Đảo mắt đã đến ngày các trường đại học chuẩn bị khai giảng. Vốn dĩ Lạc
Triệu Quốc và Lưu Phương muốn cùng đưa Lạc Vũ đến thủ đô, nhưng bị Lạc
Vũ từ chối. Việc kinh doanh quán ăn lúc này quá bận rộn, hơn nữa có Mặc
Hàn ở đó, nên Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương cũng không đòi đi theo nữa.
Tiến vào cửa đăng ký, Lạc Vũ quay lại vẫy tay với Lạc Triệu Quốc và Lưu
Phương, thấy vậy hai người cũng vẫy tay đáp lại. Nhìn thân ảnh Lạc Vũ
biến mất, Lưu Phương không nhịn được nói: "Đây là lần đầu tiên Tiểu Vũ
rời xa chúng ta trong thời gian dài như vậy, cũng không biết con nó có
thể hòa đồng với bạn bè hay không. Nếu vẫn trầm mặt ít nói, sợ rằng Tiểu Vũ sẽ giống như trước đây, không thể kết giao được với ai".
"Em
này, nói cái gì đâu không. Không phải Tiểu Vũ đã kết giao với mấy đứa
bạn tốt sao? Em quên rồi sao?" Lạc Triệu Hạnh ôm lấy vai Lưu Phương đi
về nhà.
"Đúng rồi, Tiểu Vũ với bọn Minh Hạo đều học ở Kinh Đại,
sao em lại quên được cơ chứ. Như vậy em cũng yên tâm phần nào rồi". Lưu
Phương vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lưu Phương không sợ Lạc Vũ
không biết chiếu cố bản thân, tuy Lạc Vũ vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ,
nhưng Lưu Phương biết Lạc Vũ là đứa nhỏ rất độc lập, không muốn phụ
thuộc vào ai cả. Điều mà Lưu Phương sợ nhất chính là Lạc Vũ quá hướng
nội, dẫn đến không thể hòa nhập được với các bạn học. Hiện tại nghĩ đến
ba người Tôn Minh Hạo, tuy rằng không học cùng một chuyên ngành, nhưng
rốt cuộc vẫn học chung một trường, đến lúc đó hẳn là có thể hỗ trợ chăm
sóc Lạc Vũ một chút.
Sau khi máy bay cất cánh ổn định, Lạc Vũ
nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nói với Mặc Hàn: "Có vẻ như ba mẹ em rất tín
nhiệm anh thì phải".
"Không tốt sao?" Mặc Hàn lấy ra một cái gối dựa rồi đặt trên vai mình, sau đó vỗ vỗ cái gối trên vai, nói với Lạc
Vũ: "Hơn ba tiếng nữa mới tới nơi, em tựa vào đây sẽ thoải mái hơn".
"Em có thể tựa vào lưng ghế". Lạc Vũ không nhúc nhích.
"Dựa vào lưng ghế không thoải mái". Mặc Hàn trực tiếp đè đầu Lạc Vũ lên vai
mình. Chu bá và Chu Văn Trùng ngồi phía sau Lạc Vũ và Mặc Hàn, thấy bọn
họ chuẩn bị ân ân ái ái, hai người Chu bá và Chu Văn Trùng trực tiếp coi như chưa nhìn thấy gì. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã quá quen
với việc ngày nào Mặc đại thiếu cũng tú ân ái với Lạc thiếu rồi.
Tuy Mặc Hàn đã bao toàn bộ khoang hạng nhất, không có người ngoài xuất hiện ở đây, nhưng Lạc Vũ vẫn có chút kháng cự. Bất quá, sau vài lần giãy
giụa, rồi lại lần nữa bị Mặc Hàn kiên trì ấn đầu vào bờ vai anh, Lạc Vũ
liền từ bỏ giãy giụa, cậu ngoan ngoãn dựa vào bả vai Mặc Hàn.
"Nói đi". Mặc Hàn hơi điều chỉnh tư thế, cố gắng để Lạc Vũ dựa vào thoải mái nhất.
"Nói cái gì?" Lạc Vũ nhắm mắt lại.
"Vấn đề vừa rồi". Mặc Hàn lời ít ý nhiều, Lạc Vũ cũng hiểu được ý anh.
