"Anh Từ, Từ Kiến Quốc đã được đưa đến viện điều dưỡng, cũng đã sa thải
tất cả những người giúp việc trong Từ gia theo như sắp xếp của anh rồi
ạ."
A Tứ cầm ô đứng bên ngoài xe, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt của Từ Từ Niên, cậu nhìn màn mưa lớn ngoài cửa sổ nói, "Nhớ
nói với Từ Kiến Quốc, bảo ông ta ngoan ngoãn ở trong bệnh viện chờ tôi.
Tôi không muốn làm khó ông ta, cho nên ông ta cũng đừng ra ngoài gây họa cho tôi, các cậu trông chừng ông ta cẩn thận, nếu có chuyện gì lập tức
báo cho tôi biết."
"Anh Từ yên tâm, anh Thành đã bố trí hơn chục
anh em luân phiên canh gác rồi. Dù ông ta có mọc thêm cánh cũng không
thể làm gì được."
Từ Từ Niên nhếch khóe miệng, hài lòng gật đầu,
"Tên kia làm việc thì tôi yên tâm, nhớ cung cấp thuốc và thức ăn ngon
cho ông ta, ông ta cũng già rồi không chịu được khổ sở, tôi giữ ông ta
còn có ích, đừng làm ông ta bị thương."
"Đúng rồi, tiền lương cùng
lương hưu của người giúp việc đều đưa cho họ cả rồi chứ? Bọn họ có còn
yêu cầu gì khác không? Nếu như có thì cũng cố hết sức thực hiện. Nhiều
người trong số này là người hầu cũ của Từ gia, đã theo ông nội hơn nửa
đời người. Tôi không thể đối xử tệ bạc với họ được."
"Vâng ạ, em
biết, những người này là người nhà của anh, cũng chính là người nhà của
bang Thanh Long chúng ta. Anh Thành nhất định sẽ không bạc đãi bọn họ."
Từ Từ Niên mỉm cười, lúc này mới cảm thấy yên tâm, mở cửa xe bước ra ngoài, A Tứ bên cạnh lập tức che ô giúp cậu.
Ngôi nhà cũ của Từ gia ẩn hiện trong màn mưa mù mịt, tường ố vàng cổ kính,
dây leo kín tường, trên nóc nhà mái trắng có một ống khói, trước cổng có một bãi cỏ xanh lớn được cắt tỉa cẩn thận. Cùng với lúc cậu rời đi tám
năm trước không khác gì, khiến cậu nhất thời cảm động, xoay người ôm từ
trong xe ra một tấm di ảnh đen trắng đóng khung.
Mưa nhỏ giọt xuống
từ mép ô, tia nước bắn lên mặt kính thủy tinh, trùng hợp rơi xuống khóe
mắt Từ Vương Sinh trong bức ảnh, tựa như một giọt nước mắt lăn xuống.
Từ Từ Niên vội vàng dùng tay áo lau sạch, ôm khung ảnh vào trong ngực,
ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cũ cách đó không xa, cười nói, "Ông nội, cháu
nói nhất định sẽ đưa ông về nhà, giờ cuối cùng chúng ta cũng đến nơi
rồi."
Chớp đôi mắt đỏ hoe, cậu ôm khung ảnh bước từng bước về phía trước, A Tứ cầm ô đi bên cạnh.
Cậu bước đi rất chậm, giống như muốn ngắm nhìn thật kỹ tất cả cảnh sắc mà
cậu đã bỏ lỡ trong tám năm, chốc chỉ vào sân cỏ trước cửa rồi cúi đầu
nói, "Hồi còn nhỏ ông từng làm xích đu cho cháu chơi ở chỗ này", chốc
lại chỉ lên nóc phòng nói, "Không biết tấm kính phía trên mà cháu làm vỡ đã được sửa hay chưa nữa".
Từ Từ Niên cứ như vậy tự nói tự cười trò chuyện với ông nội, đi qua con đường dài lát đá cuội, đến trước cửa biệt thự Từ gia.
Cánh cửa mở ra, tựa như mở lại ký ức đau thương tám năm trước. Đầu Từ Từ
Niên lại đau, cố gắng quên đi vết máu bắn khắp nơi trong phòng khách hằn sâu trong trí nhớ, lắc nhẹ đầu trước khi bước vào.
Lúc này chỉ
có một mình Từ Tân Niên ở trong phòng khách, hắn bị trói thành cái bánh, bị bốn người đàn ông cường tráng đè chặt xuống đất, vừa nghe thấy tiếng đã ngẩng đầu lên nhìn, thấy di ảnh trong tay Từ Từ Niên, mặt hắn lập
tức tái nhợt, cả người không kìm được mà run lên bần bật.
