"Tại sao à?" lần này đến Tiêu Cự bật cười nhìn cô:"Vậy tại sao lại
không? Không giống như ở phía trên, được chọn đều là những linh hồn có
độ tinh khiết cao sẵn, bên dưới toàn bộ là linh hồn xấu xa dơ bẩn không
được chọn, thất tình lục dục hỗn loạn, sau khi chết con người ta càng
thêm nóng nảy, còn không chịu đầu thai, cứ ở lỳ đó chờ đợi thời cơ tới
để được làm nhiệm vụ giả thì sẽ thành cái dạng gì, không lẽ cô không
tưởng tượng ra sao?"
Di Giai dĩ nhiên biết Âm Giới thực chất rất
hỗn loạn, âm khí dơ bẩn quá nặng sẽ ảnh hưởng đến linh hồn dưới đó, làm
họ phát điên, cực kỳ hung hăng, chính vì thế mới có một loại máy móc
chuyên hút đi những âm khí dơ bẩn, tập hợp chúng vào một nơi, những âm
khí ấy dần dần sẽ biến thành quái vật Âm Giới, lâu lâu xuống tiêu diệt
một lần là xong.
Cô cau mày, lẽ nào nơi này không có loại máy đó? Nhớ lại khung cảnh đổ nát thảm hại mình từng nhìn thấy trong tòa nhà,
không gian nứt còn không có người sửa, nhiệm vụ giả thì tùy tiện bị vứt
cho một tấm thẻ vẫn còn thông tin người cũ, không có hợp đồng làm việc,
linh hồn bên dưới lén lên cùng cô như Ca Tinh cũng chẳng ai quan tâm,
một nơi nghèo đến không chịu được như vậy, có thể thật sự không có. Cô
âm thầm muốn nhớ lại chủ tòa nhà số 10 trước kia là ai, nhưng cũng không biết lâu nay xếp hạng của các tòa nhà đã thay đổi như thế nào nên cũng
không nghĩ tiếp nữa.
Tiêu Cự thấy cô im lặng thì cũng nhởn nhơ
không nói, lúc sau mới thấy cô đáp:"Tôi thấy anh so với những linh hồn
dưới đó khác nhau."
"Đó là cô chưa từng thấy tôi của trước kia." Anh ta cười cười.
Di Giai nghe vậy cũng lập tức học theo nói:"Anh cũng chưa từng thấy tôi của trước kia đâu!"
Tiêu Cự ra điều hứng thú:"Như thế nào?"
Di Giai ngẫm nghĩ:"Thì đại khái rất ngốc nghếch, đã yếu còn hung hăng, mở
miệng ra là nói chuyện trời biển, trong khi bản thân lại không có năng
lực.
"À há. Không phải người trẻ tuổi nào cũng như vậy hay sao?"
"Thật à?"
"Đúng. Đều như vậy, tôi rất lâu trước kia cũng chính là như vậy đó!"
"..." Vậy anh có lật đổ một chủ nhà rồi ngồi lên đó luôn không? Di Giai câm nín.
Tối nay nói chuyện một hồi, dường như khoảng cách của hai người kéo gần lại không ít. Vì để đảm bảo mạng sống của hai người, Tiêu Cự cho Mộc Nhiên
uống thuốc trị cảm, Mộc Nhiên lại tưởng thuốc độc, sống chết không chịu
uống, kết quả bị Tiêu Cự đánh đến ngất xỉu, Di Giai bó tay.
Một
tuần trôi qua, đoàn người Bùi Minh đã rời làng được một thời gian, đám
người chức vụ cao trong làng không tìm thấy Mộc Nhiên, cũng không dám để việc này lộ ra ngoài. Tiêu Cự một lần lục tung thư phòng của căn biệt
thự này, lấy được địa điểm của 25 trụ sở khác, đúng là niềm vui bất ngờ.
Một tháng sau, hai người giữa đêm rời đi, Di Giai đánh ngất mấy người canh
cổng làng, dẫn Tiêu Cự cùng Mộc Nhiên bị dây leo trói chặt đi về khu
rừng phía Tây, mà một tiếng sau, ngôi làng cũng bị đoàn zombie đông
nghẹt ghé thăm.
Tiêu Cự lo Di Giai là người dễ mềm lòng, trên
đường mấy lần an ủi cô:"Con người ở đây đều là NPC do chủ hệ thống tạo
ra, không cần đau lòng."
Di Giai dĩ nhiên biết điều đó, chỉ gật gật đầu.
Đã có địa điểm cụ thể của trụ sở khác, hai người dẫn theo Mộc Nhiên muốn
đi quét bản đồ, Mộc Nhiên biết được, sắc mặt liền xanh mét, cậu ta thật
sự không hiểu tại sao hai người lại làm như vậy, tại sao lại phản bội
con người. Dĩ nhiên Tiêu Cự không tốn thời gian giải thích cho cậu, Di
Giai lại điềm đạm nói họ cũng là zombie, chẳng qua mang hình dáng con
người mà thôi. Mộc Nhiên triệt để tuyệt vọng:"Tại sao hai người không
giết tôi đi?"
"Hử? Vì cậu cũng giống chúng tôi, cũng là zombie, zombie không giết hại lẫn nhau."
Dù đã nghĩ đến sự thật này nhưng khi nghe chính miệng Di Giai nói ra, Mộc
Nhiên lại không thể bình tĩnh, liên tục lầm bầm:"Nói láo. Tôi sinh ra là con người, tôi được con người sinh ra..."
"Cậu bị biến đổi rồi." Di Giai nói.
"Không thể..."
"Kệ cậu ta đi." Tiêu Cự không hiểu tại sao Di Giai phải nói nhiều với NPC như vậy.
"Còn chung sống lâu dài mà." Di Giai cười cười.
Quả thật là lâu dài.
Gần năm năm sau bọn họ mới tiêu diệt được 24/25 trụ sở, thực ra nói là gần
năm năm nhưng thời gian thực tế Di Giai không cảm thấy quá lâu, bởi vì
bọn họ quả thật rất bận rộn, thứ được nâng cấp theo thời gian không chỉ
là số lượng zombie mà còn là dị năng của con người, họ ngày càng lợi
hại. Trong thời gian này, Mộc Nhiên cuối cùng cũng đã chịu chấp nhận sự
thật, cùng đồng hành với hai người, không gây rối cũng không tích cực
trong mấy lần tấn công, nhưng thế cũng đủ rồi.
Nhìn số lượng zombie trong bảng nhiệm vụ, Tiêu Cự đen mặt:"Mới được hơn một nửa, xem ra chúng ta phải mất đến 10 năm."
Di Giai cười ha ha, ra vẻ không sao cả mà thêm củi vào đống lửa trước mặt, họ đang ngồi trong rừng, cách xa xa là đám zombie tầng tầng lớp
lớp:"Chúng ta đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi."
Di Giai chưa bao
giờ làm mấy nhiệm vụ trong sự kiện thế này, khi thấy thời gian trôi qua
quá lâu, cô lo lắng cho Tang Thanh sẽ gặp nguy hiểm nên từng hỏi Tiêu
Cự:"Nếu chúng ta chết hoặc nhiệm vụ chính thất bại thì có ra ngoài được
không?"
"Ra được, nhưng sẽ bị cưỡng chế làm nhiệm vụ tiếp theo,
tôi có việc nên phải ra ngoài sự kiện để trở lại tòa nhà, không thể tiếp tục được."
Di Giai cũng nhận ra sự vội vã từ ban đầu của anh, không nói gì thêm.