Ba Lôi Lôi hiện là phó xx, tuy không có bản lĩnh quân sự như nhà Mập nhưng không
thể coi thường được. Trong tiểu khu đó, nhà của Lôi Lôi khá xa nhà của
Mập và Thị Tử, từ nhà của Mập sang nhà cô cũng phải lái xe hơn mười
phút.
Vì đã hẹn trước nên Mập và Thị tử mang theo một ít trái cây. Lúc vào nhà,
mẹ Lôi Lôi, chính là chủ tịch của một ngân hàng, còn đeo tạp dề bưng đồ
ăn từ trong bếp ra. Ba của Lôi Lôi dáng vẻ bệ vệ đang ngồi đọc báo trên
ghế sô pha.
Cả nhà chào hỏi nhau rồi ngồi xuống bàn ăn. Lôi Lôi vô cùng tự nhiên kéo
ghế ngồi bên cạnh Mập. Trong nhà cô chính là tiểu công chúa, cơm nước
đều do mẹ lo, lại còn kén ăn nữa, nhưng với Mập thì lại khác.
Ba mẹ Lôi Lôi có vẻ vô cùng hài lòng cặp vợ chồng son này, nếu hôn sự này
thành thì ba Lôi Lôi sẽ tăng lên một bậc, với gia thế nhà Mập thì dù
nghĩ cho Lôi Lôi hay cho tiền đồ sau này thì rõ ràng chỉ có thể lên mà
thôi.
Lúc nâng ly, ba Lôi Lôi nói chuyện: “Vệ Lăng này, lần trước Lôi Lôi nằm
viện ấy, thuốc con đưa qua thật hữu dụng đó. Thuốc do ai kê vậy? mẹ Lôi
Lôi bị viêm khớp vai, nghe nói thuốc Đông Y hiệu quả hơn, mà nhà ta lại
không biết vị trung y nào.”
Mập chỉ Thị Tử bên cạnh: “Là do dì của Thị Tử kê ạ.”
Thị Tử lập tức giải thích: “Dì của cháu không phải trung y, do từ trước dì
quen một thầy lang già nên biết phương thuốc hợp với Lôi Lôi thôi, dì
cháu không biết trị đau khớp đâu.”
“À, Lôi Lôi nói… con bé…” nói tối đó nó gặp quỷ, ba Lôi Lôi nhìn cô đang
tươi cười với Mập, ông không nói nữa. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi
vậy, nói tới cũng chỉ khiến người ta thêm sợ hãi mà thôi.
Thị Tử cũng do dự rồi nói: “Chú, chú coi có nên thỉnh một ban thờ Phật ở
nhà không? Chuyện của Lôi Lôi cũng nên cẩn thận một chút.”
Thị Tử và Vệ Lăng đều không nói cho bọn họ rằng chuyện của Lôi Lôi còn chưa xong, cô bé có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Lôi Lôi không phải là
thuần âm, Lý Gia Mưu cũng sẽ không bắt hồn cô bé, mà hẳn là sẽ moi tim.
Nếu bắt hồn thì không chừng Linh Tử thúc có cách, chứ moi tim thì đó
chính là chết chắc rồi.
Ba Lôi Lôi nhìn về phía vợ, bà nói ngay: “Thỉnh đi, việc vừa rồi thật sự
khiến em sợ đó. Tối đó Lôi Lôi nằm viện thật sự nó không dám ngủ, em
cũng thế. Con bé về tới nhà rồi vẫn không dám ngủ mỗi đêm, suốt mấy ngày đều ngủ cùng chúng ta đấy thôi.”
“Mẹ, mọi người đừng nói nữa, nói con lại nhớ lại những chuyện khó lắm mới quên.” Lôi Lôi bặm môi.
Thị Tử và Vệ Lăng vội liên hệ với Thần Ca nhờ khi nào rảnh thì ghé xem hộ nhà Lôi Lôi để thỉnh ban thờ Phật.
Bữa cơm trôi qua vô cùng hòa thuận. Lúc Mập và Thị Tử rời đi, Lôi Lôi tiễn
bọn hắn ra khỏi cửa. Đứng trong sân, Thị Tử đưa tay ra nói Lôi Lôi: “Đưa tay em cho anh xem.”
Lôi Lôi cảnh giác nhìn Thị Tử, cô là hôn thê của Mập mà, sao bạn của hắn
lại bảo thế? Cô trừng mắt nhìn Thị Tử, giấu tay sau lưng.
