“Sư tôn, ta đau lắm, thật sự rất đau.” Bàn tay vươn tới, chậm rãi ôm lấy Kỉ Tình, gác cằm lên hõm vai của y, Cố Thừa Trạch liền mỉm cười có chút thê lương :“Sự trừng phạt này, có phải đã quá mức tàn nhẫn rồi không?”
“Dù sao, nhìn thấy ta đau lòng, người chắc chắn cũng sẽ đau lòng.”
Dù cho biết rõ người trong lòng sẽ vĩnh viễn không có phản ứng, nhưng Cố
Thừa Trạch vẫn giống như một người điên, không chê phiền chán, ngày ngày cùng y trò chuyện. Phảng phất y vẫn còn đang vui vẻ, khỏe mạnh đứng
trước mặt hắn.
Một ngày này, ngủ một giấc thức dậy, bàn tay vói
vào trong chăn, chạm tới đôi tay lạnh cóng của người bên cạnh, khẽ
nghiêng người, nhìn xem đôi mắt đã hoàn toàn nhắm nghiền của y, Cố Thừa
Trạch lại chỉ bình thản giữ vững biểu lộ, không đau không buồn, không
khóc không nháo.
Việc hắn làm, chỉ là bình tĩnh ngồi dậy, tựa như thường ngày, bắt đầu giúp y rửa mặt, chải đầu, sau đó lại thay y phục,
xếp chăn.
Cố Thừa Trạch xuống bếp, nấu một bữa cơm vô cùng thịnh
soạn, cùng y ngồi đối diện nhau, bắt đầu như trước đó, không ngừng tự
thuật một mình, kể chuyện cười cho y nghe, dù cho đáy lòng hằng biết,
người trước mặt, tâm đã hoàn toàn ngừng đập.
Nếu không phải có yêu đan duy trì, y ngay cả hình người cũng đều không thể giữ vững được, sẽ trực tiếp biến về nguyên hình.
Thu dọn xong bát đĩa, lại quét dọn nhà cửa sạch sẽ, lúc này, Cố Thừa Trạch
mới đem Kỉ Tình bế lên, trước khi rời khỏi cũng không quên đem cửa nhà
đóng chặt.
Hiện tại, cũng đã sắp đến tiết xuân phân, thế nhưng, không biết vì cớ gì, ngày hôm nay, trời lại đột ngột đổ tuyết lớn.
Cố Thừa Trạch ôm lấy thi thể Kỉ Tình, chậm rãi đặt vào trên tuyết từng dấu chân sâu đậm, nhưng lại quạnh quẽ, đơn độc. Tuyết trắng đọng lại trên
mi mày cùng tóc đen của hắn, mang theo hơi lạnh thẩm thấu vào da thịt.
Đồng thời, cũng khiến thân thể của người trong lòng trở nên băng lãnh hơn…
Cố Thừa Trạch không ngừng bước đi, thời gian tựa như vô tận, cuốn trôi
không điểm dừng. Cuối cùng, cũng không biết đã đi bao lâu, hắn mới dừng
chân ở bên một vách núi sâu vạn trượng.
Nhìn xem vô số hạt tuyết
trắng không ngừng lả tả tuôn rơi, bay lất phất khắp nơi. Cố Thừa Trạch
liền đem Kỉ Tình ôm chặt thêm một chút nữa, tựa như như vậy có thể khiến y cảm nhận thêm được một chút ấm áp.
Cuối cùng, lại từng chút một hướng về vực sâu bước đi, không chút do dự thả người nhảy xuống.
Ngày y chết, Cố Thừa Trạch của kiếp này, cũng phải tuẫn táng theo y.
“Tuyết trắng phủ kín ba ngàn dặm, một kiếp kinh hồng vạn kiếp luân.”
[ Chúc mừng ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ, khải hoàn trở về!]
Trong không gian hệ thống, tiếng reo hò của hệ thống vẫn vô cùng vang dội,
hân hoan như bình thường. Chỉ là, rất nhanh, nó liền đã chú ý tới trạng
thái không tốt của Kỉ Tình, vội vã đem tiếng chúc mừng thu hồi.
