Ngày hôm sau, Trần Dã gửi phản hồi đồng ý cho Phùng Khởi. Có vẻ Phùng
Khởi đã đoán được lựa chọn của cậu nên cô không hề kinh ngạc, bảo cậu
tạn học thì theo Phùng Giới cùng đến công ty.
Tiền trong tay Trần Dã vẫn đủ dùng, cậu vốn định chờ sang năm thứ hai, sau khi quen với
chương trình học rồi mới ra ngoài tìm việc, lời đề nghị của Phùng Khởi
thực ra không nằm trong kế hoạch của cậu. Tuy nhiên kiếm được thu nhập
nhanh như vậy cũng là một chuyện đáng mừng.
Cơ mà Phùng Giới cứ
bày vẻ mặt đau khổ, liên tục vỗ vỗ vai Trần Dã, cảm thấy đứa nhỏ ngốc
này bị người ta lừa mà còn giúp người ta đếm tiền.
Đến công ty rồi, Trần Dã mới hiểu vì sao Phùng Giới cứ âm thầm ngăn cản cậu tham gia.
Nói là công ty, nhưng công ty này cộng cả cậu thì mới được chín người, đấy
là đã tính thêm đứa nhân viên ngoài biên chế là Phùng Giới rồi. Chín
người cùng nhau chen chúc làm việc trong căn nhà cư dân mà Hứa Lãng
thuê.
“Mới đang nghiên cứu bước đầu nên kinh phí eo hẹp.” Lúc nói đến đây Hứa Lãng cũng đâm ngại, “Chỉ mới kéo được vốn đầu tư từ…… kinh
phí cá nhân của thầy giáo anh thôi. Nhà đầu tư đợt này chẳng có mắt nhìn gì cả, sản phẩm của chúng ta chắc chắn rất có triển vọng trên thị
trường, là xu thế tất yếu mà tất cả phải phát triển theo.”
Phùng
Khởi ôm một bịch khoai tây chiên cỡ bự, ngạo nghễ hừ một tiếng, “Đợi
thêm ba năm, à không, đợi thêm hai năm nữa, bọn họ sẽ phải xin đầu tư
tiền cho chúng ta.”
Lời này của Phùng Khởi quá kiêu ngạo rồi,
Trần Dã đã xem tài liệu Phùng Khởi đưa cho cậu, xét về thành quả nghiên
cứu thì mới chỉ dựng được phần khung sườn mà thôi. Cậu cảm thấy thời
gian mà Phùng Khởi nói phải kéo dài hơn không chỉ gấp đôi.
“Chờ
chúng ta bán được sản phảm rồi thì mua hẳn một tòa nhà để làm việc
luôn!” Phùng Khởi gặm khoai tây chiên, vẫn đang hết sức tự tin về tương
lai phía trước.
Hứa Lãng xoa đầu cô, nói một cách bất đắc dĩ: “Đừng ăn nữa, đi làm việc đi.”
Công ty nát này không tính là nhẹ nhàng, ngoại trừ nội dung nghiên cứu chính thì bọn họ cũng nhận một ít job ngoài.
Thi thoảng phải chạy deadline, Trần Dã ngủ qua đêm ở đây luôn. Có đôi khi
đông người ngủ lại quá, cậu đành phải rúc vào chiếc sô pha nhỏ để chợp
mắt tạm, cũng đã rơi xuống đất biết bao lần rồi.
Tuy nhiên Trần
Dã còn chưa ngủ sô pha quen thì Lục Tuần đã nhận được học bổng năm thứ
nhất. Tranh thủ kỳ nghỉ, hai người mau chóng tìm được nhà ở. Tổng diện
tích căn nhà không lớn, nhưng có đầy đủ những thứ cần thiết.
Sau
khi thuê được nhà, thỉnh thoảng bà nội cũng sẽ đến ở lại vài hôm. Tuy
nhiên nhà nằm ở tầng cao, phải đi thang máy, xung quanh lại không có
hàng xóm để buôn chuyện, thành ra bà ở không quen. Chuẩn bị đồ ăn cho
bọn họ xong, bà nội lại khăn gói về nhà, nói là ở thành phố của mình vẫn thoải mái hơn.
Trần Dã cảm thấy chẳng khác nhau mấy, chỉ có điều mùa đông ở đây lạnh hơn chỗ bọn họ rất nhiều, tuyết rơi cũng rất dày và sớm. Còn chưa tới tháng một mà tuyết đã rơi hai đợt, nhiệt độ không khí về đêm cũng hạ xuống dưới 0°.
“Anh về chưa?” Trần Dã kẹp di động giữa tai và bả vai, ghé sát vào cửa sổ hành lang, ngóng ra con đường trong tiểu khu.
Dạo này hắn đang làm thực nghiệm, mãi vẫn chưa ra được số liệu, ngày nghỉ cũng chẳng được rảnh rỗi là bao.
“Ai thèm ăn cái đó?” Trần Dã lạnh đến nỗi răng va lập cập vào nhau, “Ông đây đây đây muốn thịt thịt thịt…… Đệt.”
“Hôm nay có thịt thịt thịt cho em ăn đây.” Lục Tuần phì cười, lúc đi vào
tiểu khu hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu trên, “Chết cóng bây giờ, mau vào đi.”
“Anh mau lên đây đi.” Trần Dã cũng nhìn thấy hắn, lập
tức run rẩy quay người trở vào nhà, hệ thống sưởi trong nhà khiến cậu
ngay lập tức thả lỏng người.
Không chờ bao lâu, cửa nhà bị đẩy ra, Lục Tuần đặt ba lô xuống, cởi áo khoác ra, “Trưa nay em chưa ăn gì à?”
