Tiểu Uông đeo khẩu trang, cúi đầu lén lút nhanh chóng đi vào quán cà phê, ngồi xuống trước mặt Liễu Tử Kỳ.
Sự việc xôn xao cả ngày hôm nay, càng ngày càng thu hút sự chú ý. Lúc này
chỉ cần một mồi lửa nhỏ là có thể nổ tung, Liễu Tử Kỳ cảm thấy mình có
thể đảm nhiệm cái kíp nổ này.
Cô nhìn người rất chuẩn, Tiểu Uông này vừa nhìn là biết chính là loại nhân viên đô thị hư vinh lại không
có tiền, tham lam lại yêu thích hàng hiệu, làm mười năm cũng không thể
tích cóp được một trăm vạn, đối mặt với cám dỗ nhất định sẽ chọn tiền.
Bây giờ không phải đã tới đây đỏ mắt chờ mong rồi sao?
"Sao rồi, lấy được chưa?" Liễu Tử Kỳ mỉm cười uống một ngụm cà phê.
Tiểu Uông vẻ mặt căng thẳng, lấy từ trong túi ra một cái USB nhỏ, đẩy về
phía Liễu Tử Kỳ: "Đây là phốt từ thời cấp ba của Sơ Nghiên, tôi đã nhân
lúc cô ấy đi tắm để lấy số điện thoại bạn học của cô ấy, sau khi liên hệ thì nhận được mấy tấm ảnh."
Mắt Liễu Tử Kỳ sáng lên, đưa tay muốn lấy USB. Tiểu Uông kéo lại: "Giao tiền trước đi."
Trong mắt Liễu Tử Kỳ hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng ngữ khí lại rất mềm mỏng: "Làm sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không."
Tiểu Uông lấy điện thoại ra, mở album ảnh: "Có thể cho cô xem trước một chút."
Đó là một tấm ảnh chụp lén, tay hơi run nên chất lượng ảnh không được tốt
lắm, nhưng có thể nhìn ra người trong ảnh đúng là Sơ Nghiên. Cô ngồi ở
trên lan can, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới là quần đồng phục học sinh, sắc mặt lạnh lùng, trên tay còn cầm một điếu
thuốc!
Hoàn toàn là hình ảnh của gái hư.
Vì hình ảnh của nghệ sĩ nữ trẻ, các công ty quản lý đều nghiêm cấm họ hút thuốc, bức ảnh này chắc chắn có thể lợi dụng được.
"Còn nữa không?"
Bức ảnh tiến theo, Sơ Nghiên một tay cầm điếu thuốc, một tay xách cổ áo bạn học ấn vào tường —— còn bạo lực học đường nữa!
Cái này còn giật gân hơn so với dự đoán của Liễu Tử Kỳ, chắc chắn có thể
khiến người xem ác cảm mạnh mẽ. Đặc biệt là fan nguyên tác, bộ mặt thật
của Sơ Nghiên hoàn toàn trái ngược với hình tượng Phó Nguyệt Nguyệt, sao có thể để loại người này diễn vai đó được?
Nhìn vẻ mặt hài lòng của cô ta, Tiểu Uông rút điện thoại về, "USB này có mật khẩu, tiền về
tài khoản, tôi sẽ cho cô biết mật khẩu."
Bây giờ Liễu Tử Kỳ đã
tin tưởng Tiểu Uông thật sự vì tiền mà phản bội Sơ Nghiên, vì vậy cô ta
vô cùng vui vẻ gọi người chuyển tiền.
Tiểu Uông nhận được tin
nhắn tiền về, hưng phấn đến mức tay hơi run lên. Liễu Tử Kỳ nhìn thoáng
qua, nghĩ thầm mới một trăm vạn đã kích động đến mức này, đúng là quá dễ mua chuộc.
Nội tâm Tiểu Uông điên cuồng OS: Chia đôi khoản tiền này, hắn còn có thể có được 50 vạn!
Quá đã!!
"Được rồi, bây giờ nói mật mã cho tôi biết được chưa?"
Tiểu Uông cất điện thoại đi, nói ra một chuỗi kí tự.
"xiexiebaba, mười kí tự." (Cảm ơn ba)
Liễu Tử Kỳ không hề phòng bị, vô thức đọc ra.
Tiểu Uông cười cười: "Không có chi."
Liễu Tử Kỳ: "......"
Cô mang theo ảnh chụp đến công ty tìm Lâu phu nhân, đến cửa thì gặp Tống
Tâm Thuần. Liễu Tử Kỳ nóng lòng tranh công, lướt qua cô ta đi vào văn
phòng, còn đóng cửa lại.
