Đương nhiên, hiện tại, mọi thứ cũng không chỉ còn tồn tại ở ‘nếu’ nữa,
bởi vì lúc này, cửa phòng cũng đã bị người từ bên ngoài đá văng.
Giây phút bước vào, chứng kiến tràng cảnh này, bốn người Độc Cô Duy Ngã đều
không khỏi ngây ra như phỗng. Ngay sau đó, con ngươi liền đã đỏ ngầu,
không nhịn được mà gầm lên :“Sư tôn!”
Thật sự mà nói, hình ảnh này đã mang tới đả kích không nhỏ cho bọn họ. So với trời sập còn phải đáng sợ hơn.
Chỉ có điều, hoàn toàn trái ngược với bọn họ, đối diện với sự phẫn nộ ngút
trời đó, Kỉ Tình lại chỉ ung dung ngẩng đầu, khi nhìn về phía bọn họ,
ánh mắt cũng vô cùng bình thản, không có một chút hoảng loạn hay chột dạ nào.
Việc duy nhất mà y làm đó chính là từ trên người Dương Yên
ngồi dậy, khoan thai đem ngoại sam nhặt lên, tùy ý khoác vào :“Các ngươi đến rồi?”
“Sư tôn, ngài…” Cổ họng như nghẹn một hơi, Độc Cô Vô
Song liền chôn chân tại chỗ, duy chỉ có bàn tay đang siết chặt là có thể cho thấy, tâm trạng của hắn lúc này có bao nhiêu bất ổn.
Không
giống với Độc Cô Vô Song, Lục Dạ lại phản ứng kịch liệt hơn rất nhiều.
Giây phút nhìn thấy y cùng một nam nhân xa lạ lôi lôi kéo kéo, hắn liền
chỉ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu mình đã triệt để đứt gãy, không
dám tin mà chất vấn.
“Sư tôn, sao ngài lại có thể cùng một đám nam nhân yêu diễm lòe loẹt này ở cùng với nhau chứ?!!”
Mặc dù là tiểu quan, nhưng bị người nói thẳng ra như vậy, Dương Yên vẫn là
có chút tức giận. Nhất là khi ngoại hình của bốn người bọn họ, mỗi một
người chỉ cần đem ra cũng liền đã có thể đè bẹp gã.
Chỉ là, ngay
khi sắp sửa bão nổi, chợt nhớ tới lời nói vừa rồi của Kỉ Tình, lại nhìn
xem vẻ mặt tức giận của bọn họ, tâm tư khẽ chuyển, đè xuống sự ganh
ghét, Dương Yên liền kiều khí ôm lấy Kỉ Tình, dò hỏi :“Đại nhân, bốn vị
này là…”
“Kẻ không liên quan mà thôi.”
“Sư tôn…” Nghe thấy Kỉ Tình nói bản thân là ‘kẻ không liên quan’, Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi có chút tổn thương. Nhưng chưa để hắn nói thêm điều gì, thì Kỉ
Tình cũng đã phất tay.
Ngay sau đó, trên bàn gỗ ở trước mặt y
cũng liền vô thanh vô tức nhiều ra bốn phong thư đã được dán kỹ. Mà trên mỗi bao thư, thì đều có ghi hai chữ vô cùng to rõ, vận vị mười phần,
như đao quang kiếm ảnh.
Con ngươi co rụt lại, trong đầu ‘ầm’ vang một tiếng, bọn họ dù cho có nằm mơ cũng không thể tưởng được, có một
ngày, phong thư này liền sẽ rơi vào trên người mình. Hơn nữa, còn là đến từ tay Kỉ Tình.
“Sư tôn, đây là…”
“Như các ngươi thấy,
đây là bốn phong hưu thư, ta chuẩn bị cho các ngươi.” Phảng phất không
nhìn thấy vẻ mặt bi thương của bọn họ, lúc này, Kỉ Tình lại chỉ lạnh
lùng nói tiếp.
“Nhận lấy phong thư này đi, về sau cũng không cần
đến tìm ta nữa. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng nên hảo tụ hảo
tán rồi. Tình cảm của các ngươi, thứ cho ta không chịu đựng nổi.”
Bị Kỉ Tình thẳng thừng đoạn tuyệt như vậy, cả bốn người đều không khỏi đờ
đẫn. Bả vai có chút run rẩy, Cố Thừa Trạch vẫn là không nhịn được mà xác nhận lại lần nữa, mong rằng mọi chuyện không phải như mình đang nghĩ
:“Sư tôn, ngài nói như vậy là có ý gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ, ta hưu các ngươi.”
