Ông Kim đột nhiên đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt anh, sau đó làm động
tác mà không ai ngờ tới. Ông ấy vậy mà lại quỳ xuống cúi đầu trước Lăng
Mặc.
"Lăng Mặc, ta quen biết với ông nội cháu đã mấy chục năm,
cũng đã từng cứu cháu một lần. Hôm nay lão già này muốn xin cháu giữ lại mạng sống cho Cẩm Nhi. Ta biết con bé đã làm ra nhiều tội ác khó tha,
nhưng nó cũng đã nhận quả báo rồi, xin cháu hãy tha cho nó một mạng, ta
nhất định sẽ nhốt nó trong phòng, trông chừng cẩn thận. Sẽ không để nó
có cơ hội làm hại người khác. Chỉ cần cháu đồng ý, ơn cứu mạng kia coi
như cháu đã trả lại ta."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn
ông Kim, không nghĩ tới vì con cháu Kim gia, ông ta có thể quỳ xuống
trước mặt hậu bối, ngay cả khi Kim thị phá sản, cũng không thấy ông Kim
làm đến như vậy.
Lăng Mặc đương nhiên không muốn thả Kim Cẩm
Nhi. Mặc dù cô ta chưa làm chết người nhưng hết lần này đến lần khác làm hại Thẩm Ninh. Chỉ điều đó thôi đã khiến anh muốn tiễn cô ta xuống dưới U Minh rồi.
"Ta cầu xin cháu." Thấy Lăng Mặc không có ý định lung lay, ông Kim lập tức dập đầu xuống đất.
"Ông nội." Kim Cẩm Nhi khóc lóc ngã xuống đất, cô ta nhìn đôi chân đã
bị phế quay người cố gắng lết đến chỗ ông nội: "Ông nội, ông không cần
phải cầu xin cho con...không cần đâu mà, ông mau đứng dậy đi..."
"Lăng Mặc." Ông nội Lăng ra hiệu cho cháu trai nhưng anh lại quay mặt đi, biểu thị sẽ không nhượng bộ.
"Hôm nay tôi nhất định sẽ..."
Thấy một màn này, Thẩm Ninh cũng đã bị lay động. Cô kéo nhẹ tay áo của
Lăng Mặc, một ánh mắt đã thể hiện tất cả những điều muốn nói. Anh thở
dài một tiếng, cô quá dễ thương hại người khác.
"Từ hôm nay,
ông tốt nhất nên nhốt cô ta cho cẩn thận. Nếu để tôi thấy cô ta xuất
hiện ở bên ngoài, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như lần này đâu."
Kim cẩm Nhi không nghĩ Lăng Mặc lại tha chết cho mình. Ông Kim chỉ còn
biết liên tục nói cảm ơn, ngay cả vợ chồng Kim gia chủ cũng vội vàng cúi đầu cảm tạ. Bắt đầu từ hôm nay, Lăng Mặc đã không còn nợ nần gì với ông Kim nữa.
Sau khi Kim gia và Lệ gia rời đi, ông nội tăng liền
giữ một nhà ba người Lăng Mặc lại ăn tối. Không khí trên bàn ăn lại có
chút kỳ lạ. Mọi người đều nói cười với nhau, duy chỉ có Nhã Khanh là
không ai nói chuyện cùng. Chỉ cần cô ta xen vào một câu, chủ đề của câu
chuyện liền lập tức thay đổi. Lăng Quân đương nhiên có thể nhìn ra mọi
người là đang cố ý gây khó dễ với Nhã Khanh.
"Từ ngày mai, Tiểu Ninh Ninh sẽ là nữ chủ nhân của Lăng gia. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà
đều do Tiểu Ninh Ninh quản lý." Ông nội Lăng bỗng lên tiếng.
"Không thể được. Ba, Thẩm Ninh mới chỉ là thiếu phu nhân của Lăng gia,
sao có thể ngay lập tức thay thế con được." Nhã Khanh lập tức phản đối.
Cô ta nhíu mày nhìn Thẩm Ninh.
"Cô cũng đâu phải không biết Lăng Mặc và Tiểu Ninh Ninh đã kết hôn được 6 năm rồi."
"Nhưng không phải Thẩm Ninh bị mất trí nhớ sao? Đối với cô ấy thì hôm
nay mới là ngày đầu bước chân vào Lăng gia, mọi thứ còn rất mới lạ. Hay
là để con dạy dỗ cô ấy một thời gian rồi tính tiếp có được không?"
"Ai nói tôi mất trí nhớ?"
Thẩm Ninh chống cằm mỉm cười nhìn Nhã Khanh, cô ta biết nhiều thật,
nhưng lại không biết hết. Cô đúng là mất trí nhớ nhưng sớm đã nhớ lại từ lâu rồi.
"Sao?" Giọng Nhã Khanh lập tức run rẩy. Thẩm Ninh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đã nhớ ra được điều gì rồi sao?
"Nhờ có Lăng phu nhân mà tôi nhớ ra hết rồi." Thẩm Ninh cười nói: "Cảm ơn nhé."
Nhã Khanh sững người, trong lòng cô ta bắt đầu dâng lên một cỗ sợ hãi.
Thẩm Ninh nhớ ra tất cả, vậy mọi chuyện trước đây chẳng phải sẽ bị lộ ra sao? Trên trán Nhã Khanh toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy vì lo lắng.
"Phải rồi, chị có nhớ người năm đó đã đẩy chị xuống cầu thang là ai không?" Lăng Thiên bỗng nhiên hỏi.
Nhã Khanh chột dạ, nghe vậy liền đứng bật dậy. Trong lòng cô ta sớm đã
có bóng ma nên vừa nghe Lăng Thiên nhắc đến chuyện năm đó liền không
bình tĩnh được. Thẩm Ninh mỉm cười nhìn cô ta, cũng không trả lời câu
hỏi của Lăng Thiên.
Trên đường về nhà, Lăng Mặc thỉnh thoảng
lại nhìn lén cô, muốn nói gì đó. Thẩm Ninh mặt mày tươi tắm ngắm nhìn
bên ngoài, tâm trạng vô cùng vui vé.
"Thẩm Ninh, đã để em phải chịu uất ức rồi. Tại sao lúc đó em không nói ra sự thật?" Lăng Mặc không nhịn được liền hỏi.
"Em không muốn ba buồn, hơn nữa Lăng Viên còn nhỏ. Em đã đưa cho ba một thứ, em tin một người sáng suốt như ba chắc chắn sẽ giải quyết tốt
chuyện này." Thẩm Ninh không nhìn anh.
Lăng Mặc khẽ cong môi
cười. Nhã Khanh đối xử với cô như vậy, sau cùng cô vẫn là nghĩ cho ba
chồng mà để bản thân chịu thiệt. Một người vợ như vậy, có thể đi đâu tìm cơ chứ. Có thể cưới cô làm vợ, cùng cô sinh ra U U chính là điều tuyệt
vời nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng Lăng Mặc chẳng cười được bao lâu, vốn dĩ là đêm tân hôn ngọt ngào bỗng mọc ra một bóng đèn sáng hơn
cả mặt trời. Giữa giường lớn, UU mỉm cười vui vẻ ôm chặt lấy Thẩm Ninh
không chịu rời, bé con thậm chí còn muốn cô sang ngủ cùng với nó. Lăng
Mặc đen mặt, quả nhiên lấy vợ mới là chân ái còn con cái chỉ là sự cố mà thôi.