Đêm đến, bởi vì đã rời khỏi thành, Cố Thừa Trạch cùng Kỉ Tình cũng không khỏi tiếp tục táng thân…khụ, là ngủ nơi hoang dã.
Như những lần trước, Cố Thừa Trạch liền nướng thịt cho y ăn, sau đó còn
giúp y trải đệm ra đất, để y ngủ. Mà bản thân thì lại nhẹ nhõm phi thân
lên ngọn cây gần đó, đảm bảo có thể thời thời khắc khắc lưu ý động tĩnh
xung quanh.
Chỉ là, vốn đang ngủ say, Kỉ Tình lại chợt cảm thấy có chỗ không đúng. Bởi vì, đuôi của y giống như lại bị thứ gì đó chạm vào…
Ngay tức khắc mở mắt ra, tại chỗ ngồi bật dậy, Kỉ Tình suýt chút đã va vào
trên người Cố Thừa Trạch. Nhìn xem bàn tay đang đặt lên trên đuôi bản
thân, y liền trừng mắt, đem đuôi thu về :“Ngươi làm gì vậy?!!”
“Sờ ngươi.” Không có chút tự giác của tặc nhân bị bắt gặp tại trận, Cố Thừa Trạch lại còn đúng lý hợp tình nói. Đồng thời, cũng ỷ sức lực lớn hơn
mà cưỡng bách đem y nhấn xuống đất.
Bị đè xuống như vậy, Kỉ Tình
cũng có chút trở tay không kịp, muốn đem hắn đánh tỉnh, nhưng hai cổ tay đã bị hắn nhẹ nhõm áp lên đỉnh đầu, không thể nhúc nhích :“Cố Thừa
Trạch! Ngươi dám!”
“Ta không sờ ngươi, chẳng lẽ lại để yêu vương
sờ ngươi à? Nói cho ngươi biết, bản thể của yêu vương là cửu đầu xà,
thức ăn ưa thích nhất liền là mấy động vật nhỏ lông tóc mềm mại như
ngươi. Ngươi mà lấy hắn, đảm bảo không tới ba ngày liền sẽ biến thành
món tráng miệng.”
Cố tình đánh lạc hướng sự chú ý của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch đã tranh thủ vươn tay về phía chín cái đuôi mà bản thân vẫn
luôn ngày nhớ đêm mong kia.
Chỉ là, dù cho trong lòng đã sớm có
chút suy tưởng, nhưng thời khắc ngón tay sờ tới được, Cố Thừa Trạch vẫn
không khỏi bị xúc cảm mềm mịn như nhung đó làm cho kinh ngạc.
Thật sự là quá mềm, sờ vào so với vuốt lông mèo còn phải thư thích hơn…
Không khống chế được, Cố Thừa Trạch liền đem mấy cái đuôi còn lại sờ soạng
một lượt, loại cảm giác mềm mượt đó, khiến hắn có chút nghiện. Chẳng
trách một số người lại ưa thích vuốt mèo như vậy.
Cảm nhận được
thân thể của người dưới thân cựa quậy, Cố Thừa Trạch liền không khỏi đưa mắt, nhìn về phía đỉnh đầu đang cúi xuống của y. Mà nơi đó, cũng tồn
tại hai lỗ tai nho nhỏ màu đỏ đang rũ xuống…
Đáy lòng chợt động,
Cố Thừa Trạch liền đưa tay, thử chạm vào trên chiếc tai xinh xắn kia,
vuốt ve, xoa nhẹ. Không kịp phòng ngừa, liền bị xúc cảm mềm nhũn đó làm
cho khí huyết cuộn trào. Nhất là khi, một tiếng rêи ɾỉ còn theo không
khí phiêu tán vào trong tai hắn.
“Ưm…”
Trong miệng phát ra tiếng ngâm khẽ, Kỉ Tình liền vội vàng ngậm chặt miệng, không dám hé
môi. Theo bản năng liếc nhìn Cố Thừa Trạch một chút.
