Mập bị ánh mắt của cô làm cho hoảng sợ, cũng cảnh giác nhìn vào khe hở kia. Hắn
không nhìn thấy gì, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng có một luồng khí
lạnh lẽo âm hàn chậm rãi tới gần.
Giây tiếp theo, Thị Tử lôi Mập, gần như là vứt hắn ra ngoài, hắn nghe Thị Tử kêu: “Bên ngoài giao cho mày.”
Thị Tử cầm đồng tiền dương ném tới phía Lý Gia Mưu.
Khi đó, Lý Gia Mưu đang đứng trước mặt Đàm Điền, cô sợ hãi la to, hốt hoảng dùng tay che đầu, có chút cảm giác bị dọa tới điên rồi. Lý Gia Mưu đưa
tay lên, đầu ngón tay nhọn hoắt hướng tới vị trí trái tim cô mà đam
xuống. Nhưng đột nhiên đồng tiền dương bay tới khiến gã không thể không
xoay người né tránh. Nhưng dù người quay đi, nhưng tay vẫn hướng về phía trái tim của Đàm Điền mà đâm tới.
Lại một đồng tiền dương khác bay tới chắn trước đầu ngón tay gã. Đồng tiền
được cột với một sợi chỉ đỏ, sau khi ngăn cản gã thì bị kéo trở về trên
tay Hạnh Phúc. Hạnh Phúc quay sang lườm Thị Tử: “Có ai dùng đồng tiền
dương như cậu không hả? Bao nhiêu cho đủ cho cậu quăng như chọi đá vậy?”
Chỉ tấn công có một lần, trong tay Thị Tử đã không còn vũ khí gì,
Hanh Phúc bước vào trong, đẩy hắn ra ngoài.
Không biết Thần Ca đã đi vào từ lúc nào, đem bát quái tùy thân ra đặt vào trong mắt trận, rồi rót rượu vào bát quái.
Gương bát quái kia là do Hạnh Phúc mang tới, chính là bảo bối của mẹ cô.
Chiếc gương bát quái rất đặc biệt, với những vết cắt thật sâu. Rượu tưới lên, nhanh chóng chảy theo những vết cắt về các góc của chiếc gương.
Hạnh Phúc ngồi xổm xuống, kéo dây mực chôn sẵn dưới đất lên, tạo thành kết giới nhốt Lý Gia Mưu bên trong.
Thần Ca lấy bùa ra, tạo thành một ấn kết trong không trung, bùa cháy lên,
hắn ném vào bát quái đầy rượu, ánh lửa lập tức bùng lên.
Khe hở này âm khí vô cùng nặng, oán khí cũng nhiều, lại suốt bao lâu không
có ánh mặt trời soi tới, đừng nói là Thị Tử, ngay cả Hạnh Phúc và Thần
Ca đều thấy rõ bộ dạng Lý Gia Mưu. Ban nãy, lúc Lý Gia Mưu tới gần chỉ
có Mập là không nhìn thấy gì.
Nhưng mà mọi người lập bẫy đẻ vây khốn và tiêu diệt Lý Gia Mưu lại quên mất Đàm Điền.
Theo phương án ban đầu, sau khi Mập ra ngoài thì kéo Đàm Điền theo, khi đó
cô muốn nói thế nào với cảnh sát cũng được, dù sao mọi người cũng đã
chuẩn bị tinh thần ngủ đêm ở đồn công an hay cục công an gì đó.
Nhưng mà, Đàm Điền lại không theo kế hoạch mà lại té xỉu.
Lý Gia Mưu căng thẳng đứng trong kết giới nhìn quanh, rồi quay sang nhìn
Đàm Điền đang ngã xỉu dưới đất, bàn tay cô lại vô tình đè lên dây mực,
tạo thành một lỗ hổng của kết giới, gã có thể lợi dụng cơ thể cô để trốn khỏi kết giới.
Tất cả đều nhìn thấy chỗ hổng này, lúc Lý Gia Mưu chuẩn bị hành động thì
Khúc Sầm Sĩ nhào tới lôi chân Đàm điền lùi lại. Kết giới đóng hoàn
toàn, Thị Tử nói: “Cẩn thận! làm cho xong nào!”