Từ Từ
Niên như thể không nhìn thấy hắn ta, thậm chí chẳng thèm liếc hắn một
cái, cậu ôm bức di ảnh đi thẳng đến bàn thờ trong phòng khách rồi cung
kính đặt lên, A Tứ bên cạnh đưa cho ba nén nhang, cậu nhắm mắt giơ lên,
quỳ xuống đất dập đầu ba cái rồi cắm nhang vào lư đồng.
Trong ảnh,
thần sắc Từ Vượng Sinh tràn đầy sức sống, mặc dù tóc đã bạc nhưng sống
lưng thẳng tắp khí chất ngời ngời, không hề có chút dấu vết của tuổi
già.
Khi bức ảnh này được chụp, ông cụ vừa bước qua tuổi bảy
mươi, mặt mũi hồng hào, nhân lúc nhiếp ảnh gia đang chỉnh thử máy, lén
nói với cháu trai cả bên cạnh, "Từ Niên, ông nội cháu bây giờ vẫn còn
sức sống thêm năm trăm năm nữa!"
Khi đó, Từ Từ Niên chỉ hé miệng
cười, vừa cầm lược sửa lại kiểu tóc cho ông cụ vừa nói, "Sao lại chỉ có
năm trăm năm, lúc ông sống đến một nghìn tuổi vẫn còn hát "Yêu em một
vạn năm" cho cháu nghe được ấy chứ. "
Beta: Ultr lúc đầu tui ngồi nghĩ mãi xem câu đấy nghĩa là gì, hóa ra là bài hát :))))))
Bài "Yêu em một vạn năm" của Lưu Đức Hoa nhé cả nhà
Chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn, Từ Từ
Niên đắm chìm trong ký ức, Từ Tân Niên ở phía sau không chịu nổi nữa.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, bức di ảnh lớn đặt ở chính
giữa, ánh mắt sắc bén của lão già kia dường như ở khắp mọi nơi, bất kể
hắn tránh đến chỗ nào, cũng như có gai ở lưng, như thể một giây nữa thôi lão sẽ chui từ di ảnh ra tìm hắn lấy mạng.
Hắn không dám ngẩng
đầu, cả người co quắp trên mặt đất, từng chút một trốn về phía cửa, Từ
Từ Niên nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại, nhắm mắt nói, "Lôi
hắn đến đây cho tôi."
"Vâng ạ!"
Có lệnh, bốn tên đàn ông vạm vỡ liền kéo Từ Tân Niên đến trước di ảnh ông cụ.
"Đừng! Tôi không muốn qua đó! Ahhh! Thả tôi ra!"
Từ Tân Niên gào thét giãy giụa không ngừng, bắt cơ hội chạy trốn ra cửa, nhưng mỗi lần đều bị kéo trở lại.
Hắn ôm chặt lấy chân ghế sô pha, khàn giọng hét to, "Anh cả! Chúng ta có... có gì từ từ nói được không, tại sao phải hành hạ em như vậy! Em biết
sai rồi... Em cầu xin anh....thả em ra trước có được không?"
Hắn khóc lóc thảm thiết, nhưng không ai rảnh để ý đến, mấy tên đàn ông thấy hắn
chết không chịu nhúc nhích, liền dứt khoát nắm lấy cổ chân hắn kéo về
phía trước.
Chân ghế sô pha cọ xuống sàn nhà phát ra âm thanh
chói tai, sàn gỗ trong phòng khách rung chuyển, bức chân dung trên bàn
thờ cũng lay động theo, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ánh mắt Từ
Từ Niên lập tức tối sầm lại, sau khi dựng tấm ảnh lên cẩn thận, quay
người ra hiệu cho bốn gã đàn ông, "Thả hắn ra trước đi."
Từ Tân
Niên như được đại xá, lúc này không cần mặt mũi gì nữa, chỉ muốn được
sống, hắn lập tức nhào lên, dụi vai xuống chân Từ Từ Niên khẽ nức nở
nói, "Anh ơi... Tha cho em lần này thôi ... Bao nhiêu năm qua em thực sự đã hối hận rồi...Năm đó em, em thật sự không phải cố ý..... Mấy năm qua em cũng rất nhớ ông nội....Ahhhh!"
Từ Từ Niên không có tâm trạng
nghe hắn ngụy biện, một tay nắm tóc giật đầu hắn, xốc cả người hắn lên,
Từ Tân Niên đau hét lên một tiếng, muốn che đầu mình, nhưng hai tay lại
bị buộc chặt ở sau lưng, bị Từ Từ Niên cứng rắn kéo đến gần di ảnh.
Cậu nhấc chân đá vào đầu gối hắn, Từ Tân Niên lập tức quỵ xuống đất, vừa vặn đối diện với ánh mắt sắc bén của ông cụ.