Ta hưu các ngươi…
Bốn chữ, nhưng đối với bọn họ mà nói lại chẳng khác gì ngũ lôi oanh đỉnh.
Tính khí táo bạo, Độc Cô Duy Ngã liền là người đầu tiên không nhịn được mà
tiến tới, chất vấn :“Sư tôn, ngài tại sao lại hưu bọn ta? Chẳng lẽ là
bởi vì chuyện Luân Hồi Kính sao? Chúng ta đều biết sai rồi, chúng ta
không nên lừa gạt ngài.”
“Ngài tức giận cũng được, có đánh có
mắng chúng ta như thế nào, chúng ta cũng đều sẽ chấp nhận. Nhưng chỉ xin ngài, đừng bỏ rơi chúng ta…”
“Suỵt!” Đặt ngón trỏ lên môi, khi
nhìn thấy đối phương đã không nói nữa, lúc này, Kỉ Tình mới nghiêng đầu
nhìn Dương Yên, thản nhiên hỏi :“Yên nhi, ngươi nói cho bổn tọa biết, ở
thế tục, thê tử lừa gạt trượng phu, có đáng bị hưu hay không?”
Nhìn Kỉ Tình, lại nhìn bốn người đang oán khí đầy trời trước mặt, Dương Yên
chung quy vẫn lựa chọn thuận theo Kỉ Tình :“Thê tử lừa gạt trượng phu,
đương nhiên là đáng bị bỏ rồi!”
“Hừ, ngươi là cái thá gì, cư
nhiên lại dám ở đây chia rẽ quan hệ giữa bọn ta và sư tôn?!! Có tin ta
dùng kim khâu miệng của ngươi lại hay không?” Vốn đã nhìn Dương Yên
không vừa mắt, lúc này, Lục Dạ lại càng giận dữ lạnh rên.
Bị khí
thế của hắn dọa sợ, Dương Yên liền tái mặt, vội vàng trốn đến sau lưng
Kỉ Tình. Về phần đám tiểu quan khác, thì đều chỉ có thể run lẩy bẩy quỳ
rạp trên đất.
Chỉ là, uy áp như thái sơn áp đỉnh của Lục Dạ cũng
chỉ vừa mới chuẩn bị thả xuống, liền đã bị Kỉ Tình nhẹ nhõm phá giải
:“Thế nào? Định động thủ trước mặt bổn tọa sao?”
“Các ngươi nhìn
đi, hiện tại, các ngươi đều đã đem bổn tọa xem thành cái gì rồi? Muốn
cùng bổn tọa đánh nhau ư? Ngay cả một chút tôn kính cơ bản cũng không
có. Như vậy, bổn tọa giữ lại các ngươi để làm gì?”
“Sư tôn, không phải như vậy, lòng trung thành của ta đối với ngài, nhật nguyệt có thể
chứng giám.” Sắc mặt biến đổi, Độc Cô Vô Song liền lập tức quỳ xuống,
hướng Kỉ Tình thề nguyện.
“Đúng vậy, sư tôn. Ngài đừng nói những lời như vậy…”
“Sư tôn, đừng hưu chúng ta, có được hay không?”
Nhìn xem bọn họ từng kẻ lại từng kẻ quỳ xuống, thần sắc trên mặt ngoại trừ
uất ức khi tình cảm bị nghi ngờ cũng chỉ còn sót lại hoảng hốt, im lặng
một chút, Kỉ Tình mới chống cằm, nhàn nhạt cảm khái :“Không hưu các
ngươi, cũng không phải là không thể…”
Kinh hỷ nâng mắt, trông ngóng dõi theo, rất mau, bốn người bọn họ cũng đã nhận được đáp án mà mình mong muốn.
“Các ngươi từ nay về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, không được tranh giành
tình cảm, càng không được cãi cọ, tranh chấp trước mặt bổn tọa.”
“Nếu để bổn tọa biết các ngươi giở trò sau lưng, lừa dối bổn tọa thêm một
lần nào nữa, bổn tọa sẽ không chỉ hưu các ngươi, mà còn vĩnh viễn rời xa các ngươi.”
