Bùi Văn Ca đi dọc theo con phố, muốn gọi một chiếc taxi. Đứa bé vẫn dựa
vào vai anh say ngủ, bước chân của anh cũng nhanh hơn. Nhưng điều mà anh không ngờ được là khi tới khúc rẽ, đoàn xe chứa đựng rất nhiều tâm tư
cuộc sống kia lại dừng lại trước mặt anh. Anh cảm thấy kỳ lạ, theo bản
năng nhìn thử vào trong xe, nhưng tấm kính màu đen khiến anh không nhìn
rõ người bên trong, lúc này một người đàn ông đi giày Tây bước xuống từ
chiếc xe phía sau, ''Bùi tiên sinh, ông chủ của tôi mời ngài lên xe.''
Người đàn ông lễ phép hỏi, cánh tay vươn ra mở cửa xe ngay cạnh anh, mà
một người khác cũng tiến tới cầm hành lý trong tay anh. Tất cả mọi thứ
làm anh không kịp phản ứng.
Nghe xong lời này cả người Bùi Văn
Ca cứng đờ, lúc này anh mới nhận ra hai người đàn ông này đang đứng chặn cả phía trước lẫn phía sau, bọn họ muốn bắt anh? Tại sao? Anh ôm con
trai trong lòng, nhìn chằm chằm cánh cửa xe đang mở ra kia, trong mắt
bắt đầu hiện lên sự cảnh giác. Ban đầu nghĩ rằng chuyện vô tình gặp lại
nhau là một chuyện tốt, anh gặp lại người đàn ông mà anh vô cùng yêu,
nhưng giờ đây cánh cửa xe đang mở kia cứ như một con thú hoang há to
mồm, màu đen trong đó không ngừng chảy ra. Tại sao? Anh tự hỏi trong
lòng, nghi ngờ lùi lại hai bước, anh chưa làm gì cả, tại sao muốn anh
lên xe? Anh thật sự không biết sẽ đụng mặt nhau ở sân bay, sao có thể là lỗi của anh được?
''Bùi tiên sinh, mời ngài lên xe.'' Người đàn ông lên tiếng thúc giục, giọng điệu vẫn lễ phép như cũ, nhưng có thêm
một chút cứng rắn, đồng thời đi đến gần anh. Bùi Văn Ca khẽ vuốt lưng
con trai, sâu trong lòng anh luôn có nỗi sợ đối với cái người tàn bạo
kia, tay của anh đang run rẩy nhưng vì con trai, anh nhất định phải
khống chế được nỗi sợ này, cố gắng trấn an bản thân, ''Mong anh nói lại
với ông chủ của anh, hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn, tôi không
biết sẽ gặp phải cậu ấy, mong cậu ấy tin tôi, những năm qua tôi chưa
từng làm chuyện gì cả.'' Người đàn ông nghe thấy vậy vẻ mặt trở nên kỳ
quái, y nhìn Bùi Văn Ca, nghĩ thầm người này chắc không biết ông chủ đã
mong chờ anh cả ngày, thế nhưng chuyện này không phải việc của y, y nhấn mạnh lần nữa, ''Mời ngài lên xe, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp với
ông chủ.''
Giống hệt một con mồi bị thợ săn bắt được, thứ đang
chờ đợi anh chỉ có lột da róc xương. Bùi Văn Ca tuyệt vọng, anh nhìn
xung quanh, việc chạy trốn là không thể. Anh cắn chặt răng, trước khi bị áp giải lên xe thì dùng áo khoác che kín con trai, da đầu căng ra ngồi
vào trong xe. Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, âm thanh khóa cửa truyền vào
tai, trái tim của anh như đóng băng.
Anh nhìn thẳng về phía
trước, cố gắng không để ý đến người bên cạnh, hơi thở mạnh mẽ của người
kia tràn ngập xung quanh, anh như ngừng thở, thậm chí cảm nhận được mồ
hôi đang không ngừng chảy dọc lưng mình. Trong một ngày lạnh như vậy mà
anh vẫn bị vị thiếu gia này dọa cho toát mồ hôi, thậm chí người kia còn
chưa mở miệng nói câu nào.
Dung Bái yên lặng nhìn chằm chằm Bùi
Văn Ca, vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi. Đợi suốt mấy năm, ngoài đợi chờ cũng chỉ có đợi chờ, tất cả đau đớn kích động trong lúc đó đã ghim lên
người hắn thành từng vết sẹo. Thậm chí hôm nay hắn còn không thể biểu lộ sự kích động của mình, những chuyện đã xảy ra ngày đêm tích tụ trong
lòng hắn, ép hắn phải học cách che giấu cảm xúc. Vì vậy hắn không nói gì cả, chỉ nhìn Bùi Văn Ca thật kỹ, cho đến khi hắn xác nhận những năm qua người đàn ông này vẫn luôn khỏe mạnh bình an, sau đó hắn cầm chiếc bình giữ nhiệt ở bên cạnh, rót một cốc nước ấm đưa cho Bùi Văn Ca, ''Uống
đi.''