[ Ký chủ…]
Trạng thái của Kỉ Tình hôm nay, cho hệ thống một loại cảm giác giống như đã
từng quen biết. Y chỉ ngồi một mình trong góc, im lặng trầm tư, tựa như
hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Những gì Kỉ Tình đã
trải qua ở kiếp trước, kỳ thực, hệ thống cũng hiểu rất rõ. Nó đã từng
không dưới mười lần đề nghị y từ bỏ cỗ thân thể đó, rời đi. Thế nhưng,
đều bị y toàn bộ cự tuyệt.
Thậm chí là khi đã biến thành một con
rối không có tri giác, hay giây phút cùng Cố Thừa Trạch rơi vào trong
vực sâu, y cũng chưa từng hối hận qua.
Thế nhưng, loại tra tấn cùng thống khổ này, thật sự là đã có chút nằm ngoài sức chịu đựng của con người.
[ Kế tiếp, mời ký chủ xem xét bảng thông tin.] Nhìn ra Kỉ Tình tâm trạng
không tốt, hệ thống cũng liền giản lược lại quá trình kết toán nhiệm vụ.
Rất nhanh, trước mặt Kỉ Tình cũng đã hiện ra một màn hình 3D trong suốt, ghi chép lại thông tin sơ lược của y.
**Thuộc tính nhân vật :
–Tên : Kỉ Tình.
–Tuổi : ???
–Nhan giá trị : 90/100
–Võ lực : ???
–Mị lực : ???
–Vật phẩm : Không có.
–Tích phân : 87.500
Nếu tính toán một chút, thì chỉ cần thế giới sau có thể tiếp tục hoàn mỹ
thông quan, Kỉ Tình liền đã có thể góp đủ 100.000 tích phân, quay về thế giới hiện thực.
Chỉ có điều, rõ ràng đây là điều mà y vẫn luôn
mong muốn, thậm chí có thể xem như mục tiêu vươn lên, nhưng khi chân
chính sắp chạm tới nó, Kỉ Tình lại tựa như không quá quan tâm, hơn nữa,
còn đặc biệt thờ ơ.
Tâm tình vui sướng như bị rót cho một xô nước lạnh, hệ thống nhất thời lại không biết nên làm thế nào để xóa tan bầu
không khí gượng ép này.
Nhưng cũng may, lúc này, người nào đó
cũng đã ngẩng đầu, không để nó lâm vào khó xử nữa, dù cho giọng điệu vẫn bình tĩnh dọa người :“Hơn tám mươi sáu ngàn tích phân sao? Tính toán
cũng thật chu toàn…”
[ Cho nên? Ký chủ, ngươi có muốn ở lại đây
điều chỉnh tâm lý một chút hay không?] Không biết vì sao, hệ thống lại
có cảm giác ký chủ có chút lạ thường. Nhưng cụ thể lạ thường chỗ nào, nó lại nói không rõ.
Chỉ là, theo bản năng vẫn ngoan ngoãn hạ giọng, không dám chọc giận y.
Đối với lời đề nghị của hệ thống, Kỉ Tình cũng không lập tức đáp ứng hay cự tuyệt. Ngẩng đầu nhìn xem không gian trắng xóa, đơn điệu xung quanh một lúc lâu, tựa như khám phá ra huyền cơ gì, lúc này, y mới chậm rãi thu
hồi ánh mắt, đạm thanh phun ra mấy chữ.
“Tiến vào thế giới tiếp theo.”
[ Đinh, hệ thống đang bắt đầu truyền tống…]
[ Đinh, đang tiến vào vị diện…]
[ Đinh, tiến vào thành công, chúc ký chủ có một trải nghiệm tốt đẹp!]
Cảm giác thân thể mất đi trọng lực, rơi vào trong khoảng không vô cùng quen thuộc lại ập tới, chỉ là lần này, khi mở mắt ra, Kỉ Tình đã không còn
chút cảm giác kinh hoảng nào nữa, trái lại, đã có thể bình thản đối mặt
với thế giới trước mắt.