Trong kết giới, bát quái nơi mắt trận đã cháy rực lên. Lửa thông thường không thiêu được quỷ, nhưng lửa trên bát quái lại làm được, cho dù ngọn lửa
không lớn, nhưng với ma quỷ đã là ngọn lửa chết người.
Hạnh Phúc đứng cùng THần Ca, nghe tiếng Lý Gia Mưu thống khổ hét lên từ bên
trong kết giới, giọng vô cùng kinh khủng đáng sợ: “Tao muốn chúng mày
phải chết! Tất cả chúng mày đều phải chết!”
Thần Ca chậm rãi niệm kinh, tiếng niệm kinh không lớn, nhưng tràn ngập cả khe hở. Đó là kinh văn siêu độ.
Mọi chuyện tưởng chừng đã tính toán tốt, nhưng lại không tính được Diêu Tô Càn tìm tới.
Khi Mập bị đẩy ra ngoài, hắn bắt đầu nhiệm vụ thứ hai – một mình trấn ải.
Theo kế hoạch hắn không cần quan tâm tới việc bên trong, chỉ cần không
để người khác vào là được.
Khi Đàm Điền hét lên, Mập lại loạng choạng khiến cảnh sát gần đó chú ý. Lúc cảnh sát chạy tới thì Đàm Điền đã té xỉu, không còn âm thanh nữa. Cảnh
sát nhìn vào, hỏi Mập: “Bên trong sao vậy? Vui lòng né ra, chúng tôi
muốn kiểm tra bên trong.”
“Không có gì, ở trong có gì đâu, cái khe hở tối om thì có thể xảy ra cái gì
chứ.” Hắn mở to mắt nói dối, nhưng mà đó là việc bọn hắn đã dự báo từ
trước.
Cảnh sát nghiêm giọng khắc nói: “Tránh ra!”
“Không!”
“Mau tránh ra! Anh biết chúng tôi là ai không?”
Từ nhỏ tới lớn vốn Mập ghét nhất là có người đứng trước mặt hắn nói như
vậy. Bất kể là ai, cho dù thị trưởng tới nhà hắn cũng phải tự vào bếp
lấy chén ăn cơm nên hắn tức giận: “Vậy mẹ nó, mấy người có biết tôi là
ai không?”
“Tôi không quan tâm. Mau tránh ra! Hiện tôi hoài nghi anh đang giúp người
khác làm việc phi pháp, thậm chí bên trong có thể có án mạng! Mau tránh
ra!” Bên trong vừa rồi còn nghe được tiếng kêu thảm thiết, hiện tại đã
không còn. Đứng cãi cọ như vậy đã khiến nhiều người bu lại, ở bên ngoài
xem náo nhiệt.
Cảnh sát cầm súng đứng đối mặt với Mập, quay sang nhìn đồng đội xung quanh, coi bộ sắp sử dụng vũ lực rồi.
Mập hừ mũi, cảnh sát vũ trang như vậy không phải là đối thủ của hắn, mà cho dù là cảnh sát vũ trang thì cũng không được phép tùy tiện nổ súng, có
khi cả đời họ cũng chưa từng nổ súng.
Mập khinh miệt: “Này, súng còn chưa tháo chốt an toàn.”
Cảnh sát không nghĩ tới hắn sẽ nói vậy, còn Mập thì vẫn tưng tửng kéo dài
thời gian. Cảnh sát nói: “Anh không cần che giấu cho người khác, nếu bên trong chưa có án mạng thì anh sẽ được xử lý nhẹ.”
Dứt lời, cảnh sát từ hai bên kéo lên, có vẻ muốn dùng vũ lực kéo Mập ra rồi vào khe hở.
Nhưng với thân thủ của Mập, lại còn vị trí của hắn, thì cho dù một chọi mười
cũng không thành vấn đề. Nhưng mà Mập chống trả cảnh sát bên này nên
không để ý tới một người mặc thường phục nghiêng người lách vào.
Kẻ đó chính là Diêu Tô Càn.
Mập không để ý tới người mặc thường phục, thấy có người vào thì chỉ vội
quay ra đấm một cái, rồi cứng đờ cả người nhìn Diêu Tô Càn bị xô về phía trước.