Gối dựa rất mềm mại, Lạc Vũ theo thói quen mà cọ cọ vài cái. Đây là thói
quen được dưỡng thành từ nhỏ, chỉ cần chạm vào cái gì đó mềm mại, cậu sẽ theo thói quen mà làm động tác này. Khi nhìn thấy động tác nhỏ này, ánh mắt Mặc Hàn không khỏi nhu hòa vài phần.
"Không phải không tốt, chỉ là cảm thấy anh che giấu khá tốt". Cư nhiên trong thời gian ngắn
như vậy đã có được sự tín nhiệm của ba mẹ cậu.
"Ừm, tiếp tục nỗ lực". Coi lời Lạc Vũ thành lời tán dương, khóe miệng Mặc Hàn không khỏi nhếch lên.
Máy bay bay ba tiếng rưỡi, Lạc Vũ dựa vào vai Mặc Hàn ngủ đủ ba tiếng rưỡi. Mà trong lúc đó, Mặc Hàn vẫn luôn duy trì tư thế này, bởi vì anh sợ nếu mình động đậy Lạc Vũ sẽ tỉnh lại giữa đường.
Sau khi tỉnh lại, nhìn cánh tay cứng đờ của Mặc Hàn, Lạc Vũ cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Đối với hành động này của Mặc Hàn, hệ thống cho anh thêm mấy điểm cộng.
【 Ký chủ, Luân gia cảm thấy giống đực này sắp bị cậu dạy dỗ thành trung khuyển rồi a! 】
"Anh ấy là con người". Lạc Vũ thay Mặc Hàn biện giải, tha thứ cho Lạc Vũ đơn thuần không minh bạch được hàm nghĩa trung khuyển theo như lời của hệ
thống.
Hệ thống trí năng bất lực bụm trán -【 Ký chủ, Luân gia
phát hiện cậu với tui không cùng một kênh nha! Như vậy đi, Luân gia giới thiệu cho cậu vài quyển sách này, sau khi xem xong, cậu sẽ minh bạch ý
nghĩa của trung khuyển. Ký chủ, là một giống cái hoàn mỹ, bất cứ lúc nào cũng phải theo kịp thời đại mới được nha! 】
Ra khỏi cửa sân bay, rồi ngồi lên xe, Lạc Vũ nhìn thoáng qua Mặc Hàn đang ngồi bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn ngoài mặt thì có vẻ như
cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng kỳ thực Lạc Vũ đang cùng hệ thống
nói chuyện phiếm.
"Hệ thống, cậu có thể vui lòng cho tôi biết, vì cái gì trên trang thuộc tính của tôi lại xuất hiện điểm thuộc tính âm
không? Còn nữa, âm 1000 điểm thuộc tính này là sao?"
Vừa rồi
dành chút thời gian xem qua trang thuộc tính, Lạc Vũ phát hiện trên
trang thuộc tính của mình nhiều thêm một cái thông tin mắc nợ này.
Ký chủ: Lạc Vũ
Giới tính: Giống cái
Tuổi: 17 tuổi
Trí lực: 82 điểm (tối đa 100 điểm)
Nhan sắc: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Khí chất: 85 điểm (tối đa 100 điểm)
Thể năng: 80 điểm (tối đa 100 điểm)
Điểm phân phối: 0 điểm
Trung cấp đại rút thăm trúng thưởng: 0 lần
Kỹ năng: Ghi nhớ ( cao cấp), Nấu ăn ( trung cấp), Nhạc kỹ (cao cấp), Thư pháp (trung cấp)
Bạn lữ:???
Điểm thuộc tính mắc nợ: -1000điểm
Bị hỏi đến, hệ thống một bộ khờ dại nói - 【 Ký chủ đã quên rồi sao? Cậu
rất nhiều lần yêu cầu tui hỗ trợ tra xét tư liệu, còn khống chế camera
theo dõi nữa. Mặc dù chỉ là một hệ thống trí năng, nhưng tui cũng muốn
có lương nha. Ký chủ, cậu xem, tui không thể làm không công đúng không?