Hắn hoảng sợ run lên, bị Từ Từ Niên kéo cổ áo xốc dậy, "Mày cũng nhớ ông
nội? Haha, tám năm, trong Từ gia ngay cả một bức ảnh của ông nội cũng
không có, vậy mà gọi là nhớ ông!? Từ Tân Niên, mày cũng đừng giả vờ giả
vịt trước mặt tao, tên hung thủ gϊếŧ người như mày, giờ không có tư cách để nói điều kiện với tao!"
"Em....Em không hiểu anh đang nói gì
cả, anh đừng có mà ngậm máu phun người...." Từ Tân Niên chột dạ run rẩy
cả người, nhìn mấy người bang Thanh Long bên cạnh, lại sợ bí mật năm đó
bị khui ra.
Từ Từ Niên cười nhạt, trở tay hung hăng cho hắn một cái
bạt tai, "Mày vẫn không biết điều như hồi đó, tao nghĩ thấy tao rồi mày
sẽ tự biết mình một chút, nhưng không ngờ lại ngu xuẩn như vậy. Làm tiểu thiếu gia tám năm, nên quên mất mình là thứ gì rồi sao?"
"Tao có cần phải làm lại tất cả những gì mày đã làm với tao khi đó không?"
Ngã xuống cầu thang, bị bình hoa đập vào đầu, máu chảy giàn giụa ... Cảnh
tượng tám năm trước đột nhiên hiện ra trước mắt, vừa nghĩ tới mình sẽ có kết cục như vậy, Từ Tân Niên không kìm được run cầm cập, sợ hãi không
nói ra được câu nào.
Từ Từ Niên nhìn thấy dáng vẻ tham sống sợ
chết lúc này của hắn, trong lòng cảm thấy thật mỉa mai, hồi đó cậu và
ông nội sao có thể bị một người như vậy gài bẫy tới âm dương cách biệt
chứ?
Cậu đút tay vào túi đi đi lại lại trong phòng khách, mỗi khi đến gần Từ Tân Niên liền làm da đầu hắn tê dại, hắn sợ Từ Từ Niên không vui là bóp chết mình ngay, đang lúc run sợ trong lòng, Từ Từ Niên đột nhiên bật cười, nắm cằm hắn nói, "Yên tâm, tao không thích đổ máu. Hôm nay về nhà chỉ muốn cùng 'người em trai tốt' như mày ôn lại chuyện cũ một
chút."
Cậu càng như vậy, Từ Tân Niên càng sợ hãi, đôi môi run rẩy nặn ra vài chữ, "Anh ... rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi không ... không muốn nói chuyện với anh... "
"Muốn hay không cũng không phải do mày quyết định."
Từ Từ Niên bật cười, thưởng thức vẻ mặt sợ hãi của Từ Tân Niên, nhìn chằm
chằm trán hắn đổ đầy mồ hôi, đột nhiên hỏi, "Từ Tân Niên, hôm nay mày
chưa ăn cơm hả?"
Từ Tân Niên bối rối trước câu hỏi đột ngột của
cậu, không hiểu Từ Từ Niên hỏi câu này là có ý gì, "Tôi không đói...Anh
không cần phải đạo đức giả trước mặt tôi."
Vừa dứt lời, bụng hắn liền kêu lên mấy tiếng.
Từ Từ Niên nở một nụ cười châm chọc, "Ồ, xem ra đói lắm rồi nhỉ, vậy dễ xử lý, tao chuẩn bị chút đồ ngon cho mày."
"Mày thích mùi vị rau diếp cá không? Khi mày hại người khác, không nghĩ tới việc mình tự nếm thử sao?"
Đồng tử Từ Nân Niên đột nhiên co rút lại, quên mất việc tiếp tục giả bộ đáng thương, "Anh.....Anh....Có ý gì? Sao anh biết chuyện rau diếp cá?"
Từ Từ Niên bật cười, dùng chân nâng cằm hắn lên, trịch thượng nhìn hắn
nói, "Tao dĩ nhiên là biết, bởi vì những cây rau diếp cá đó là do tao
đặc biệt lựa chọn cho mày, còn thích không?"
Cả người Từ Tân Niên cứng đờ, nằm trên mặt đất trợn to hai mắt, lờ mờ nhận ra.
"Thì....Thì ra là anh!"
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang đáng thương,
trừng lớn mắt, lảo đảo đứng dậy lao về phía Từ Từ Niên, "Từ lâu tôi đã
nghi ngờ số hàng hóa kia có vấn đề! Không ngờ anh đã lên kế hoạch hại
tôi từ sớm! Từ Từ Niên, tên khốn, mày không phải là con người!"
Từ Từ Niên đá một cước vào ngực hắn, đạp hắn ngã xuống đất, ánh mắt u ám lạnh như băng, "Không phải người? Vậy còn tốt hơn loại chó điên cắn người
như mày!"