Trong lòng Bùi Văn Ca đã hình thành thói quen nghe theo
lệnh hắn, anh không suy nghĩ nhiều cầm chiếc cốc uống một mạch, sau khi
uống xong anh mới nhận ra cốc nước này làm bụng của anh ấm hơn. Anh
không biết mình vừa uống cái gì, chắc không phải thuốc độc, nếu Dung Bái muốn cha con anh chết thì có lẽ sẽ dùng cách nào đó bạo lực hơn, dùng
thuốc độc không phải phong cách của hắn. Anh thả lỏng người, lén nhìn
Dung Bái, thấy ánh mắt của hắn đang nhìn Bùi Duyệt, anh lập tức ôm chặt
con trai, dùng áo khoác che thật kín đứa trẻ. Toàn bộ động tác đều chứa
đựng sự đề phòng.
''Đứa trẻ này nhìn rất giống tôi.'' Dung Bái
nhẹ giọng nói, hắn xoa những ngón tay thon dài của mình khi nói, không
chạm vào đứa trẻ đang ngủ, ánh mắt nhìn đứa trẻ đầy bình tĩnh. Tuy ánh
mắt đó không chứa đựng bất cứ sự thù hận nào nhưng Bùi Văn Ca vẫn cực kỳ mẫn cảm với mấy từ này, có thể là bẫy của Dung Bái, phải trả lời thật
cẩn thận, ''Không...không đâu, không giống, chưa từng có ai nói như vậy
cả, rõ ràng không giống chút nào.'' Anh nói một cách thận trọng. Thế
nhưng khóe miệng của Dung Bái lại hơi nhếch lên như gặp được chuyện vui, trong đáy mắt hiện lên một tia sáng mờ ảo, nói, ''Đây là đứa con mà em
sinh cho tôi, là con của tôi. Nó giống tôi cũng là chuyện bình thường.''
Giọng nói của hắn đầy bình thản, nở nụ cười chứa đựng chút vui
mừng, nhưng lại khiến Bùi Văn Ca sợ hãi. Dung Bái nói Bùi Duyệt là con
của hắn, đứa trẻ hắn từng kêu là tạp chủng, bây giờ lại nói là con hắn.
Dù có chết Bùi Văn Ca cũng không ngờ tới sẽ nghe được hắn nói câu đó,
anh quay đầu nhìn Dung Bái, hai mắt trợn to, tràn ngập sợ hãi, đây là
lần đầu tiên anh thật sự đối diện với hắn sau khi lên xe. Nhưng hơi thở
của Dung Bái rất bình tĩnh, không có ác ý.
Tất cả những chuyện
này có thể là âm mưu sâu xa nào đó, anh cũng không dám nghĩ Bùi Duyệt là con của Dung Bái, ngay cả anh cũng đã quên mất chuyện này, vậy tại sao
Dung Bái còn nhớ? Bùi Văn Ca nhanh chóng phản ứng lại, ''Dung thiếu gia, thằng bé không phải...không phải con của cậu.'' Anh vội giải thích,
từng từ nói ra như lời thề, ''Tôi chưa từng kể về cậu với thằng bé, nó
không phải con của cậu, mong cậu tin tôi, tin tôi đi, Duyệt Duyệt không
phải con của cậu, tôi cũng không muốn như vậy, không có ai biết chuyện
này cả, thật đấy.''
