"Em siêu âm ở đâu vậy? Liệu có chuẩn không?"
"Bác sĩ nói không phải 100% thì cũng là 90%, chắc không sai đâu."
Lăng Mặc sờ lên bụng cổ, mặt nhăn nhó méo mó. Con trai à? Sắp tới lại có người tranh vợ với anh rồi.
Nhân lúc Thẩm Ninh vào phòng vệ sinh, Nhã Khanh đứng đợi ngoài cửa, chỉ chờ cô ra là cảnh cáo.
"Đừng tưởng có cái bụng lớn thì có thể đắc ý. Nữ chủ nhân của Lăng gia vẫn là tôi."
"Có ai tranh chức nữ chủ nhân của cô sao? Nhã Khanh, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, chăm sóc tốt cho chồng con cô là được."
Thẩm Ninh cười nói. Nhã Khanh này bên ngoài cũng xinh xắn, chỉ có điều
hơi nghĩ nhiều thôi. Ban đầu cô ta ghét bỏ thân phận này, bây giờ lại sợ cô cướp đi sao?
"Tôi chỉ nhắc nhở cô như vậy thôi, cô là hậu bối, là con dâu của tôi."
"Cô không phải mẹ của Lăng Mặc, sao có thể là mẹ chồng của tôi được."
Thẩm Ninh nghênh ngang rời đi, để lại Nhã Khanh một mình tức giận đứng
đó. Cô ta không phải mẹ của Lăng Mặc, cũng không muốn làm mẹ của Lăng
Mặc nhưng lại không thể không làm. Cái danh mẹ kê này chỉ sợ sẽ đi theo
cô ta suốt quãng đời còn lại.
Mấy ngày sau đó Lăng Mặc liên tục áp mặt lên bụng cô gọi con gái con gái. Thẩm Ninh khó hiều nhìn anh,
anh sao lại có chấp muốn con gái như vậy chứ?
"Bảo bối, con là con gái đúng không?" Lăng Mặc như ngày thường áp mặt vào bụng Thẩm Ninh hỏi câu hỏi quen thuộc.
"Nhỡ là con trai thì sao?"
"....." Lăng Mặc ngâng đầu nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục áp mặt lên bụng cô: "Con nó nói với anh, con là con gái."
Thẩm Ninh nghe vậy liền bật cười. Lăng Mặc bình thường lạnh lùng khó
gần, không ngờ cũng có mặt này. Để có thể chứng minh đứa nhỏ trong bụng
cô là con gái, anh không ngại ngày ngày thì thầm nhắc nhở bên cạnh bụng
cô, chỉ sợ dù có là con trai cũng phải đổi thành con gái mất.
"Thẩm Ninh, hôm nay anh được nghỉ, chúng ta đi mua đồ cho con đi." Lăng Mặc bỗng nhiên nói.
"Hôm nay là giữa tuần, cũng không phải ngày lễ, sao anh lại được nghỉ?" Thẩm Ninh ngạc nhiên hỏi.
"Lâm Triệt dạo này muốn tìm hiểu thêm kiến thức, tích lũy thêm kinh
nghiệm, anh thân là ông chủ chỉ có thể đồng ý giúp đỡ cậu ấy" Lăng Mặc
nói, không hề cảm thấy tội lỗi.
Đợi Thẩm Ninh đi thay đồ, anh lén lút gửi tin nhắn cho Lâm Triết đang làm việc.
"Hôm nay tôi không đến Hoàng Đăng, mọi việc giao lại cho cậu."
"Công việc chất cao như núi, một mình tôi sao làm nội. Lăng Mặc, chúng ta có phải là bạn không vậy?"
"Chúng ta là bạn nên tôi mới tạo điều kiện cho cậu cọ xát công việc của tôi. Chăm chỉ làm việc, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Rốt cuộc cậu bận chuyện gì to lớn mà đối xử với tôi như vậy?"
"Đưa vợ đi mua đồ cho con gái."
Lâm Triệt nhìn tin nhắn khẽ thở dài. Cái tên cố chấp này, bác sĩ cũng
đã siêu âm là con trai vậy mà nhất quyết không tin, đợi sau này sinh ra
thật sự là con trai thì có phải sẽ shock đến nhập viện không? Anh ta
quay đầu nhìn đồng hồ sơ cao ngất ngưởng thì mỉm cười trong nước mắt.
Ai muốn cọ xát thì người đó đến mà làm. Anh ta không cần!
Lăng Mặc đích thân lái xe đưa Thẩm Ninh đi, điểm đến là trung tâm
thương mại, khu chỉ dành riêng đồ cho trẻ em. Lăng Mặc nhìn xung quanh
không biết nên chọn cái nào. Đêm qua anh đã xem những thứ cần phải mua,
nhưng đến đây rồi mới biết không dễ như trong sách. Quả nhiên lý thuyết
với thực hành khác xa nhau.
"Thẩm Ninh, cái yếm màu