"Hàng hóa tao giao cho mày đều có thể ăn ngay được. Là
mày để nó bị thối, trách ai được đây? Tự làm bậy không thể sống, tao ép
mày dùng rau đã bị hỏng sao? Hơn nữa, cho dù diếp cá có không bị hỏng,
chỉ dựa vào việc mày ngu ngốc lấy nó nấu với cua, thì cũng đủ đưa mày
vào tù rồi!"
"Lại nói, mày hại người khác vào bệnh viện, nợ nần
chồng chất, nhưng bản thân lại phủi mông bán hết cổ phần. Có bao giờ
nghĩ đến cảm giác của những nạn nhân đó không? Nôn mửa, tiêu chảy, đau
bụng quằn quại, mùi vị này giờ mày có muốn tự mình trải nghiệm một chút
không?"
Từ Từ Niên đột nhiên cười lớn, nụ cười không mang theo
chút nhiệt độ nào, đôi mắt hẹp dài híp lại, cả người mang theo uy hiếp,
Từ Tân Niên nghe xong sắc mặt tái nhợt, sợ hãi co rụt về sau, "Từ Từ
Niên! Anh. . . . Anh định làm gì!?"
"Gϊếŧ người mà mày còn dám, giờ sợ cái gì, hả?"
Nụ cười của Từ Từ Niên trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt đã hoàn toàn đông
cứng lại, nếu như không phải vẫn còn lý trí, nếu như không phải ở trước
mặt ông nội, cậu có lẽ đã gϊếŧ Từ Tân Niên rồi, nhưng sau cùng cậu không bị thù hận che mất trí, biết chính xác mình muốn gì.
Có một loại đau đớn, đó là sống không bằng chết, đối với hắn giải quyết một nhát thì quá hời cho hắn.
Từ Từ Niên đứng thẳng người, vỗ tay, cửa mở ra, một người mặc đồ đen cầm
trong tay một chậu đồ đen thùi lùi đi vào, vươn tay tính đặt đồ lên bàn.
"Đặt xuống đất, người thì ngồi ăn, nhưng thứ không bằng cầm thú, chỉ xứng đáng quỳ trên mặt đất ăn thức ăn cho chó."
"Từ Từ Niên, đồ khốn nạn! Mày không thể đối xử với tao như vậy! Tao là em trai mày!"
Từ Tân Niên hoảng sợ hét lên chói tai, không ngừng trốn sau ghế sô pha, A
Tứ nắm tóc kéo hắn ra ngoài, đạp lưng hắn, dùng một chân đè lên cổ hắn,
rồi đẩy cái chậu đen thùi lùi kia đến trước mặt hắn.
Chậu inox
đựng đầy cá và tôm thối, trộn với rau diếp cá đã bị hỏng, đổ nước tương
vào, quyện lại với nhau, toát lên mùi hăng hắc.
"Thích không? Tao đã tận mắt nhìn thấy rau diếp cá trộn thịt cua trong buổi nếm thử, có
phải rất giống với món này không? Em trai tốt, ngoan một chút, anh sẽ
nhìn em ăn. Ăn hết chúng ta mới có thời gian ôn chuyện, bằng không, để
nói hết hận thù tám năm, đêm nay em sẽ chết đói đó."
"Anh ——!"
Từ Tân Niên hoảng sợ nhìn nụ cười của Từ Từ Niên, cả người run lên, khóe
miệng mấp máy, nước mắt lại lập tức rơi xuống, "Anh cả... Phải làm sao
anh mới chịu bỏ qua cho em? Em thực sự biết sai rồi.....Em, sau này em
sẽ không bao giờ đi tìm anh Thành nữa, trước đây bọn em đúng là có quan
hệ tình cảm, nhưng là chuyện đã qua rồi. Hiện giờ anh ấy không phải đang ở bên cạnh anh sao? Còn Đổng Phong, em cũng đã chia tay với anh ấy từ
lâu rồi, chúng ta làm hòa được không? Em cầu xin anh... "
Không nhắc
đến Cù Thành, Từ Từ Niên còn không tức, giờ liếc thấy dáng vẻ "lê hoa
đái vũ" này của Từ Tân Niên, cậu lập tức nheo mắt lại.
Cậu giễu
cợt ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế sô pha đối diện, càng nghĩ càng tức
cười, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng, "Hai người từng có
quan hệ mập mờ sao? Mỗi lần hai người gặp nhau, Cù Thành sẽ báo cho tao
biết. Cả những tin nhắn kinh tởm kia tao cũng đã đọc, mày nghĩ hắn có đủ bản lĩnh để mập mờ với mày không?"
"Đúng rồi, tiện đây nói cho
mày biết, việc tố mày hút thuốc phiện rồi đổ tội cho Đổng Phong, vụ tai
nạn xe làm mất một chân của mày đều là do Cù Thành làm để trả thù giúp
tao. Mày nói hắn còn có tâm tư dây dưa không rõ với mày sao? Mặt dày nói hươu nói vượn có nhớ tao từng nói với mày, người đàn ông của tao, mày
ngay cả tư cách nhắc đến cũng không có, hiểu không?"