Không biết Bùi Văn Ca đang nói thật hay nói
đùa nhưng ánh sáng trong mắt Dung Bái dần nhạt đi. Hắn không còn nghe
thấy tiếng của Bùi Văn Ca nữa, trái tim hắn như bị từng chữ đập vào, hắn đang sợ hãi. Hắn cố gắng cười, đây là báo ứng của bản thân. Hắn dùng
toàn bộ sức lực để tìm một người mấy năm nay, ngày đêm đều mong ngóng,
đều cầu xin người này, kết quả lại nghe người đó gọi hắn Dung thiếu gia, cách xưng hô này đâu khác gì người xa lạ. (truyện được đăng tải duy
nhất tại wattpad của editor, tất cả những nơi đăng truyện khác đều là ăn cắp)
Bùi Văn Ca cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, anh phải cố
trấn tĩnh, đảo mắt nhìn quang quanh, hy vọng tìm được món đồ gì đó để
làm mình an tâm, sau đó anh giật mình nghĩ tới một cách, lo lắng đưa tay ra túm lấy góc áo của Dung Bái như đang cầu xin, ''Cậu đừng tức giận,
tôi sẽ ra nước ngoài, đi đến một quốc gia thật xa, ở đấy sẽ không ai
biết cậu, cũng không ai thấy Duyệt Duyệt kỳ lạ, tôi xin cậu, nếu cậu cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ tiếp tục tiết kiệm tiền, lần này tôi
chắc chắn sẽ đưa Duyệt Duyệt đi thật xa, được không? Cậu đừng khó chịu,
tôi không nên quay về đây, tôi chỉ muốn gặp ông nội của tôi, xin lỗi,
rất xin lỗi...'' Vẫn giống như vậy, anh nói thật nhiều, nhưng mỗi câu
đều có nghĩa, đều là thật lòng.
Bùi Văn Ca đang túm góc áo của
hắn. Đôi bàn tay xinh đẹp từng cầm cọ vẽ kia nay đã có những vết chai
sần trên các đầu ngón tay, người đàn ông này đã phải sống cực khổ ở một
nơi nào đó mà hắn không biết. Ngày trước Bùi Văn Ca từng vuốt ve gương
mặt của hắn vài lần, hắn còn nhớ rất rõ cảm giác khi bàn tay đó chạm
vào, thậm chí còn bám víu vào những ký ức đó để vượt qua. Dung Bái cụp
mắt nhìn chằm chằm bàn tay của Bùi Văn Ca, những lời nói của anh tựa dao găm khoét thật sâu vào tim hắn, hắn cẩn thận chú ý hơi thở của mình, sợ bản thân đau đến mức quên cả thở. Hắn muốn nói điều gì đó, muốn ngắt
lời Bùi Văn Ca, nhưng yết hầu cũng đang đau đớn giống trái tim, không
thể phát ra âm thanh, cố gắng lắm mới có thể mở miệng, '' Bùi Văn Ca,
tôi có thể cầu xin em một chuyện được không?'' Hắn chậm rãi nói, âm
thanh nhỏ đến mức gần như không nghe rõ, ''Đừng nói nữa...Cầu xin em.''
Sau đó hắn quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không để Bùi Văn Ca nhìn
thấy vẻ mặt của hắn.
Tại sao lại cầu xin anh, chẳng lẽ những gì
anh nói không đúng với ý hắn sao? Bùi Văn Ca hoàn toàn mờ mịt, anh chưa
từng thấy Dung Bái như vậy bao giờ. Anh buông lỏng tay ra, liên tục lắc
đầu, hơi lùi về phía cửa xe để cách xa Dung Bái một chút, sau đó quay
lưng lại, không để hắn nhìn thấy đứa trẻ sẽ khiến anh cảm thấy an tâm
hơn. Thế nhưng Dung Bái không nói gì thêm. Sau vài phút, Bùi Văn Ca lau
những giọt mồ hôi trên chóp mũi, hơi liếc mắt nhìn, Dung Bái vẫn giữ tư
thế ngồi như vậy, khuỷu tay chống trên cửa xe đỡ lấy cằm, bàn tay che
mặt. Trong tay hắn cầm một chuỗi hạt màu nâu, nắm không chặt lắm. Chuỗi
hạt đó là vòng tay của hắn.
Có lẽ như một thói quen khó sửa, bàn tay của Bùi Văn Ca vươn tới phía sau
gáy Dung Bái, bởi vì anh cảm nhận được hắn không vui, cho nên giống ngày trước khi quan hệ của hai người chưa hoàn toàn vỡ nát, muốn chạm vào
hắn, muốn đem hết tất cả dịu dàng của bản thân trao cho hắn. May mắn là
ông trời thấy được, anh đã tỉnh táo, kịp thời cong những ngón tay lại,
mặc dù chỉ chạm vào mấy sợi tóc đen của Dung Bái nhưng anh vẫn do dự vài giây rồi thu tay về. Anh thở phào nhẹ nhõm, siết chặt những ngón tay,
giờ đây đã khác, trước đây anh từng quỳ gối để có thể chạm vào Dung Bái, nhưng bây giờ ngay cả chạm vào tóc của hắn cũng khiến những ngón tay
của anh đau nhức. Với những gì mà anh biết thì người này chính là con
dao sắc bén có một không hai, chỉ cần khẽ chạm nhẹ thôi cũng đã chảy
máu.