Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu
Quan Thượng Thần Phong với
tay bật đèn ngủ lên, tầm mắt vừa kịp lúc rơi vào thân
hình nhỏ bé nằm trên sô pha. Hắn đen mặt, gằn ra từng
chữ:
- Lục Nhan!
Tiếng quát mang theo sự căm phẫn
tột độ khiến Lục Nhan bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Cô gái
còn chưa kịp tỉnh ngủ đã cảm thấy phần cổ trở nên đau
nhức. Cô gái không nhịn nổi mà ho lên mấy hơi dài:
- Khụ...
Quan Thượng Thần Phong thấy được hành động của cô, trong
lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Hắn ta mạnh bạo
bóp chặt lấy cổ cô, quát:
- Đồ đàn bà đáng chết này!
Dứt lời, hắn không chút lưu tình ném cả cơ thể nhỏ nhắn
sang một bên. Lục Nhan trong hoảng loạn cảm thấy cả thân
mình đau nhức, xương giống như sắp gãy rời.
Cô cố gượng mình ngồi dậy, nhìn về người đàn ông:
- Quan Thượng Thần Phong, anh làm sao vậy hả?
Nghe được câu này, ấn đường của nam nhân hơi cay lại. Hắn ta ném cho cô một ánh nhìn khinh bỉ:
- Cô còn tư cách để hỏi tôi câu này?
Lục Nhan đơ người một lúc lâu rồi vội vàng giải thích:
- Không phải vậy! Tôi... tôi không có làm gì như anh nghĩ!
Quan Thượng Thần Phong vẫn giữ nguyên thái độ khinh khỉnh:
- Mặt cô dày thật đấy.
Nói xong, chưa kịp để Lục Nhan làm bất kì việc gì, Quan
Thượng Thần Phong đã không nói một lời kéo tay cô đi một mạch.
"Cạch."
Cánh cửa gỗ vừa mở ra, người
đàn ông đã dứt khoát đẩy thân thể của Lục Nhan ra ngoài.
Trước khi cánh cửa gỗ đóng sầm lại, văng vẳng bên tai
của thiếu nữ là câu nói đầy chế giễu:
- Ước mơ lớn như vậy, chi bằng rời khỏi nhà luôn đi.
Gió heo may lạnh buốt mang theo hơi thở sương đêm cứ từng
đợt từng đợt phả vào mình cô gái nhỏ. Lục Nhan ngồi
dậy, xoa xoa bả vai trần đang run run, trong lòng bỗng dưng trở lên cáu gắt:
- Ôi trời! Nếu biết trước sẽ bị đuổi khỏi nhà, mình nhất định sẽ không mặc bộ đồ ngủ này!
- Tên hâm ấy nghĩ mình làm gì vậy chứ? Tôi chăm lo cho anh
như vậy mà anh còn đối xử với tôi như thế đấy! Thử
xem nếu tôi không sợ anh thì anh có huênh hoang được không!
Bực mình phát tiết mấy câu, cô rất nhanh đã đứng dậy, khập khễnh rời khỏi khuôn viên Tứ Tuân.
- Chết thật đấy, tên ác ma kia còn không đưa cho mình đôi dép. Chân đau chết đi được!
Sau khi rời khỏi biệt viện Tứ Tuân, Lục Nhan cứ lơ đễnh đi
về phía trước. Bây giờ thì cô chính xác là vô gia cư
rồi! Đột nhiên, hai tay vốn đang đan chặt vào nhau lại buông lỏng. Lục Nhan reo lên:
- Đúng rồi! Tiền của mình! Mình có cầm tiền theo không nhỉ?
Dứt lời, bàn tay nhỏ nhanh chóng rà soát từng túi áo. Nhưng
ngay lúc ấy, Lục Nhan lại phát ra tiếng thở dài bất lực:
- Mình mặc đồ ngủ mà, túi áo còn không có thì lấy đâu ra tiền?
- Tốt rồi, đêm nay mình sẽ được trải nghiệm ngủ giữa đường!
Cô bất lực khuỵu xuống ngồi vào lề đường, ánh mắt tràn ngập hối hận.
Biết trước sẽ bị đối xử như vậy, cô thề sẽ để cho Quan
Thượng Thần Phong một mình với cơn sốt cao!
"Bíp... bíp..."
Tiếng còi xe ô tô đột nhiên vang lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Theo tia sáng đèn pha, Lục Nhan dõi mắt nhìn đến, phát hiện
ra chiếc xe mui trần màu xám quen thuộc.
- Dạ Ảnh?
* * *
"Cạch."
Ly sữa ấm toả khói nghi ngút được một tay Dạ Ảnh đặt nhẹ
lên bàn. Anh ngồi xuống ghế đối diện thiếu nữ, cất
giọng:
- Quan Thượng Thần Phong ổn chưa?
Nghe
thấy tên của người kia, mặt của Lục Nhan giống như xị
xuống không ít. Cô cầm lên tách sữa, khuấy nhẹ.
- Anh ta thì có gì mà không ổn chứ? Tôi đã lau người cho anh ta rồi nên giờ có vẻ khoẻ lắm.
Nhận được câu trả lời vừa ý, Dạ Ảnh chậm rãi gật đầu. Giây sau, anh lại khó hiểu đặt câu hỏi:
- Thế rốt cuộc tại sao đêm hôm thế này cô còn ở ngoài đường?