Những lời này giống như một cái tát trời giáng vào mặt Từ Tân Niên khiến gương mặt hắn tái mét như người chết.
Hắn sống lại lần nữa, người duy nhất thích chính là Cù Thành, mặc dù bên
trong chứa đựng nhiều yếu tố vật chất, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ vật
chất và tình yêu nên tách rời, nhưng người đàn ông duy nhất mà hắn tâm
tâm niệm niệm lại cũng bị Từ Từ Niên cướp mất, mọi thứ trong tay hắn đều bị tên khốn nạn Từ Từ Niên cướp đi!
Hắn không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên vùng vẫy như điên, lao về phía Từ Từ Niên, A Tứ không ngăn nổi hắn.
Lúc này, Từ Tân Niên đã hoàn toàn mất đi những toan tính thường ngày, hai
mắt đỏ như máu, cắn môi tím bầm, lao lên hướng về phía bụng Từ Từ Niên.
Đồng tử Từ Từ Niên đột nhiên co rút lại, cậu vô thức che bụng mình, linh
hoạt xoay người, nắm lấy chân giả của Từ Tân Niên, đồng thời dùng hết
sức lật hắn ngã xuống đất.
Năm đó Từ Tân Niên không phải đối thủ của
cậu, hiện tại cũng vậy, bị cậu đè xuống đất, nhưng bởi vì trọng lực,
thân thể Từ Từ Niên không khống chế được ngã về một bên, nhưng khi cậu
chuẩn bị rơi xuống đất, nhanh chóng chống hai tay lăn một vòng, bụng
không bị sao cả.
Tuy nhiên do đột ngột vận động mạnh bụng cậu
nhói lên một cái, đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt nhưng không kêu
một tiếng, trên lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Mọi thứ diễn
ra quá nhanh, chỉ diễn ra trong vài giây, khi Từ Từ Niên chế ngự được Từ Tân Niên, A Tứ cùng mấy tên đàn ông cường tráng mới phản ứng kịp, nhào
lên lập tức đẩy Từ Tân Niên xuống đất, dùng dây thừng trói chặt hắn lại.
"Anh Từ, anh không sao chứ?"
A Tứ lo lắng tiến lên hỏi, Từ Từ Niên lắc đầu, lại nghe thấy Từ Tân Nên
cuồng loạn hét, "Từ Từ Niên, mày chết không được tử tế! Năm đó không
gϊếŧ chết được mày coi như mày mạng lớn! Tao nguyền rủa mày với Cù Thành chết không được yên lành! Từ gia cả đời đoạn tử tuyệt tôn, hahahaha!"
Sắc mặt Từ Từ Niên u ám đến cực điểm, cậu tổng cộng có hai cái vảy ngược,
tuyệt đối không cho phép người khác động vào, một là Cù Thành, hai chính là Oa Oa, hiện tại Từ Tân Niên không biết sống chết nguyền rủa làm bị
thương hai người cậu yêu thương nhất. Còn thiếu chút nữa làm tổn thương
Tiểu Đậu Đinh trong bụng, trực tiếp làm bùng lên cơn giận dữ của Từ Từ
Niên.
"A Tứ, đừng để tôi nghe thấy giọng của hắn nữa, đút 'bữa tối' cho hắn."
"Vâng."
A Tứ nhận lệnh, không chút do dự, túm tóc Từ Tân Niên ấn vào chậu, mùi
thối xộc vào mũi khiến Từ Tân Niên đau đớn kêu lên, miệng không ngừng
chửi bới, "Từ Từ Niên.....Mày.....Khụ khụ...Có bản lĩnh thì gϊếŧ tao đi! Tao thành ma cũng....Khụ khụ.....Không buông tha cho mày!"
Nước
xốt đen đỏ xộc vào mũi khiến hắn ho khan không ngừng, mùi cá thối tôm
thối trộn lẫn với rau diếp cá hỏng, biến thành mùi xác thối bốc mùi, Từ
Tân Niên không ngừng nôn mửa.
Hai tay hắn bị trói ra sau lưng, không
cách nào cử động được, sau lưng lại bị hai người đàn ông to lớn giữ
chặt, chỉ có thể lắc đầu như điên, nhưng A Tứ sao có thể buông tha cho
hắn, nhấn mạnh hai tay xuống, vùi cả khuôn mặt của hắn vào trong chậu cá tôm thối rữa, ép hắn không cách nào thở nổi.
Mặt Từ Từ Niên
không chút biểu cảm, khóe miệng mím chặt, cậu không muốn dùng thủ đoạn
cực đoan như vậy để đối phó với người khác, nhưng Từ Tân Niên là một
ngoại lệ.