Mập đi tới, kéo tay cô ra trước. Vì là Mập nên Lôi Lôi không phản ứng gì, dù hắn có bảo cô làm gì cô cũng vui vẻ làm theo
Tay áo Lôi Lôi kéo cao lộ chuỗi vòng pha lê, dưới ánh nắng lấp lánh, nhìn
chuỗi hạt như có thứ gì đó vờn ở bên trong. Trong mắt Thị Tử, vòng tay
kia mang theo khí màu đen chui vào trong da cô, tiến vào trong mạch máu. Ban nãy lúc ăn cơm hắn đã phát hiện bất thường nên mới đòi xem tay cô.
Lôi Lôi nhìn chuỗi pha lê, đắc ý nói: “Đẹp ha.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, có lẽ cô đã quên mất chiếc vòng này được
mua ở nơi mà Cao Dương chỉ chỗ. Tiểu nha đầu là thế, với những việc
không hay họ lại quên rất nhanh, trong mắt họ chỉ có chiếc vòng xinh
đẹp, không hề có chút ý thức nào về nguy hiểm.
Mập khẽ thở dài, cười nhẹ: “Đẹp.” Rồi buông tay cô, xoay người lên xe.
Thị Tử quay sang cô nói: “Tạm biệt.” rồi cũng lên xe.
Xe chưa kịp ra khỏi cổng, Mập đã nói: “Mẹ nó, con nhóc kia cũng đủ ngu
ngốc, lần trước xảy ra chuyện vì cái kẹp tóc thì kêu sợ, giờ vẫn dám đeo chiếc vòng tay đó.”
“Thôi, đeo cũng đeo rồi. Cô ấy đã nằm trong danh sách của Lý Gia Mưu, giờ cho
dù cô ấy có vứt hết mấy cái kẹp tóc vòng tay này nọ thì vẫn có thể xảy
ra chuyện thôi.” Thị Tử ngưng một chút rồi đổi đề tài, “Bất quá, Mập,
tao thấy ba mẹ Lôi Lôi vừa ý với mày ghê đó.”
“Nhưng tao rất không vừa lòng với Lôi Lôi. Mày coi đi, lớn như vậy mà ăn cơm
còn kén cá chọn canh, ăn cơm còn chờ mẹ gắp. Với cái tính đó mà đi bộ
đội thì chỉ có nước chết đói.”
Thị Tử nghe thì cười lớn: “Mày nói không ưng người ta mà đã nghĩ tới sau
này kết hôn rồi đưa con người ta đi tùy quân, đồ khẩu thị tâm phi.”
“Ủa ủa, tao nói lúc nào? Thời đại nào rồi? Nếu tao nhất định không để ý tới lời nói đùa của trưởng bối, ba mẹ tao nhất định sẽ ủng hộ tao. Ông bà
nội cũng sẽ không vì câu nói lúc cao hứng của họ ngày xưa mà khiến tao
mất hứng đâu.”
Thị Tử gật gù: “Ờ ờ, vậy thôi, đừng tự mình yêu người ta. Về nhà đi, tối
nay tao muốn ăn dồi trường xào cải chua. Món đó chẳng có nhà hàng nào
làm ra vị được.”
Mập ngả ngớn trên ghế kế bên: “Ờ. Về nhà tao, tao đưa vải cho bà nội. bọn họ nói là lót dưới gối đúng không?”
“Thoải mái đi, chỉ cần ở bên người là được. Thực ra thì tấm vải đó chỉ mang ý
nghĩa trường thọ thôi. À, ông chủ đó nói là người mất hỉ tang được 97
tuổi, bà nội mày bao nhiêu tuổi rồi?”
Mập ngây người. Hắn ngây ngốc đi mua, nhưng mà bà hắn năm nay đã hơn 90,
không đau bệnh, luôn tỉnh táo, mỗi ngày đều ăn chay niệm kinh. Nếu đưa
cái này cho bà chẳng phải là trù bà mấy năm nữa là đi sao? Hơn nữa, ông
chủ kia nói là 97 tuổi, biết có đúng hay không, làm ăn mà, nói lố lên
chút là bình thưởng. Muốn tặng vải hỉ tang cho bà, cũng phải tìm người
120 tuổi là ít, nhưng mà hỉ tang 120 tuổi kiếm được cũng khó.
