Cô quay người nhanh chóng rời khỏi đó. Cho dù cô có ghét Nhã Khanh thì
cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ hại con gái cô ta, nhưng cả Lăng gia này, chỉ
sợ không có một ai tin là như vậy.
Lăng Mặc đứng đó nhìn cô rời đi, cũng không đuổi theo cô giải thích. Anh biết cô không phải người
độc ác như Nhã Khanh nói, cũng tin tưởng cô không đây Lăng Viên nhưng cô lại không chịu giải thích. Chỉ may từ không có làm thì sao có thể khiến người khác tin là cô vô tội được.
"Thế nào rồi?"
"Thiếu gia, tôi vừa kiểm tra camera giám sát thì phát hiện nó đã bị hỏng từ đêm qua nên không thể xem được là ai đây tiểu thư." một người hầu
khẽ báo cáo.
"Hừ, đúng là tính toán kỹ lưỡng. Cô ta muốn đổ tội cho Thẩm Ninh, không có cửa đâu." Lăng Mặc cười lạnh, ánh mắt cũng trở
nên sắc bén hơn.
"Thiếu gia, vậy có cần điều tra xem ai là kẻ phá hỏng camera không?"
"Không cần, cậu đi nói với quản gia, đuổi việc người hầu thân cận bên cạnh Lăng phu nhân là được."
"Da."
Lăng Viên được ôm về phòng vẫn liên tục khóc không ngừng, Lăng Quân xót con, chỉ hận không thể đánh chết kẻ đã hại con mình. Trong thâm tâm ông ta cũng không nghĩ Thẩm Ninh là người ra tay nhưng lại không còn người
khác đó, không muốn khó chịu với cô cũng không được.
"Nhìn cái gì, còn không mau đi mời bác sĩ riêng đến đây." Lăng Quân quát lên với đám người hầu.
"Dạ... dą."
Vừa dỗ con, Nhã Khanh vừa nói xấu Thẩm Ninh. Nói cô là người lòng lang
dạ thú, lại nhẫn tâm hại một đứa trẻ mới 2 tuổi chưa biết gì. Thấy khuôn mặt của Lăng Quân càng thêm khó chịu, cô ta biết bản thân đã thành công khiến ông ta đã không thích lại càng ghét Thẩm Ninh hơn. Chỉ cần người
Lăng gia ghét cô, vậy thì đứa nhỏ trong bụng cô có sinh ra được, cũng
không thể sống yên ổn ở đây.
Một lúc sau, người hầu dần theo một vị bác sĩ đi vào, thấy Vợ chồng Lăng Quân thì lập tức cúi đầu.
"Gia chủ, bác sĩ đã đến."
"Mau khám cho tiểu thư đi."
Sau khi khám thật kỹ, bác sĩ mới nói Lăng Viên không sao. Lăng Quân lúc này mới thở phào một tiếng, xua tay cho bác sĩ ra ngoài.
"Thẩm Ninh đây con chúng ta, anh không thể bỏ qua như vậy được."
"Chuyện này Lăng Mặc nói sẽ điều tra thì tự khắc sẽ cho chúng ta một kết quả thích đáng."
Nhã Khanh nghe vậy đương nhiên không hài lòng. Lăng Mặc nhất định sẽ
tìm mọi cách bảo vệ Thẩm Ninh, làm sao cho một kết quả thích đáng được.
"Lăng Viên còn nhỏ như vậy đã bị hãm hại, sau này nhỡ bị ám ảnh về tâm
lý thì sao? Anh không thể cứ thể dễ dàng tha cho cô ta được. Lăng Viên
là con gái của anh mà."
"Anh đã nói rồi. Lăng Viên cũng chỉ bị
ngạt nước một chút, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu thật sự là
Thẩm Ninh làm, vậy thì anh sẽ đòi công bằng cho con."
Nhìn Lăng Quân lạnh nhạt rời đi, ánh mắt của Nhã Khanh bỗng trở nên độc ác. Cô ta tức giận nhéo mạnh vào tay Lăng Viên đến đỏ cả lên khiến bé con lập tức khóc ầm lên.
"Khóc cái gì? Đô vô dụng, chỉ có chút chuyện nhỏ
mà mày cũng làm không xong. Sau này đứa bé kia ra đời, mày cũng sẽ bị bỏ rơi thôi." Nhã Khanh nghe tiếng khóc càng cảm thấy khó chịu, lớn tiếng
quát mắng.
Hay lăm Lăng Quân, miệng nói yêu quý Lăng Viên nhưng khi có chuyện lại không đứng về phía cô ta. Các người cứ bảo vệ Thẩm
Ninh đi, xem xem còn có thể bảo vệ được đến bao giờ.
"Có chuyện gì thế? Sao Lăng