Nhìn thấy khuôn mặt xanh mét sặc nghẹn của hắn, Từ Từ
Niên thong thả đi đến gần, chậm rãi nói, "Thế nào, còn thích mùi này
không? Có phải nó làm mày nhớ đến lúc mày gϊếŧ người, lúc đó mày đẩy ông nội và tao xuống cầu thang, thấy cả phòng khách bê bết máu, có bao giờ
mày nghĩ, sau khi máu biến chất cũng sẽ biến thành mùi tanh hôi như này
không?"
"Đừng... Đừng nói nữa! Ahhhhh..."
Từ Tân Niên gần như sắp chết ngạt, toàn thân run lên vì đau, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
"Ồ, đúng rồi, cả phòng khách lúc đó toàn là máu, vị trí ông nội trước khi chết có vẻ như nằm đúng vị trí lúc này của mày đấy."
"A—!" Từ Tân Niên kinh hãi hét lên, trong đầu nhớ lại vụ án đẫm máu tám năm
trước, dường như những thứ hôi hám trong chậu cơm đã biến thành thịt
thối và máu đông lại, mang theo cả giòi chui vào cổ họng hắn....
"Ọe....."
Hắn ghê tởm muốn nôn ra, A Tứ lập tức bịt miệng hắn lại.
"Tao nói rồi, đây là bữa tối hôm nay của mày. Nếu mày dám nôn ra, thì phải nuốt sạch lại, tao nói được làm được."
Từ Từ Niên lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt giống như ông cụ Từ nheo lại, sắc
bén lạnh như băng, dọa Từ Tân Niên vốn đã sợ hãi lập tức hốt hoảng, sụp
đổ òa khóc lớn, "Ông ơi ông tha cho tôi đi! Tôi không nên nhất thời tham lam mà ra tay gϊếŧ ông, tôi biết sai rồi.....Ông đừng tới tìm tôi!
Ahhhhhh! Ưm---------"
Giọng nói của hắn lập tức bị chặn lại, A Tứ
thừa dịp hắn há miệng gào khóc thảm thiết, bốc lên một nắm tôm cá thối
nát nhét vào trong miệng, ép hắn nuốt hết.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của hắn, trên mặt không có chút dao động nào.
Tham niệm nhất thời? Biết sai rồi? A, nếu như xin lỗi thật sự có tác dụng,
cậu tình nguyện dùng cả đời thành kính quỳ lạy để đổi lấy mạng sống của
ông nội, nhưng ai cho cậu cơ hội?
Cả một chậu cá thối tôm rữa
trộn lẫn với diếp cá biến chất toàn bộ đổ hết vào bụng Từ Tân Niên, khắp người hắn bẩn thỉu tanh tưởi, trên dưới người hắn đều tỏa ra mùi hôi
thối, giống như trái tim của hắn vậy, đen ngòm, thối nát, tản ra mùi
thối ngút trời, lần này cuối cùng hắn
đã "trong ngoài như một" rồi.
Bị ép nuốt nhiều đồ ăn như vậy, Từ Tân Niên đã mất đi nửa cái mạng, lúc
này thoi thóp một hơi nằm trên đất, hốc mắt đỏ bừng nhưng lại không rơi
giọt nước mắt nào, qua một lúc lâu đột nhiên mở miệng lạnh băng, "Cái
mạng này anh lấy đi đi, tôi sớm đã không muốn sống nữa, năm đó lúc tôi
bị tên côn đồ nhỏ ức hiếp, anh từng cứu từng, bây giờ cứ coi như tôi trả lại anh..."
Lời này vừa nói ra, Từ Từ Niên bỗng ngây ngẩn, lập tức đưa mắt khóa trên người Từ Tân Niên.
Sao hắn biết năm đó mình từng cứu Từ Tân Niên?
Từ Tân Niên nhọc nhằn trở mình, trên gương mặt bẩn thỉu lộ ra ý lạnh, "Làm sao, không phải anh muốn mạng của tôi à? Mặc kệ anh tin hay không, dù
sao thì tội nghiệt do thân thể này của tôi gây ra, tôi đều sẽ gánh
chịu... Từ Từ Niên, anh ra tay đi."
Từ Từ Niên nheo mắt, tim đập
nhanh hơn một chút, người trước mắt này vậy mà lại hoàn toàn cởi bỏ dáng vẻ như điên như cuồng kia của Từ Tân Niên, khiến cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp được thiếu niên lạnh lùng năm đó.
"Sao vẫn chưa ra tay? Không nỡ sao?" Từ Tân Niên cười giễu một tiếng, ngửa mặt nhìn
lên trần nhà, "Tôi đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn gi*t ch*t ông cụ Từ, sao đột nhiên anh lại yếu lòng thế? Anh không gi*t tôi, vậy tôi sẽ
đi, nơi này không phải nhà của tôi."
