Sáng sớm hôm sau, Phương Vũ Yên lái xe đưa con trai đến gửi tại nhà Vệ
Sỹ Lâm. Vừa tới cổng, cha mẹ của anh và anh đã đứng chờ ở đó. Thấy cô đi xuống, Vệ Sỹ Lâm đã tươi cười đi tới thân thiết ân cần.
"Vũ Yên, em tới rồi." Đoạn anh đưa tay định xách balo của Phương Nhật từ tay
Phương Vũ Yên thì bất giác cậu bé nhanh hơn vội lấy balo của mình từ tay mẹ cậu đi vào trước: "Chú Lâm, để con tự mang cũng được."
Dứt lời, cậu nhóc đi theo cha mẹ Vệ Sỹ Lâm đi vào trong nhà. một chút cũng không ngó ngàng đến Vệ Sỹ Lâm.
Bên ngoài lúc này chỉ còn Vệ Sỹ Lâm và Phương Vũ Yên.
Vệ Vỹ Lâm thoáng lúng túng vì hành động từ chối khi nãy của Phương Nhật.
Phương Vũ Yên khó xử, cười gượng, "Lâm ca, thằng bé tự lập quen rồi, anh đừng trách nó nhé."
"À, không có gì đâu, thằng bé còn nhỏ mà." Vệ Sỹ Lâm xua tay giải thích.
Thật ra anh không phải không biết, Phương Nhật không hề thích anh. Cứ mỗi
lần anh định làm thân với cậu bé, thì bằng một lý do nào đó mà anh không biết chắc, Phương Nhật đối với anh chính là chỉ có bài xích. Mặc dù
thái độ của cậu bé đối với anh là vô cùng lễ phép, nhưng anh có thể cảm
thấy loại cư xử đó chỉ là miễn cưỡng khi có Phương Vũ Yên ở đó thôi.
Bản thân anh rất thích Phương Vũ Yên, hai người chính là đồng cảnh ngộ. Anh là gà trống nuôi con, còn cô lại là mẹ đơn thân, anh nghĩ nếu như hai
người có thể đến với nhau, sẽ bù đắp được cho cả hai đứa bé.
Bé Sóc của anh sẽ có mẹ, còn Phương Nhật sẽ có ba.
Vậy nên hôm nay nhân lúc Phương Vũ Yên mang con trai đến gửi ở nhà anh, anh phải tranh thủ làm thân với Phương Nhật để cậu bé thích mình, và còn
một việc quan trọng nữa đó là hôm nay, anh sẽ thổ lộ tình cảm bấy lâu
của anh cho cô biết. Anh sẽ chính thức ngỏ lời cầu hôn với cô.
Phương Vũ Yên thấy Phương Nhật đi vào nhà cùng cha mẹ của Vệ Sỹ Lâm, cô cũng
yên tâm phần nào, quay lại định nói lời tạm biệt với anh thì lại bắt gặp ánh mắt có chút không đúng lắm của anh.
Đôi mắt Vệ Sỹ Lâm tràn
đầy tình ý, anh nhẹ giọng nói: ''Vũ Yên khoan đi đã, em cho anh 10 phút
thời gian của em có được không? Anh có chuyện muốn nói với em."
Phương Vũ Yên có chút bối rối trong lòng, cô có linh cảm chuyện mà Vệ Sỹ Lâm sắp nói ra chắc hẳn rất tế nhị thì phải?
Cô bất giác lùi về sau một bước, tạo khoảng cách với anh rồi nói: "Lâm ca, là chuyện gì vậy, không thể đợi em đi công tác về rồi nói không được
sao?"
''Không được, anh sợ đến lúc đó sẽ muộn mất." Vệ Sỹ Lâm vô
cùng khẩn trương, anh gấp gáp nói: " Vũ Yên à, kết hôn với anh được
không? Anh rất muốn sống chung với em, muốn từ rất lâu rồi."
Phương Vũ Yên kinh hãi, kết hôn sao?
Chuyện này e là....
Cô không ngờ chuyện anh muốn nói với cô chính là loại chuyện hôn nhân đại
sự. Chuyện này làm sao có thể xảy ra, bởi vì cô bây giờ vốn không muốn
nghĩ đến chuyện yêu đương với bất kỳ ai cả, thứ cô muốn chính là có thể
chuyên tâm chăm sóc con trai cô mà thôi.
Hiện tại nói cô kết hôn, là chuyện vô cùng khó...
Vệ Sỹ Lâm nhìn biểu cảm của Phương Vũ Yên, anh biết có lẽ sẽ khó có kết
quả như anh nghĩ, nhưng mà anh vẫn muốn hy vọng, anh đi tới trước mặt
cô, nắm lấy đôi vai hơi run của cô, nhẹ nhàng nói: "Vũ Yên, lấy anh đi,
anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và Nhật Nhật, sẽ không để hai mẹ
con em phải chịu khổ, anh hứa đó."
Bất giác bị Vệ Sỹ Lâm đụng vào người, Phương Vũ Yên giật mình vội đẩy anh ra, "Lâm ca, em chưa từng
nghĩ đến việc sẽ kết hôn với ai cả, em chỉ muốn chuyên tâm làm việc và
chăm sóc cho Nhật Nhật mà thôi."