Lúc đánh nhau dều là dùng toàn lực, nên Diêu Tô Càn cứ thế bị Mập đẩy về
phía trước, vừa vặn chân hắn vấp phải Đàm Điền đang nằm dưới đất. Hắn
lại ngã nhào tới trước, sao đó lại vừa vặn đè lên đùi Hạnh Phúc. Hạnh
Phúc bất ngờ bị lực đập vào đùi thì ngã xuống đất, nghiêng người, tay
đập lên đường mực kết giới.
Kết giới xuất hiện chỗ hổng.
Vốn Hạnh Phúc có thể nhanh chóng ứng phó, nhưng Diêu Tô Càn lại kêu gào sợ
hãi, hoảng loạn bò về phía sau, khiến cho Thị Tử vừa kéo Đàm Điền xong
đang đứng lên chưa thấy gì đã bị Diêu Tô Càn bò trúng, ngã nhào tới phía trước.
Cả một đám hỗn loạn, sau cùng không biết ai dẫm ai, ai đá ai, ai ngáng
đường ai, chỉ biết là khi Hạnh Phúc ngã xuống lần thứ hai khiến bát quái bị nghiêng đi.
Kết giới là kết giới với ma quỷ nhưng với người sống thì chẳng ngăn hay
chặn gì, nên khi Hạnh Phúc làm bát quái nghiêng đi thì rượu cháy lan ra
dính lên cổ tay áo khoác của cô. Hạnh Phúc vội cởi áo ra.
Đến khi mọi chuyện an ổn thì lửa cũng đã tắt. Lý Gia Mưu đã biến mất.
Mập nghe thấy hỗn loạn bên trong thì vọt vào nhưng không kịp. Trong khe hở
nhỏ hẹp, cảnh sát không dám tiến vào, chỉ đứng ngoài hét vào kêu mọi
người sẽ không chạy thoát. Tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên, càng lúc càng đông cảnh sát tụ tập về.
Mập thấy Diêu Tô Càn nằm trên mặt đất là biết đã hỏng việc rồi.
Nhưng Hạnh Phúc đã phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người, đôi chân đi giày cao
gót mạnh mẽ đã vào gã: “Mẹ nó! Mày muốn chết thì thôi, kéo bọn tao theo
làm gì?”
Hạnh Phúc đá cái đầu, sau đó thì có vẻ bội thu. Mập vốn là người dễ xúc
động, tiện tay tiện chân đều đáp xuống Diêu Tô Càn! “Đm, hư con mẹ nó
chuyện của ông đây rồi!”
Thị Tử cũng nhào lên.
Trong nhất thời, khe hở nhỏ bé bị bít kín.
Thần Ca kéo người này ra thì người kia nhào vào.
Mập hét lên: “Đánh chết thì thôi! Muốn đánh thì giờ đánh chứ lát nữa cảnh sát vào rồi thì đánh cái rắm!”
Hỗn chiến kéo dài chừng một phút, tới tận khi cảnh sát khu vực chạy tới.
Cảnh sát khu vực được trang bị cảnh côn và đèn pin, rọi thẳng đèn vào
bên trong, tới lúc đó hỗn chiến mới ngừng lại.
Người tới sau là Lưu trình, có lẽ là đã nhận chỉ thị trước rồi nên không làm
khó bọn Thị Tử. Đặc biệt là mấy người lãnh đạo chạy tới sau, liếc mắt đã nhận ra Thị Tử.
Bận bận rộn rộn, lung tung rối loạn, tới tận 3 giờ sáng, Vi thúc mang tới
cho bọn hắn một phần canh ốc nóng hổi ở phòng thẩm vấn Cục Công An, cũng báo tình hình cho bọn hắn nghe.
Trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, một chiếc bàn, mấy cái ghế đẩu gỗ. Người vào
phòng tới nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn chứ đừng nói là thẩm vấn.Có
lẽ cục trưởng Trương đã nói trước chuyện này với mọi người. Nhiệm vụ là
do ông giao. Người là do ông quản.
Còn nữa, chuyện này chỉ dựa vào gia cảnh của Thị Tử và Mập, Diêu Tô Càn đừng hòng nhận được lời xin lỗi.