Lần trước bổn hệ thống đã nói qua, nếu cho ký chủ mượn điểm thuộc tính,
tui sẽ thu lợi tức 50%. Lần này xem trên phân lượng quen thuộc của chúng ta, bổn hệ thống không tính lợi tức. Ký chủ chỉ cần trong vòng hai
tháng hoàn trả tất cả các điểm thuộc tính mắc nợ là được. 】
"Nhưng mà, hệ thống, chính cậu cũng không có nhắc nhở". Hệ thống vừa nhắc tới, Lạc Vũ liền nhớ lại, thời điểm lần đầu tiên cậu vừa đến biệt thự của
Mặc Hàn, hệ thống quả thực có nhắc qua. Chẳng qua Lạc Vũ sao có thể cam
tâm tình nguyện mắc nợ 1000 điểm thuộc tính? 1000 điểm thuộc tính, đối
với Lạc Vũ mà nói, đây quả thực chính là một con số thiên văn.
【
Các thông tin liên quan đến nợ điểm thuộc tính, hệ thống chỉ nhắc nhở
một lần nha! Chỉ khi giá trị âm đạt tới 1000 điểm thuộc tính, trên trang thuộc tính của ký chủ mới hiện lên số điểm mà cậu mắc nợ, bởi vì 1000
điểm thuộc tính là số điểm tối đa ký chủ có thể vay mượn hệ thống. Nhắc
nhở một chút, nếu ký chủ không hoàn trả điểm thuộc tính đúng thời hạn,
hệ thống sẽ tự động quét sạch điểm thuộc tính trên trang thuộc tính của
ký chủ để trả nợ đó nha! 】
"Tôi không có nhiều điểm thuộc tính như vậy". Lạc Vũ ăn ngay nói thật.
【 Bổn hệ thống đương nhiên biết kí chủ không có nhiều điểm thuộc tính.
Một hệ thống thông minh đáng yêu lương thiện như tui sao có thể để ký
chủ lâm vào nguy cơ bị quét sạch điểm thuộc tính như vậy được a! (っ˘ω˘ς) 】- Hệ thống siêu cấp tự luyến mà nói.
Lạc Vũ đầu đầy hắc tuyến: "Nói trọng điểm".
Chậc, nhận thấy ký chủ có chút không kiên nhẫn, hệ thống nói thẳng trọng điểm - 【 Trọng điểm chính là, trong vòng hai tháng, chỉ cần ký chủ hoàn
thành nhiệm vụ do hệ thống tuyên bố, thì cậu có thể hoàn trả tất cả điểm thuộc tính đã mắc nợ trước đó nha! Thế nào, bổn hệ thống rất thiện
lương đúng không, có phải ký chủ cảm thấy càng ngày càng thích tui hông? (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄ Hệ thống, đừng từ bỏ trị liệu a! Vì cái gì cậu không thể giống các hệ thống khác, an an tĩnh tĩnh làm một hệ
thống bình thường không phải tốt rồi sao?
Đối với hành vi ngày
càng thoát tuyến của hệ thống, Lạc Vũ cảm thấy không thể cứu vãn được,
cho nên cậu quyết định từ bỏ, sau đó trực tiếp đưa chủ đề trước đó về
trọng điểm.
"Là nhiệm vụ gì?" Lạc Vũ tò mò không biết đây là nhiệm vụ gì mà trị giá tận 1000 điểm thuộc tính như vậy.
【 Nhiệm vụ này chỉ được công bố khi có quyết định kế tiếp của ký chủ,
mong ký chủ suy xét rõ ràng, cậu quyết định sẽ nhận nhiệm này sao? 】- Hệ thống hỏi.
"Nói". Lạc Vũ đã không còn lựa chọn nào khác.
【 Đinh... Nhiệm vụ trung cấp được mở ra, thỉnh ký chủ trong vòng hai
tháng nâng trù nghệ từ trung cấp lên cấp cao nhất. Nhiệm vụ hoàn thành,
ký chủ sẽ được khen thưởng 1000 điểm thuộc tính. Nhiệm vụ thất bại, tất
cả thuộc tính của ký chủ sẽ bị quét sạch. Nhiệm vụ có tính nguy hiểm, ký chủ phải thận trọng. Ký chủ cố lên, bổn hệ thống coi trọng cậu nha,
moah moah! (づ^З^づ~ 】
Chỉ cần nâng trù nghệ đến cấp cao
nhất là được? Theo như Lạc Vũ được biết thì kỹ năng cấp cao nhất hẳn là
kỹ năng cao cấp, mà hiện tại trù nghệ cậu đã nâng tới trung cấp, giờ
muốn nâng lên cao cấp cũng không khó gì. Một nhiệm vụ như vậy trị giá
1000 điểm thuộc tính? Lạc Vũ ôm thái độ hoài nghi, cậu luôn có cảm giác
nhiệm vụ sẽ không đơn giản như vậy.