*Editor: Đoạn này vì đang đóng giả Từ Tân Niên thật đã chết nên mình thay đổi xưng hô một chút cho phù hợp.
Nói xong hắn bò dậy, nhích từng chút từng chút ra cửa, bốn người đàn ông
cao to ở cửa muốn ngăn hắn lại, đến cả A Tứ cũng lo lắng chờ đợi mệnh
lệnh của Từ Từ Niên.
Nhưng Từ Từ Niên lại đứng nguyên tại chỗ ngẩn
người, cả người giống như bị thứ gì đánh trúng, cũng không nói lời nào,
chỉ nhìn chằm chằm Từ Tân Niên chầm chậm bò về phía trước.
Chẳng
lẽ Từ Tân Niên chân chính trở lại rồi? Hắn...sẽ không phải là người em
trai năm đó mới chỉ gặp mặt một lần đã qua đời đáng tiếc chứ?
Ý
nghĩ này khiến Từ Từ Niên có chút hỗn loạn, nhất thời không có cách nào
xuống tay với Từ Tân Niên, cậu biết rất rõ kẻ thù của mình là ai, nếu
như Từ Tân Niên chân chính trở lại rồi, vậy cậu không thể quang minh
chính đại gi*t ch*t hắn...
Mắt thấy Từ Tân Niên nhích từng chút
ra cửa, dùng răng kéo tay nắm cửa, lúc này hắn đột nhiên run dữ dội mấy
cái, không khống chế được bắt đầu nôn mửa, dùng cặp mắt lạnh lẽo kia
nhìn chằm chằm Từ Từ Niên, đau đớn mở miệng, "Từ Từ Niên...cứu...cứu
em...em rất...rất khó chịu, anh..."
Từ Từ Niên không kịp phản ứng,
chạy qua lập tức đỡ lấy hắn, đối với thiếu niên năm đó, cậu thật sự coi
là em trai, cho dù mới gặp một lần, cậu cũng không thể tùy tùy tiện tiện muốn mạng của hắn.
Hai cánh tay đỡ Từ Tân Niên, để cho hẳn nửa
nằm nửa ngồi trên đất thuận khí, tình cảnh này khiến A Tứ và mấy người
khác đều sửng sốt.
Từ Tân Niên yếu ớt ho khan mấy tiếng, cúi đầu
dựa vào ngực Từ Từ Niên, khóe miệng nhếch lên ý cười nham hiểm, há miệng muốn cắn lên động mạch chủ của Từ Từ Niên.
Hàm răng mang theo ý
hận ngập trời bỗng nhiên mở ra, giống như thú dữ cắn xé con mồi, hận
không thể trực tiếp cắn nát mạch máu của Từ Từ Niên, nhưng khi hàm răng
kề sát cần cổ, một cánh tay lại vụt lên bóp lấy cổ hắn ta trước, khiến
hắn không thể tới gần thêm một phân nào nữa, gương mặt tức khắc bị ngạt
thành màu xanh tím.
Biến cố bất thình lình này khiến tất cả mọi người ở đây đều sợ đến đổ mồ hôi lạnh, A Tứ trực tiếp xông lên đá một cước
vào ngực Từ Tân Niên, khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu.
"Mày...mày...làm sao biết được tao...tao không...khụ khụ...không phải?"
Hắn không cam lòng hỏi, đôi mắt vằn vện tia máu và sự khó tin, hai tay Từ
Từ Niên không ngừng nắm chặt, ánh mắt lạnh băng không có chút độ ấm nào, "Quả thật mày học rất giống, tao không nghĩ tới mày lại có ký ức của em trai tao, mới bắt đầu cũng đã bị mày lừa, nhưng mày quên mất một
chuyện, năm đó Từ Tân Niên không hề biết tao tên là Từ Từ Niên, thậm chí ngay cả việc tao là anh trai nó cũng không biết, mày nói nó sẽ cầu cứu
tao sao?"
Hy vọng cuối cùng của Từ Tân Niên tan vỡ, cổ bị bóp càng lúc càng chặt, khiến hắn giống như một giây sau sẽ ngạt thở.
Con ngươi chậm rãi tan rã, hắn không phát ra được âm thanh nào, lại đang
điên cuồng cười lớn, hắn có gần mười lăm năm ký ức của Từ Tân Niên chân
chính, cho nên lúc vừa được Từ Kiến Quốc đưa vào cửa mới không lộ ra một chút sơ hở.
Hắn vốn cho rằng loại người như Từ Từ Niên khiến
người ta hận đến ngứa răng, nhưng lại là người mềm lòng, nhất định sẽ
không nỡ để em trai ruột chịu chết, nên hắn mới dùng hết sức lực cuối
cùng diễn màn kịch này, ai biết được cuối cùng vẫn là công dã tràng...
