Khi Ngưng Tịnh tỉnh lại
thì thấy mình đang nằm ở bệnh viện rồi. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc đó thím Thẩm, một người hàng xóm tốt bụng xuất
hiện bên cạnh cô, hỏi han:
- Tiểu Tịnh, con không sao chứ?
Đêm qua bệnh của bố cô lại tái phát, mẹ cô nói đưa cô đi mua thuốc, nhưng
cuối cùng bà ấy lại bỏ rơi cô ở một con đường quốc lộ vắng vẻ. Hàng xóm
bên cạnh nhà cô đều là hàng xóm tốt bụng, thấy bố cô không thể trụ nổi
cho tới khi thuốc về, họ liền đưa bố cô tới bệnh viện trước rồi tính
viện phí sau.
Lúc trời sáng, là thím Thẩm phát hiện ra Ngưng Tịnh
đang nằm ngủ ở bên vệ đường, thím ấy đã lập tức đưa cô tới bệnh viện
khám xem sao. Cũng may, cô không sao.
Ngưng Tịnh nhìn thím Thẩm, rồi sau đó mới chợt nhớ đến bố mình hôm qua lại phát bệnh. Cô lo lắng hỏi thím Thẩm.
- Thím ơi, bố con đâu rồi, bố không sao chứ?
- Hazzz, bố con bị bệnh tim, cần phải chữa trị kịp thời. Nhưng mà...
Thím Thẩm định nói với Ngưng Tịnh là vấn đề mấu chốt chính là tiền. Bây giờ
bố cô đang nằm viện, viện phí còn chưa biết thế nào, đừng nói tới việc
cứu chữa bệnh tim đó. Lại nói hàng xóm nhà cô tuy rất tốt bụng, nhưng
suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là nông dân nghèo mà thôi.
Thím Thẩm ấp úng nhưng cuối cùng cũng không nói ra vấn đề tiền nong đó, thấy Ngưng Tịnh đang rất lo lắng, thím liền an ủi:
- Bố con không sao đâu, yên tâm.
Ngưng Tịnh thở phào nhẹ nhõm, không sao là may rồi. Lúc này đột nhiên đầu óc
cô ùa về một chút kí ức của ngày hôm qua. Hình như lúc đó, cô có gặp
phải một người đàn ông lạ. Hắn ta không chỉ lạ, mà còn cắn cô nữa. Cô
thầm nghĩ :"Chú ấy đẹp trai như vậy, nhưng tính cách thật là kì quái.
Nghe nói chỉ có chó mới hay cắn người mà thôi."
Suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ cũng chỉ có thế, Ngưng Tịnh không suy nghĩ nữa, cô quay sang nhìn thím Thẩm:
- Thế...thím thấy mẹ cháu không ạ?
- Mẹ cháu ư?
Sáng nay lúc thím Thẩm nhìn thấy cô nằm ở vệ đường, không thấy mẹ cô đâu cả. Chắc thím ấy cũng đoán được một phần nào đó câu chuyện xảy ra rồi.
Nhưng sợ cô buồn, thím liền nói dối cho qua.
- Mẹ con nói có việc, vẫn chưa thể về ngay được.
Ngưng Tịnh liền tin theo lời nói của người lớn, sau đó cô nhảy xuống giường:
- Con muốn đi thăm bố ạ.
- Được rồi, thím đưa con đi nha.
....
Người đàn ông mặc vest đen cùng con trai tới một bệnh viện nhỏ ở nơi thị trấn hẻo lánh này, hiện cả hai đang đứng trước một phòng bệnh. Ông dừng lại
rồi cúi xuống nhìn con mình và dặn dò:
- Việt Bân, con đứng đây chờ bố nha. Bố có việc vào thăm người đàn ông kia một lát.
- Vâng thưa bố.
Việt Bân ngoan ngoãn trả lời rồi đứng nhìn bố mình vào bên trong phòng bệnh
của cái bệnh viện nhỏ này. Cậu năm nay 14 tuổi, bố cậu thì là ông chủ
của một tổ chức ngầm. Tổ chức này thành lập để đối đầu với Huyết tộc,
hay còn gọi là ma cà rồng.
Vốn dĩ con người và huyết tộc đang vốn
chung sống hòa bình với nhau, nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng chính là bọn người của huyết tộc làm trái khế ước trước, tự ý sát lại
nhiều người vô tội. Dạo gần đây, cảnh sát phát hiện rất nhiều xác chết
khô được tìm thấy ở những nơi vắng vẻ. Tổ chức bí mật của ông Việt được
thành lập để chống lại huyết tộc, nhằm bảo vệ loài người thoát khỏi
những nguy hiểm, rủi ro.
Ngay từ nhỏ, Việt Bân đã đi theo bố, đã
được tiếp xúc với rất nhiều câu chuyện liên qua đến huyết tộc. Cho nên
đối với cậu bé 14 tuổi này, những vụ án liên tiếp xảy ra cũng không quá
là bất ngờ. Ngày hôm nay, tổ chức được báo tin là ở thị trấn nhỏ này có
một người đàn ông bị ma cà rồng hút máu, nhưng may mắn thay là người đàn ông đó còn sống và thoát khỏi tay của huyết tộc. Ông Việt cùng với Việt Bân lập tức tới đây để thu thập chứng cứ.
Việt Bân đứng ở ngoài,
trong lúc chờ bố, cậu muốn đi lòng vòng một chút xem xem có tìm ra được
điều gì đó khác thường không? Đang đi thì bỗng nhiên xuất hiện một cô bé cũng đang đi về phía cậu, do không để ý nên cô bé đâm đầu vào người
cậu.
- A, đau...
Ngưng Tịnh ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cậu
con trai đứng trước mặt mình, Việt Bân cao quá nên cô phải ngẩng đầu
lên. Cô bé 7 tuổi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Việt Bân, liền
sợ hãi và ríu rít xin lỗi:
- A, em xin lỗi anh ạ.
Việt Bân
vốn không muốn quan tâm tới cô, nhưng đột nhiên ánh mắt cậu dừng lại tại cổ Ngưng Tịnh. Vết cắn hiện lên rõ ràng như vậy, chắc hẳn cô đã gặp
phải ma cà rồng rồi. Cậu nhướn mày, lập tức ghì chặt vai cô, nghiêm túc
tra khảo:
- Em tên là gì, dạo gần đây có gặp điều gì lạ thường không?
Nghe Việt Bân hỏi, Ngưng Tịnh cũng ngoan ngoãn trả lời:
- Dạ, em tên Ngưng Tịnh ạ. Mà anh này, điều gì lạ thường là như nào ạ?
Cô vẫn chưa hiểu ý cậu hỏi là gì, liền ngây ngô hỏi lại. Việt Bân giơ tay lên chạm vào cổ cô rồi nghiêm túc nói:
- Chẳng hạn như...vết cắn này. Tại sao lại có vết cắn như vậy ở trên cổ em hả?