"Tới rồi".
Thời điểm xe dừng trước cửa một khu biệt thự lớn, thấy Lạc Vũ như đang ngần người, Mặc Hàn lên tiếng nhắc nhở.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của Mặc Hàn, Lạc Vũ từ trong một đống suy nghĩ sâu
xa bỗng hoàn hồn lại, cậu nhanh chóng cùng Mặc Hàn đi xuống xe.
Cửa biệt thự mở ra, một người hầu từ bên trong đi ra lập tức nhận đi tới nhận lấy hành lý rồi đẩy vào.
Mặc Hàn dẫn Lạc Vũ lên lầu hai, mở cánh cửa tận cùng bên trong một gian
phòng ra, sau đó nói với người hầu đi phía sau: "Mang tất cả hành lý của em ấy vào".
"Chờ đã". Lạc Vũ hỏi Mặc Hàn: "Phòng của em ở đâu?"
Mặc Hàn đáp: "Ở đây".
Lạc Vũ lại hỏi: "Vậy phòng của anh?"
Mặc Hàn đáp: "Cũng ở đây".
Lạc Vũ: "Em từ chối".
Mặc Hàn: "Từ chối vô hiệu".
Lạc Vũ: "Vậy em sẽ ở ký túc xá".
Mặc Hàn: "Ký túc xá đại học Kinh Đại là tôi quyên tiền xây". Ngụ ý là anh
có thể khiến cho Lạc Vũ không có cách nào vào ở ký túc xá.
Lạc Vũ mặt vô biểu tình: "Em ở phòng cách vách".
Mặc Hàn nhàn nhạt nói: "Ở lầu hai, ngoại trừ phòng của tôi, các phòng các đều bỏ trống".
"Vậy em sẽ ở lầu ba". Lạc Vũ bám riết không tha.
"Toàn bộ lầu ba là phòng tập thể hình".
"Tầng một".
"Phòng lớn nhất ở lầu một của Chu bá, những phòng nhỏ khác đều là phòng của người hầu, đã chật kín rồi".
"Em ra ngoài thuê nhà".
"Bên ngoài không an toàn, hai bác sẽ lo lắng".
Lạc Vũ: "...."
Lạc Vũ quyết định thu hồi lời 'cảm thấy Mặc Hàn không tồi' đã nói trước đó.
Sau khi nghe Mặc Hàn nói xong, Chu bá đứng ở ngoài cửa lập tức xoay người
đi chấp hành. Vừa trở về thủ đô đã phải đối mặt với lần cải biến phòng ở này, quả thực không dễ dàng a!
Đối với yêu cầu bá vừa bá đạo
vừa vô lại này, Lạc Vũ bất đắc dĩ chuyển vào phòng của Mặc Hàn. Chẳng
qua, với thói quen ngủ một mình, Lạc Vũ mãnh liệt yêu cầu Mặc Hàn phải
đặt thêm một cái giường trong phòng. Vì đề phòng trường hợp bản thân áp
bức đối phương, dẫn đến đối phương sợ quá chạy mất, Mặc Hàn đành phải
đáp ứng yêu cầu của Lạc Vũ. Cứ như vậy, trong phòng bỗng nhiều thêm một
chiếc giường, hơn nữa cái giường này lại cùng một kiểu với cái giường đã có trước đó, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết hai cái giường này là giường đôi.
Buổi tối, Lạc Vũ nằm trên giường của mình rồi tiến vào
không gian hệ thống. Mà Mặc Hàn, người vốn dĩ hô hấp đều đặn, rõ ràng
trước đó đã tiến vào trạng thái ngủ say bỗng đột nhiên mở mắt. Sau đó
Mặc Hàn bước xuống giường, rồi nhẹ nhàng lên giường nằm bên cạnh Lạc Vũ, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, thấy Lạc Vũ chỉ hơi nhíu
mày không tỉnh lại, Mặc Hàn mới chân chính tiến vào giấc ngủ.