Quả nhiên, Lâu phu nhân nhìn thấy ảnh chụp thì rất hài lòng.
"Tôi biết ngay cô ta không phải đứa tử tế gì mà, bị cấp dưới bóc phốt thế này, dù có tẩy cũng không tẩy trắng được."
Liễu Tử Kỳ mỉm cười phụ họa vài câu, xác định Lâu phu nhân sẽ cho toàn bộ
đoàn đội cùng lèo lái chiếc phốt này. Ra khỏi văn phòng, thấy Tống Tâm
Thuần còn đang ngoan ngoãn đợi ở ngoài, cô ta lập tức sinh ra cảm giác
thượng đẳng.
Một giờ sau Tống Tâm Thuần mới nhận được tin tức.
Mấy tháng nay, sự tự đắc vì được trùng sinh liên tục bị đả kích, lúc này đối mặt với sự lựa chọn mà kiếp trước chưa từng trải qua, thậm chí cô
còn lo lắng hơn so với những người khác. Bây giờ Liễu Tử Kỳ lại xuống
tay trước một bước, dù cô có không cam lòng thì cũng chỉ có thể phối hợp với cô ta.
Rõ ràng là Liễu Tử Kỳ đang dốc toàn lực để đoạt vai
chính của IP《 Đáy tim 》, cô không thể bị người khác đoạt mất lần thứ
hai, cô cần phải làm gì đó.
......
Bên này chó cắn chó, Sơ Nghiên hoàn toàn không biết.
Phốt đã mơi ra, hiệu quả thế nào thì xem tạo hóa vậy. Cô ở phòng làm việc cả ngày, nhìn bầu không khí rơi vào trạng thái đình trệ, trong lòng có
chút sầu não.
Niềm vui duy nhất đó là trong thẻ có thêm 50 vạn kia.
Cô cầm điện thoại gõ cửa văn phòng Lâu Niệm, thấy hắn đang ngồi trầm tư trước bàn làm việc, chắc cũng đang phiền não.
Sơ Nghiên rất đau lòng, hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Tiền vừa vào thẻ rồi,
phần của Tiểu Uông đã chia cho hắn, phần của tôi thì cho anh."
Lâu Niệm ý thức được có lẽ cô đã nghĩ hắn quá thảm, hắn khụ một tiếng: "Không cần...... Em cầm đi."
"Không phải không có tiền sao? Tuy rằng 50 vạn chỉ như muối bỏ biển, nhưng có bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu mà."
"Thật sự không cần," Lâu Niệm đứng lên, "...... Đã tìm được cách giải quyết rồi."
Sơ Nghiên: "Thật sao?"
"Ừ," Lâu Niệm đi đến trước mặt cô, hơi cúi đầu, "Cho nên thay vì cho tôi tiền, không bằng nấu cơm cho tôi đi."
Sơ Nghiên có chút không theo kịp kiểu tư duy nhảy cóc này: "Vì sao?"
Lâu Niệm: "Tiết kiệm tiền."
Ồ...... Cũng có lý.
Trước đây ngày nào người ta cũng đưa cô đi ăn uống no say, bây giờ đã đến lúc báo đáp ân tình, Sơ Nghiên không thể không có nghĩa khí như vậy được!
"Được thôi!"
Lâu Niệm: "Vậy em chạy qua chạy lại có phải rất bất tiện không?"
Sơ Nghiên: "Ừ nhỉ."
"Hay là ở cùng nhau đi?"
"Cũng được......đợi đã??"
Lâu Niệm vô cùng bình tĩnh: "Căn chung cư lần trước em cũng thấy rồi đấy, rất nhiều phòng, phòng bếp cũng rất lớn."
Sơ Nghiên: "Cái đó thì liên quan gì đến tôi?"
Lâu Niệm tiến lại gần hơn, đồng tử đen sâu thẳm nhìn cô: "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, sống chung hợp pháp."
Sơ Nghiên sững sờ.
Về mặt logic thì hình như không có gì không ổn, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Lâu Niệm cụp mắt. hàng mi mảnh dài đều đặn rủ xuống, làn da trắng lạnh, tóc đen gọn gàng, nhìn qua ngoan ngoãn một cách lạ thường.
"Tôi dọn ra ngoài ở rồi."
Sơ Nghiên lập tức mềm lòng. Bị người thân gài bẫy, công việc thì sa sút, chắc chắn là cần có người ở bên cạnh.