***
Đêm. Ban công. Một quả táo. Một nén nhang.
Còn có một người dựa vào ban công ngắm nhìn bầu trời đêm. Tuy tòa nhà cao
tầng chỉ nhìn được một góc trời, nhưng cũng vừa vặn thấy ba bốn ngôi sao lấp lánh.
Gió đêm thực lạnh, Thị Tử cứ kéo đi kéo lại quần áo trên người nhưng vẫn không chịu về phòng.
Mấy hôm nay tâm trạng hắn thật sự không ổn.
Lúc đối mặt với ông bà, với Mập, hắn còn cố gượng cười. Nhưng mà… Thiên Ti
cự tuyệt đi cùng hắn khiến hắn vốn đang tràn ngập niềm tin, lại trở nên
thất bại.
Vốn hắn nghĩ ở chợ quỷ có Tinh Duyên thì cũng sẽ có Đương Hạ, nhưng lại
không có, mọi chuyện lại trật quỹ đạo hắn tính toán thêm lần nữa.
Cảm giác mất mát giữa đêm khuya chợt trở nên nặng nề, nhất là giữa gió đêm
lạnh bên ban công, một mình ngắm nhìn trời sao khiến hắn càng cảm thấy
mất mát.
Cửa ban công bị kéo ra. Thần Ca bước tới hỏi khẽ: “Sao lại không bật đèn?”
“Thấy được là được, cần gì bật.”
“Tâm tình không tốt?”
“Không hẳn, chỉ là mọi việc có chút không thuận lợi nên cảm thấy có chút mất
mát.” Nói xong hắn cười với Thần Ca, “Mai sẽ ổn thôi, Thần ca, ngày mai ánh mặt trời soi chiếu thì em như cây xanh trổ hoa, không cần lo lắng
nữa.”
Thần Ca lườm hắn, “Ai lo lắng cho cậu chứ, anh ra hút thuốc.” Nói rồi hắn
châm thuốc. Biết Khúc Sầm Sĩ không hút nên hắn không đưa thuốc cho Thị
Tử. Lúc này Thị Tử mới ngắm nghía Thần Ca sau một ngày không gặp, từ đầu tới chân Thần Ca đều là quần áo mới. Thị Tử cười tà, khoác tay lên vai
Thần Ca: “Thần Ca, hôm nay đi dạo với chị gái Hạnh Phúc nhà em nhỉ.”
“Ừ.”
“Sao đồ mua cho anh lắm thế?”
Thần Ca đẩy hắn ra, lạnh mặt không đáp. Trong bóng tối, Thị Tử không thấy
khuôn mặt hắn đã ửng hồng. Đời hắn, Hạnh Phúc là người con gái đầu tiên mua quần áo cho hắn, hồi bé toàn là Cảnh thúc mua. Lớn lên thì hắn rất
hiếm khi mua quần áo, có khi bộ đồ hắn mặc mười năm không cần mua mới.
Không phải là hắn không có tiền mua, mà là không cần thiết, FA như hắn
thì ai để ý, ai quan tâm đâu.
“Này, Thần Ca, nếu anh thật sự thích Hạnh Phúc thì để em với Mập hỗ trợ cho,
ví dụ như truyền tin, mua hoa, tặng quà gì đó, cứ thế mà phát huy thôi.”
Thần Ca vẫn lạnh lùng đẩy hắn ra, dập thuốc: “Sương xuống, anh đi ngủ.”
Khúc Sầm Sĩ nhìn theo, rồi nói với: “Suy nghĩ đi nha.”
Khúc Sầm Sĩ bên này mất mát, Thiên Ti bên kia cũng không hơn gì. Ánh sáng
nhu hòa lạnh lẽo từ quả cầu thủy tinh chiếu lên căn phòng nhỏ của cô. Cô mặc chiếc váy ngủ mỏng manh màu hồng nhạt lộ ra đôi chân thon dài, ở
cẳng chân bên trái, một vệt máu đang chảy dài.
Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ti không hề có vẻ sợ hãi hay hốt
hoảng. Cô đi chân đất, đứng trên tấm thảm cạnh giường, đôi mắt cô mở to
nhìn Lý Gia Mưu đang đứng tựa cửa: “Ngươi muốn ăn ta sao? Hay moi tim
ta? Khế ước của ta không có ở chỗ của ngươi đâu!”