Cmn! Thế giới này có độc! Nguyên chủ có độc! Tên nghiệt đồ này có độc! Ngay cả thiết lập cũng có độc!
Y xin thề, chính mình thật sự không muốn phát ra loại âm thanh đó chút
nào, nhưng thật sự là không nhịn nổi. Bởi vì ai bảo, đuôi cùng tai của
hồ ly lại mẫn cảm đến thế làm chi?
Bị hắn trái sờ phải sờ như
vậy, ngoại trừ giận dữ cùng thấy thẹn, thì loại cảm giác thỏa mãn kỳ
quái, tựa như có ma tính kia lại bắt đầu sinh sôi trong cốt tủy của y,
làm y muốn ngừng mà không được, vừa muốn đem hắn đá ra, lại vừa muốn hắn vuốt ve thêm một chút…thật sự là rất thoải mái.
Bởi vì trong
lòng điên cuồng phỉ nhổ, nên Kỉ Tình cũng không biết, biểu lộ của bản
thân hiện giờ đã biến thành thế nào. Gương mặt ửng hồng như hoa đào
tháng ba không nói, lại còn mị nhãn như tơ, trong mắt đều là hơi sương,
môi khẽ cắn chặt đến mức trắng bệch, khiến người vừa thương tiếc, lại
vừa muốn dụng sức chà đạp.
Đúng là hồ ly tinh!
Lúc này, Cố Thừa Trạch chỉ có cảm giác thể nội dâng lên một ngọn lửa vô danh. Ánh
mắt hắn không khỏi tối lại, trở nên có chút nguy hiểm.
Không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, trong chóp mũi của hắn, cũng đang có
một hương hoa đào thoang thoảng vây quanh. Tựa như có một bàn tay tinh
nghịch, không ngừng gảy đàn trên sợi dây lý trí của hắn.
Trời xui đất khiến thế nào, một đạo sĩ thủ thân như ngọc giống như hắn, lại
không kiềm chế được mà thốt ra một câu làm người kinh nghi bất định
:“Tiểu hồ ly, ngươi nói xem, nếu bây giờ ta phá thân của ngươi, yêu
vương có phải sẽ không tìm cách cứu ngươi nữa không?”
Mặc dù nói
yêu quái không giống người thường, làm việc tùy tâm sở dục, ngang nhiên
trắng trợn hơn nhiều. Nhưng Cố Thừa Trạch vẫn có thể khẳng định, yêu
vương không có khả năng chọn một yêu tộc thân thể dơ bẩn đến làm yêu
hậu.
Dù sao, thân là yêu vương, mặt mũi vẫn phải cần.
Cho nên, tiểu hồ ly này, chín phần mười là vẫn còn hoàn bích, nguyên dương chưa tiết…
Vốn còn đang chìm đắm trong cảm giác bất lực, tay chân rã rời vừa rồi,
những lời này của Cố Thừa Trạch lại chẳng khác gì một xô nước lạnh, đem
Kỉ Tình tạt tỉnh.
Tại sao…lời hắn nói, khi nghe vào lại có điểm
dị dị vậy nhỉ? Đừng nói là, cái tên này lại muốn dùng lại chiêu cũ, cùng y tương tương nhưỡng nhưỡng nữa nha!!?
Nói như vậy, thế giới này cũng sắp hạ màn tại đây à? Cái này không phải là quá dễ rồi đi?
Có lại được ký ức, Kỉ Tình cũng đã không còn kích ứng với hành động thân
mật của Cố Thừa Trạch như trước nữa. Thậm chí, khi biết có lẽ sắp phải
cùng hắn làm một chút chuyện gì đó, y còn có tâm trạng suy nghĩ miên
man…
Nếu từ trước đến nay, mỗi một lần cùng hắn XXOO, y đều có
thể tính là vượt qua khảo nghiệm. Như vậy, đến tận bây giờ, y chẳng phải cũng đã công đức vô lượng, phi thăng thành tiên rồi sao?