"Vũ Yên, lời anh nói đều là thật lòng, anh thích em, cũng thích Nhật Nhật, anh không có nhiều tiền bạc
như những người đàn ông thành đạt khác, nhưng anh có thể lo cho mẹ con
em chu toàn." Vệ Sỹ Lâm nhìn thẳng vào đô mắt của Phương Vũ Yên mà nói,
thanh âm đầy tha thiết chân thành.
Phương Vũ Yên quay mặt đi
hướng khác trong lòng khó xử rối loạn, lời cầu hôn này đến quá bất ngờ,
lại vô cùng khiêm nhã, cô trong phút chốc còn không dám tin rằng mình
đang được cầu hôn.
"Lâm ca, em rất tiếc, em biết anh thích em,
nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi. Em biết anh là một người đàn
ông tốt, nhưng em không chấp nhận lời cầu hôn này." Phương Vũ Yên kiên
định thẳng thắn nói cho Vệ Sỹ Lâm biết suy nghĩ trong lòng cô.
Vệ Sỹ Lâm hụt hẫng khi nghe lời từ chối của Phương Vũ Yên, anh biết trước
kết quả sẽ là như vậy, nhưng vẫn muốn thử một lần, vì biết đâu cô sẽ
đồng ý. Nhưng lúc này kết quả thật khiến anh khó lòng mà chấp nhận.
Nhưng mà anh có thể làm gì đây, anh thương cô nên không muốm làm cho cô khó xử.
Hai người rơi vào trầm mặc, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Phương
Vũ Yên nhìn biểu cảm của Vệ Sỹ Lâm lúc này, cô biết anh buồn và thất
vọng không hề ít, thậm chí còn có thể tổn thương trái tim anh là đằng
khác, nhưng làm sao bây giờ...
Đơn giản là bởi vì cô chỉ xem anh
như một người anh trai mà thôi. Một người anh trai không hơn không kém.
Huống hồ con trai cô, Phương Nhật thằng bé đã nói là không thích Vệ Sỹ
Lâm là ba của cậu bé rồi còn gì, nếu cô đồng ý lấy anh, Nhật Nhật sẽ
nghĩ về cô như thế nào đây chứ? Cô đã hứa với cậu bé thì nhất định phải
làm được.
Đau dài không bằng đau ngắn, cô thà để anh thất vọng
một lần mà rút lui, còn hơn là khiến cả hai người phải đứng trong một
mối quan hệ mập mờ không rõ ràng.
Vệ Sỹ Lâm trầm mặc một lúc, rốt cuộc chỉ có thể nói lời tạm biết Phương Vũ Yên, "Anh hiểu rồi, anh
không trách em, nhưng mà anh vẫn có thể làm bạn với em được chứ?"
Phương Vũ Yên thở phào trong lòng một cái, tươi cười gật đầu, "Tất nhiên rồi,
chẳng phải em còn phải gửi Nhật Nhật ở chỗ anh đó sao?" Cô hít sâu một
hơi, tiếp lời: "Em phải đi rồi, Nhật Nhật nhờ cả vào anh đấy, với lại
anh nhớ tạm biệt hai bác giúp em nhé."
Vệ Sỹ Lâm nén đi nỗi thất
vọng trong lòng, gật đầu với cô rồi đi thẳng vào trong nhà. Trong tim
anh thật sự rất đau vì bị cô từ chối phần tình cảm bấy lâu.
Nhưng anh còn có thể làm gì, cô không trách anh khi không lại quá đường đột
đã mà may mắn rồi, bằng không thì ngay cả mối quan hệ bình thường nhất
chính là bạn bè cũng không còn.
Rời khỏi nhà Vệ Sỹ Lâm, Phương Vũ Yên lái xe về lại chung cư. Nhìn đồng hồ cũng đã đến giờ xuất phát, cô
nghĩ có lẽ trợ lý của họ Hoắc khó ưa kia đến đón cô rồi cũng nên nhỉ.
Nhanh chóng cho xe vào bãi đỗ của chung cư. Quả nhiên cô thấy có một chiếc ô
tô màu đen đang chờ sẵn. Xuống xe, cô mang theo vali hành lý của cô đi
đến chiếc ô tô kia.
Lúc này, trợ lý thân cận của Hoắc Hạo Nhiên
đã sớm biết cô gái xinh đẹp đanh đi tới trước trước mắt chính là Phương
Vũ Yên, cũng biết cô là người mà boss đặc biệt quan tâm.
Anh ta
chỉ là không có thiện cảm mấy khi nhìn thấy Phương Vũ Yên, người phụ nữ
chỉ được cái bề ngoài thì làm ăn được cái gì chứ, phụ nữ thì vẫn là phụ
nữ mà thôi.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng anh ta cũng chỉ có thể làm tròn trách nhiệm được giao.
Sau đó chiếc ô tô xoay bánh lái đi, một đường đến sân bay quốc tế, khởi hành đến thành phố G...