Khí oxy càng lúc càng ít ỏi, Từ Tân Niên đã bắt đầu trợn trắng mắt, ngón
tay Từ Từ Niên lại giữ chặt mệnh môn* của hắn, chỉ cần nhẹ dùng sức, lập tức có thể tự tay gi*t ch*t tai họa này, tròng mắt bắt đầu tụ máu,
trong đầu phút chốc mất đi lý trí, điên cuồng kêu gào một câu: Gi*t hắn! Gi*t hắn!
*Mệnh môn: là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người. Mệnh môn ở đây khác với huyệt mệnh môn trong Đông y học.
"Khổng tước! Anh đã cho em tất cả những gì anh có, sau này phải dựa vào em nuôi rồi."
"Ba ba, hôm nay con muốn ăn bánh bao thỏ con nhân đậu, ba làm cho con ăn được hông?"
"Cậu xem, nó đã hơn hai tháng rồi, đã có thể nhìn thấy tim thai đang đập."
...
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng của Cù Thành, Oa Oa còn có tiếng Triệu
Duệ, Từ Từ Niên bừng tỉnh, lập tức phục hồi lại tinh thần.
Cậu
đang làm cái quái gì vậy? Dù có hận cũng không thể gϊếŧ người, cậu sẽ
đích thân đưa Từ Tân Niên ra tòa xét xử, để tiếng súng chính nghĩa nợ
máu trả bằng máu, nhưng nhất định không thể tự tay gϊếŧ hắn... Nếu
không, hắn sẽ trả lại mình tất cả, chuyện này cậu không thể đánh cược
được.
Các ngón tay dần dần buông lỏng, Từ Tân Niên gần như ngất đi, ngã sang một bên ho dữ dội.
A Tứ không hiểu sao Từ Từ Niên lại đột nhiên tha cho hắn, nghi ngờ ngẩng
đầu lên nhìn, lại thấy Từ Từ Niên từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Từ Tân niên đang co rúc ở một bên, vô cảm nói, "A Tứ, trói hắn lại, ném vào căn phòng nhỏ trên lầu, cậu biết tôi đang nói đến gian phòng nào."
A Tứ sững sờ vài giây, sau đó lập tức tuân lệnh hành động, kéo Từ Tân
Niên sống dở chết dở lên cầu thang, mở một căn phòng nhỏ tối om rồi đẩy
mạnh hắn vào, sau đó khóa cửa lại.
Từ Tân Niên thần trí không rõ, cố gắng ngồi dậy, nhưng đột nhiên phát hiện ra mình đang ở trong căn
phòng nhỏ tối om này, treo toàn ảnh của ông cụ, chính giữa còn treo một
bức ảnh đen trắng to bằng một bức tường, một tấm bài vị được đặt ở giữa, ánh sáng trong phòng lúc này mờ mịt, tất cả ảnh chụp đều giống như có
vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, trong phòng tối sáng lên một
màu xanh đen kỳ dị.
"A—-------!" Từ Tân Niên sợ hãi hét lên một
tiếng, cả người dựng cả tóc gáy, dùng sức lực cuối cùng gõ cửa điên
cuồng, "Thả tôi ra! Từ Từ Niên, tôi cầu xin anh! Thả tôi ra!"
Từ
Từ Niên đứng ở cửa không để ý đến hắn, dặn dò những vệ sĩ đang canh cửa, "Cử thêm người trông chừng hắn, nếu hắn dám chạy, chạy một lần đánh một lần, không cần nhẹ tay."
"Giám sát hắn, mỗi ngày đều phải quỳ
trước bài vị của ông nội mười hai giờ, quỳ lạy 100 lần. Nếu thiếu một
cái, không cần cho hắn ăn cơm. Về phần thức ăn, không cần chuẩn bị, cho
hắn ăn cá thối tôm thối trộn với rau diếp cá hỏng là được rồi. Tào tháo
đuổi mấy lần có lẽ có thể gột sạch tâm địa đen tối của hắn."
Từ Tân Niên nghe vậy, cuồng loạn đập cửa, "Từ Từ Niên! Đồ khốn nạn! Dù tao có biến thành ma cũng không tha cho mày!"
Từ Từ Niên cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cậu không thể tự tay gϊếŧ chết kẻ thù, nhưng cũng không thể để hắn sống tốt được, vậy nên để hắn sám hối trước mặt ông nội, tốt nhất là sống không
bằng chết, chịu tội mà sống.
Xe rời đi, trong biệt thự Từ gia chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ của Từ Tân Niên, bị mấy tên cường tráng giữ chặt,
quỳ trước bài vị của ông cụ Từ, đập đầu xuống đất, một cái, hai cái....
Mười, hai mươi ... máu chảy khắp đầu, giọng hắn khản đặc đi vì khóc,
nhưng trên đời này không ai có thể đến cứu hắn được nữa.