“Hơn hết…” Ngữ khí ngưng lại một chút, nhìn xem đám
tiểu quan xung quanh, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn là đem lời này âm thầm truyền âm cho bốn tên nghiệt đồ kia :“Không có sự cho phép của bổn tọa, các
ngươi tuyệt đối không được chạm vào người bổn tọa.”
Kỳ thực, đây mới là yêu cầu quan trọng nhất. Bởi vì y đã sợ hãi việc hằng đêm sênh ca…
Lúc hành sự thoải mái bao nhiêu, thì khi tỉnh dậy liền chịu khổ bấy nhiêu.
“Cái này…” Dâng lên đắn đo, song, nghĩ tới bốn tấm hưu thư đặt trên bàn, lại nghĩ tới đám tiểu quan xung quanh.
Rốt cuộc, so sánh thực lực của bốn người bọn họ và Kỉ Tình một chút, đến
khi phát hiện, nếu cùng y tranh chấp trực diện, khả năng bọn họ khống
chế y, đem y giam cầm cơ bản là bằng 0, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn
khuất phục.
Nghe lời y tuyệt đối, không được tranh giành tình cảm, không được tùy ý chạm vào y…
Mỗi một điều, đặc biệt là điều cuối cùng, quả thật là so với gϊếŧ bọn họ còn đau khổ hơn.
“Chỉ cần sư tôn tha thứ cho chúng ta, chúng ta đồng ý, vĩnh viễn nghe sư tôn sai phó.”
Nhìn xem bọn họ giận mà không dám nói, chỉ có thể đem uất ức nuốt vào bụng,
đáy lòng Kỉ Tình liền vô cùng thư sướng. Xem như thành công hóa giải
được vấn đề làm mình đau đầu suốt bao năm qua.
Bọn họ không phải giỏi lắm sao? Y cũng không tin bản thân không trị được bọn họ.
“Được, vậy thì trở về đi.” Yêu cầu đã đạt thành, Kỉ Tình liền phất phất tay nói.
Có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn Kỉ Tình, bốn người bọn họ đều không nhịn được mà kinh nghi :“Hả?”
“Như thế nào? Vừa mới hứa hẹn điều gì đã quên rồi sao? Mệnh lệnh đầu tiên của ta chính là để các ngươi trở về Tiêu Dao Đỉnh.”
“Thế nhưng…” Nhìn Dương Yên đang trốn sau lưng Kỉ Tình, nếu không phải trở
ngại cam kết vừa rồi, bọn họ đã sớm đem gã rút gân lột da vì dám can đảm quyến rũ y.
Nhưng dù không cam tâm dường nào, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn nghe theo, đứng dậy rời đi :“Vâng, sư tôn.”
Đã rất lâu mới có thể tìm lại cảm giác mà một người làm sư tôn nên có này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy bầu không khí giống như đều trong sạch hơn mấy
phần, nhìn ai cũng có cảm giác thuận mắt.
Nếu mưu đồ chân chính
đã đạt thành, Kỉ Tình cũng không tiếp tục đóng kịch nữa mà chậm rãi đứng dậy, đem xiêm y sửa sang lại nghiêm chỉnh. Chỉ là, ngay khi y vừa cất
bước, chuẩn bị rời đi, thì ống tay áo của y lại đột ngột bị người kéo
lại.
“Đại nhân, ngài muốn đi sao?”
Không đi thì còn có thể làm gì? Ở lại ăn tết à?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng chưa để Kỉ Tình nói ra khỏi miệng, Dương Yên
liền đã đột ngột ôm chầm lấy y, chân thành tha thiết nói :“Đại nhân, van xin ngài mang theo Yên nhi đi. Yên nhi đảm bảo sẽ nghe lời hơn bọn họ!”
Nhìn xem đỉnh đầu của Dương Yên, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc đem gã hất
văng ra, mi mày hơi cau mà phủi phủi tay áo bị bấu víu đến nhăn lại của
mình.
Sau đó, đã không chút chần chừ quay lưng bước đi, chỉ để
lại một câu nói làm thân thể Dương Yên không khỏi cứng đờ, cũng không
lại mở miệng truy hô nữa.
“Đừng mang bọn họ ra so sánh. Ta đối với dong chi tục phấn, không có hứng thú.”
Đồ đệ của y, y có thể tùy ý nói bọn họ không tốt. Thế nhưng, người khác
nếu dám chê bai bọn họ, thì đó chính là cố tình đối nghịch với y.