Thiếu nữ mười bảy tuổi đặt cốc sữa xuống mặt bàn, bàn tay mềm mại cầm chặt lấy chiếc gối mềm, uất ức:
-
Tôi gần như thức đêm chăm lo cho anh ta đấy, thậm chí còn
vì đun sữa cho anh ta uống mà làm bỏng tay! Vậy mà anh có
biết không? Anh ta vừa mới tỉnh dậy đã hùng hổ đến bóp
cổ tôi một cái rồi doạ nạt này nọ, cuối cùng thì như
anh đã thấy.
Người đàn ông nhếch lên một bên mày, nhoẻn miệng cười:
- Vậy là cô bị Phong đuổi khỏi nhà à?
Cánh tay đang ôm chặt chiếc gối bông chợt thoáng cứng đờ. Cô liếc mắt nhìn Dạ Ảnh, khó chịu:
- Anh không biết hỏi gì khác hay sao?
Biết rõ nữ nhân đang tức giận, Dạ Ảnh cũng rất biết điều
mà không hỏi gì thêm. Yên lặng một lúc, anh ta lại tiếp
lời:
- Vậy... bây giờ tôi cũng có việc cần làm, cô tốt nhất vẫn nên ở đây đi.
- Tôi cảm ơn.
Sau câu nói khách khí kia, mi tâm của Dạ Ảnh liền nhíu lại. Anh ta xoay chiếc chìa khóa xe mấy vòng, ánh mắt híp lại che đi
tâm tư.
- Đừng cảm ơn, giúp tôi một việc.
Thấy được dáng vẻ kì lạ của người đàn ông, Lục Nhan tự
động cảm thấy căng thẳng. Cô lùi người ngồi vào ghế
sô pha, chầm chậm đáp:
- Việc gì?
- Ngày mai Dạ Thị có tổ chức một buổi tiệc đêm. Tôi cần bạn nhảy, cô làm được chứ?
Mi mắt của cô gái hơi rũ xuống. Cô trước kia suốt ngày
đầu chui rúc trong nhà, bản thân chính là một lần đi tiệc
cũng không có. Vậy nên trước lời đề nghị đường đột
kia, Lục Nhan dứt khoát từ chối:
- Xin lỗi, tôi không làm được.
- Ồ
Người đàn ông kéo dài âm giọng ra. Anh ta ngưng lại việc xoay chìa khoá xe, không nhanh không chậm tuôn ra lời đe doạ:
- Cô là người thông minh. Hẳn sẽ biết rõ nếu không giúp tôi, cô sẽ nhận được gì.
- Ý anh là... tôi sẽ bị anh đuổi khỏi đây sao?
- Cô Lục, cô quả nhiên thông minh.
Lục Nhan cắn chặt răng nhìn về Dạ Ảnh. Trong giây phút được
cứu giúp, cô dường như đã quên đi con người thật sự
của anh ta. Dạ Ảnh... anh ta quả nhiên vẫn là con người đặt lợi ích lên hàng đầu.
Lục Nhan hít vào một hơi sâu rồi thở dài:
- Anh nói vậy rồi tôi còn lựa chọn nào khác?
Người đàn ông nghe xong chậm rãi đứng dậy bước ra cửa. Chỉ là còn chưa kịp bước đến nơi, anh đã bị âm giọng mềm mại
của thiếu nữ cản lại:
- Nhưng mà còn Quan Thượng Thần Phong? Nếu thấy tôi đi với anh, anh ta nhất định sẽ lại nổi cáu.
Môi của nam nhân hơi nhếch lên sau câu hỏi của Lục Nhan. Anh ta
tiếp tục bước đi, trước khi cánh cửa kịp đóng lại, vọng
lại trong phòng là câu nói:
- Yên tâm, chuyện này tôi đã tính cả. Tốt nhất cô vẫn nên nghỉ ngơi đi.
Sau khi người đàn ông rời khỏi, Lục Nhan mới thở phào nhẹ
nhõm. Tuy ban nãy cô đối mặt với anh ta bình tĩnh nhưng
trong lòng thì không hề như vậy. Dạ Ảnh đối với cô mãi
mãi là một nỗi sợ không tên vô cùng lớn.
Cố gắng đẩy lo lắng sang một bên, Lục Nhan ôm gối nằm xuống
ghế sô pha, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm
sau, cô vừa mở mắt đã thấy được khuôn mặt phóng đại
của một cô gái xinh đẹp. Thiếu nữ mười bảy tuổi nhanh
chóng bị làm cho tỉnh ngủ. Cô vội lùi vào sát mép ghế, sau lại thở dài.
- Jenny, cô đang làm gì ở đây vậy?
Jenny phấn khích kéo Lục Nhan ngồi dậy, tươi cười:
- Cô Nhan, Dạ Ảnh nói với tôi cô sẽ cùng anh ấy dự tiệc.
Tất nhiên tôi sẽ phải chăm chút cho cô rồi! Được rồi cô Nhan, cô có váy dạ hội chứ?
Thiếu nữ gượng gạo nhìn Jenny, nói:
- Tôi không có.
Vừa nghe xong, Jenny đã cầm lấy hai tay của cô, mắt sáng như đèn pha:
- Được rồi! Mau đi mua váy cho cô thôi!