Dù sao cũng đã một qua thời gian như vậy rồi...... Sơ Nghiên nghĩ, trước
khi cô rời đi, cô sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Lâu Niệm.
......
Ánh nắng chiều trèo lên không trung, hoàng hôn dạo chơi ở nhân gian một lát rồi nhanh chóng nhường chỗ cho bóng đêm.
Thời gian ăn tối, nhân dân cả nước đang nghỉ ngơi nhàn rỗi, đúng lúc này, một tài khoản blogger lặng lẽ đăng bài Weibo.
【 Sốc! Có dân mạng đào ra ảnh cũ thời cấp ba của nữ chính phim《 Đáy tim
》, vào đây đánh giá xem ở mức độ nào [ ăn dưa ][ tự hỏi ]】
Ảnh
mà blogger đăng chính là một bức ảnh bình thường nhất mà Tiểu Uông đưa
ra, Sơ Nghiên đứng ở ven đường, quần đồng phục xắn lên, vẻ mặt lạnh
lùng, giống như một cô gái xinh đẹp bất lương.
Bài Weibo này vừa đăng lên, lập tức dậy sóng với một sức nóng không bình thường. Chằng
bao lâu sau, mấy blogger nổi tiếng khác cũng bắt đầu hành động, "đào" ra mấy bức ảnh khác, thu hút đông đảo quần chúng ăn dưa.
Hút thuốc, đánh nhau, bắt nạt bạn học.
Mấy bức ảnh chụp rõ ràng đã phác họa ra cho cư dân mạng hình tượng của một
nữ lưu manh bất trị thấp kém, quả thực là đối lập với hình tượng nữ
chính nguyên tác. Sau đó, bình luận "Sơ Nghiên không xứng diễn Phó
Nguyệt Nguyệt" được đẩy lên top, cuối cùng thành chủ đề và lên hot
search.
Đến lúc này, cái tên "Sơ Nghiên" đã lên hot search lần thứ ba vì phốt, một lần nữa đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Người ở trong giới vừa nhìn đã hiểu, một loạt kịch bản này rõ ràng là có sự
nhúng tay của đoàn đội, chắc chắn là muốn xử nữ diễn viên này. Mà đây
cũng là dư âm của cuộc đấu đá giữa Studio Ca Vân và Studio 20, bị mấy
bức ảnh này làm kíp nổ, bày ra rõ rành rành trước mặt hàng trăm triệu cư dân mạng.
Fan nguyên tác bị lợi dụng là những tay súng đầu tiên, nhất thời tình cảm quần chúng xúc động.
【Thế mà lúc trước tôi còn cảm thấy cô ta phù hợp với hình tượng nguyên tác, thật làm mù mắt chó của tôi mà!】
【Đầu năm nay đúng là thứ gì cũng có thể lên TV, fan nguyên tác kiên quyết tẩy chay! Phim《 Đáy tim 》bay màu đi!】
【 Sơ Nghiên không xứng diễn Phó Nguyệt Nguyệt, xin cô ta đừng hủy hoại bạch nguyệt quang của tôi!】
Quả nhiên, những phản ứng này đúng như bọn họ dự đoán.
Sơ Nghiên lướt đọc bình luận, đang nghĩ hiệu quả này cũng không tệ lắm,
mọi người đều bị lừa thì bỗng nhiên điện thoại bị lấy đi, đổi thành một
chén pudding chocolate nhỏ.
"Ngoan, đừng nhìn nữa."
Lâu Niệm lại đặt chiếc thìa nhỏ vào tay cô rồi quay người ngồi về ghế ở bàn làm việc.
Sơ Nghiên ăn xong chén pudding kia, liếm liếm cái thìa, lén lút lấy lại
điện thoại mở Weibo ra lần nữa, quả nhiên nhìn thấy Tống Tâm Thuần.
Liễu Tử Kỳ đã ra tay rồi, sao cô ta có thể án binh bất động chứ? Từ khi
trùng sinh đến nay đã đủ uất ức rồi, nhất định cô ta sẽ nắm bắt cơ hội
cuối cùng này, đưa tất cả mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu.
Lần
này Tống Tâm Thuần đăng một bài Weibo thật dài, lời văn lưu loát thành
khẩn, cả bài dài hơn một nghìn chữ, từng câu từng chữ đều toát lên một ý chính: Tôi thật đáng thương.
