẩm Ninh nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ
đêm vẫn chẳng thấy anh về. Cô tủi thân ngồi một góc, chờ điện thoại của
Lăng Mặc.
Tinh... tiếng tin nhắn vang lên. Thẩm Ninh vội vàng
mở ra xem, là tin nhắn rác. Cô hậm hực ném điện thoại sang một bên, một
mình lẻ loi ngồi ăn hết đồ ăn trên bàn.
Lần nữa mở mắt tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô vội cảm thấy điện thoại lên xem xét nhưng vẫn
giống như ngày hôm qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào từ
anh khiến cô cảm thấy hụt hẫng. Rốt cuộc ở Hoàng Đăng có công to việc
lớn gì đến mức anh bỏ rơi cô ở nhà một mình? Ngay cả thời gian gọi điện
nhắn tin cũng không có.
"Lăng Mặc... bây giờ mình gọi thì mình tự nhận bản thân sai sao?" Thẩm Ninh nhìn đến tên anh trong danh bạ, do dự nói.
Nhưng cô đã quá nhớ anh rồi, 1 tháng không thể gần anh giống như xa
cách cả vạn năm. Thẩm Ninh vứt bỏ cái tôi sang một bên, cuối cùng cũng
ấn gọi. Nhưng cho dù cô có gọi bao nhiêu cuộc cũng đều không thể liên
lạc được với Lăng Mặc. Thẩm Ninh lo lắng gửi tin nhắn cho anh nhưng lại
không thấy anh hội âm lại.
"Alo, Lâm Triết." cô chuyển sang gọi cho Lâm Triết, rất nhanh anh ta đã bắt máy.
"Thẩm Ninh, sao lại gọi cho tôi?" Lâm Triết ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không liên lạc được với Lăng Mặc. Anh ấy đang ở Hoàng Đăng sao?"
Thẩm Ninh nhìn về phía bếp, nếu anh đang ở tập đoàn, vậy cô sẽ làm cơm trưa mang đến cho anh.
"Lăng Mặc đã sang nước ngoài ký hợp đồng rồi. Cô không biết sao?"
Anh đã sang nước ngoài? Thẩm Ninh năm chặt điện thoại trong tay, anh đi vậy mà chẳng nói với cô một tiếng nào.
"Anh ấy không nói."
"À, cậu ấy đang họp. Cô có muốn gặp cậu ấy không, tôi sẽ vào thông báo."
"Không cần đâu. Cảm ơn anh." Thẩm Ninh nói xong liền tắt máy. Cô thả điện thoại xuống đất, mệt mỏi đi về phòng.
Lâm Triết nhìn điện thoại, lại nhìn Lăng Mặc đang họp bên trong qua tấm kính trong suốt thì thở dài một tiếng. Nghe giọng của Thẩm Ninh, nhất
định là đang rất buồn rồi. Suy nghĩ một chút, anh ta liền gọi đến số
khác, sau khi dặn dò vài câu mới yên tâm cất điện thoại, đi vào trong.
Thẩm Ninh đang buồn bã một mình trong phòng thì Diệp Tử đến. Cô ta nhìn Thẩm Ninh vừa xanh xao vừa mệt mỏi thì nhíu mày nói.
"Cậu phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, cứ buồn rầu như vậy không được đâu."
Nghe đến đứa nhỏ, tinh thần của cô phấn chấn hơn một chút nhưng cứ nghĩ đến anh đi mà không nói một câu, cũng không để lại giấy nhăn, cô lại
không vui nổi.
"Có lẽ công việc gấp quá nên Lăng Mặc chưa kịp
thông báo cho cậu. Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, ảnh hưởng tới đứa nhỏ
trong bụng. Nghe nói bà bầu mà hay tức giận, em bé sinh ra mặt sẽ cau có đấy." Diệp Tử xoa xoa lên bụng cô.
"Ai thèm tức giận chứ, tớ mới không quan tâm đến anh ấy đâu."
"Được được, chúng ta không nhắc đến Lăng Mặc nữa. Vậy cậu đã nghĩ ra tên cho đứa nhỏ chưa?"
"Còn chưa biết là trai hay gái mà."
"Nghĩ dân từ bây giờ là vừa, đúng không bé con." Diệp Tử áp mặt vào bụng cô cười nói.
Thẩm Ninh cảm thấy cũng có lý. Cô mang thai cũng đã 8 tháng hơn, cũng
nên nghĩ đến chuyện đặt tên cho bé con. Nhưng trong lòng cô lại muốn
Lăng Mặc đặt tên cho đứa con đầu tiên của hai người. Anh thích con gái
như vậy, không biết sẽ đặt tên là gì, nhưng lỡ sinh ra con trai thì phải làm sao?
Diệp Tử thấy khuôn mặt ngây ngốc của Thẩm Ninh liền
biết cô đang nghĩ về ai đó. Cô ta khẽ mỉm cười, Lâm Triết đúng là lo xa
rồi, tình cảm của hai người này còn sâu đậm lắm, làm sao có thể vì vài
chuyện cỏn con mà sứt mẻ được.
"Tiêu Ninh Ninh..."
"Tiểu Ninh Ninh...."
"Hả?"
Diệp Tử xua xua tay trước mặt cô, thành công lôi cô thoát khỏi dòng suy nghĩ. Thẩm Ninh thấy Diệp Tử cười nhìn mình thì không hiểu gì.
"Cậu có muốn ra ngoài mua sắm không?"
"Mua gì?"
"Thì là đồ sơ