Đầu tiên là viết bản thân đã chuẩn bị bao lâu cho buổi thử vai, đến bây giờ vẫn có thể đọc thuộc lòng rõ
ràng từng câu thoại, nhớ rõ nên dùng ngữ khí như thế nào, thể hiện sự
chuyên nghiệp của mình một phen.
Sau đó là viết về sự hiểu biết
sâu sắc của bản thân đối với nhân vật Phó Nguyệt Nguyệt, bởi vì có kinh
nghiệm diễn nhân vật này ở kiếp trước nên cách hiểu của cô ta cũng vô
cùng ấn tượng. Vừa nhìn là biết có đọc kỹ nguyên tác và nghiêm túc phân
tích nhân vật, nhờ vậy mà ngay lập tức thu hút được một số lượng lớn fan nguyên tác.
Cuối cùng, yếu ớt ám chỉ cuộc đua tài nguyên, kết
cục tư bản, bản thân là người bị hại. Mặc dù cô vô cùng yêu thích Phó
Nguyệt Nguyệt, hơn nữa còn hết sức tự tin là có thể diễn tốt nhân vật
này, nhưng chung quy vẫn không thể được góp sức.
Không thể không nói, đúng là rất biết chọn thời cơ, góc độ thiết nhập cũng vô cũng
chuẩn xác, bạch liên hoa trùng sinh cuối cùng cũng phát huy ra trình độ
tương ứng rồi.
Bài đăng Weibo dài này đã thu hút sự quan tâm
rộng khắp của cư dân mạng —— đặc biệt là fan nguyên tác, dưới sự phối
hợp của các blogger, số lượt chia sẻ bình luận đã tăng lên theo cấp số
nhân.
【Thương chị tui!】
【Bây giờ xem ra, rõ ràng gương mặt này còn giống Phó Nguyệt Nguyệt hơn nè, đạo diễn thấy sao?】
【Họ Sơ kia chắc chắn có ô dù, bằng không dựa vào cài gì mà cô ta được diễn......】
Ngay khi sự tranh cãi lên tới cao trào, hàng loạt cư dân mạng đổ xô vào
Weibo official 《 Đáy tim 》kiến nghị thì Studio 20 cuối cùng cũng lên
tiếng.
Weibo official ra thông báo —— tuyên bố đoàn phim 《 Đáy tim 》tạm thời ngừng hoạt động.
Giống như một tảng đá ném vào dòng nước, ngay lập tức tạo ra sóng biển.
Cùng lúc đó, Lâu phu nhân cũng nhìn thấy bản tin này, hơi mỉm cười.
Cả đời Lâu Niệm sống trong nhung lụa, không có thứ gì hắn muốn mà lại
không có được, chưa bao giờ có khát khao chiến thắng mãnh liệt. Một khi
chịu áp lực quá lớn, rất có khả năng hắn sẽ chọn cách từ bỏ.
Bà mỉm cười đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm náo nhiệt rực rỡ của thành phố.
Để mọi thứ rối tung lên thêm một đêm nữa, ngày mai, bà sẽ tung ra cành ô liu cho đứa trẻ suy sụp kia.
Người trong phòng làm việc đều đã về hết, chỉ còn văn phòng của ông chủ là
vẫn sáng đèn. Lâu Niệm mở két sắt, lấy ra một phần văn kiện cũ phủ đầy
bụi từ tầng dưới cùng.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve
mặt giấy thô ráp ố vàng, một lúc sau thì cất văn kiện đi, đi qua vỗ nhẹ
lên mái tóc của Sơ Nghiên.
"Xong việc rồi?" Sơ Nghiên đứng lên quá nhanh nên thân mình hơi lung lay một chút.
Sơ Nghiên gật đầu, lảo đảo vừa đi vừa nói: "Ăn xương sườn được không?"
Lâu Niệm: "Được hết."
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại ở đầu giường kêu lên "ting ting" một tiếng.
Lâu Niệm mở mắt ra, vẻ mặt tỉnh táo. Xoay người ngồi dậy, nhìn chằm chằm
điện thoại một lúc rồi nói nhỏ: "...... Đến lúc nói chuyện rồi."
Hắn chậm rãi rửa mặt sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, vừa mở cửa ra đã ngửi
thấy mùi đồ ăn thoang thoảng trong nhà. Sơ Nghiên mặc tạp dề kẻ ca rô,
ngẩng đầu lên cong môi cười: "Lại đây ăn cơm đi!"
Lâu Niệm khựng lại một lát rồi mới từ từ đi qua.
Sơ Nghiên bưng một đĩa bánh bao nhỏ đặt xuống trước mặt hắn: "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi vả mặt!"