“Chưa. ” Trần Dã bọc chăn ngồi trên số pha, vẫn chưa bình tĩnh lại được, “Đói chết mất thôi.”
Lục Tuần đi thẳng ra sau bàn bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chiếc bánh mì, ném tới chỗ sô pha, “Ăn một miếng lót dạ trước đi.”
Trần Dã xé vỏ bao, “Có gì uống không?”
Lục Tuần lấy bình giữ nhiệt rót cho cậu một cốc nước nóng, lúc Trần Dã đưa
tay nhận nước, hắn khẽ chạm lên mu bàn tay cậu rồi nhíu mày nói: “Em có
biết ngoài trời bao nhiêu độ không? Đừng ra ngoài chờ chứ.”
“Thì em nhớ anh mà.” Trần Dã vừa cầm cốc nước nóng vừa cười, “Đã hai ngày rồi em chẳng gặp anh.”
“Tại ai hả?” Lục Tuần đã không trúng chiêu này của cậu nữa rồi, hắn quay người đi tới bàn bếp, chuẩn bị rửa rau.
Trần Dã tặc lưỡi, cúi đầu ăn hai miếng bánh mì.
Việc này đúng là tại cậu. Mấy bữa nay bận giao sản phẩm nên Trần Dã trực
tiếp ngủ ở công ty suốt hai ngày, lại còn ngủ chung một chỗ với Hứa
Lãng.
“Anh Lãng ngáy ngủ.” Trần Dã đứng dậy ngồi lên bàn bếp,
định bụng lôi kéo sự thương xót, “Anh ấy ngủ còn hay ôm người khác nữa,
hai đêm vừa rồi em đều ngủ không ngon.”
Lục Tuần ngừng rửa rau, tiếp đó bỗng dưng đổ mớ rau đang rửa dở chừng vào lại trong bồn.
“Trần Dã.” Lục Tuần chống hai tay lên mặt bàn, nhìn về phía cậu.
Trần Dã nhai bánh mì, nghĩ bụng chiêu trò lôi kéo sự thương xót của mình quả là diệu kế, cậu đắc ý hỏi, “Xót cho em hả?”
“Em muốn anh đến nói chuyện Hứa Lãng à?” Lục Tuần nói.
“Anh còn muốn đầu tư cho anh ấy sao?” Trần Dã có hơi do dự, “Đừng đầu tư,
tuy ông ngoại để lại nhiều tiền nhưng tiền đó đâu phải do gió thổi tới.
Em nói thật, sản phẩm của anh ấy vẫn chưa ổn đâu, em —— Anh cởi tạp dề
làm gì?”
“Hai ngươi ngủ kiểu gì?” Lục Tuần cởi tạp dề ra, tiện tay ném sang một bên.
“Còn ngủ kiểu gì nữa, thì cứ nằm xuống mà ngủ thôi, đầu đối đầu chân đối
chân…… Em……” Trần Dã càng nói càng chột dạ, “Chẳng lẽ em không được ngủ
cùng đàn ông?”
Lục Tuần không nói gì.
“Em còn có thịt ăn không?” Trần Dã hỏi lí nhí.
Lục Tuần tức đến bật cười: “Em nghĩ sao?”
“Em…… nghĩ là có —— Cái đệt! Anh làm gì thế!” Còn chưa kịp nói xong, Trần Dã đã bị Lục Tuần khiêng vào phòng ngủ.
Chờ sau khi Lục Tuần ăn no, Trần Dã rốt cuộc cũng ăn được bữa tối vào lúc nửa đêm.
Trận tuyết lớn qua đi, cây cối đâm chồi nảy lộc, thời gian sẽ luôn luôn chạy về phía trước không ngừng nghỉ.
Trong bốn năm đại học, Trần Dã chạy qua chạy lại giữa trường học và công ty,
thời gian này còn bận hơn cả chó. Song có lẽ đây đều là công việc cậu
hứng thú nên cậu không hề cảm thấy khổ cực chút nào, thậm chí để cho cậu rảnh rỗi cậu lại không chịu.
Mọi thứ ở trường tương đối dễ học,
song ở công ty, từ mô hình, thống kê, khai thác số liệu rồi thậm chí cả
thiết kế và xây dựng, Trần Dã hầu như đều vừa học vừa làm, có khi phải
mày mò từ đầu.
Phải công nhận rằng, trạng thái này giúp người ta
tiến bộ vượt bậc. Trần Dã rất thích cảm giác mỗi ngày đều tiến về phía
trước như thế này.
Tuy nhiên, đúng như Trần Dã dự đoán, đến năm
thứ ba, công ty của bọn họ còn chưa đợi được người ta đầu tư vào thì đã
đến tình trạng cạn tiền trước rồi. Trong năm này Hứa Lãng phải bán hạ
giá căn nhà của mình mới tạm thời bảo toàn được công ty.
Bước
ngoặt đến vào năm thứ tư khi một công ty đầu tư nước ngoài liên hệ với
bọn họ, sau khi thẩm định và đánh giá, họ đã thành công thu được nguồn
vốn đầu tư khổng lồ. Chỉ mất một tháng để chuyển từ nhà cư đấn đến một
tầng rộng rãi trong công viên khoa học công nghệ, từ súng hỏa mai trực
tiếp biến thành đại bác.
Năm tư tốt nghiệp, trong lúc người khác còn đang loay hoay rải CV khắp nơi thì Trần Dã đã quản lý cả một bộ phận.
“Anh đang ở bệnh viện hay ở phòng thí nghiệm?” Trần Dã quan sát thời gian
đèn đỏ ở con đường trước mặt, sau đó nói qua điện thoại, “Em vừa tan
làm.”
“Ở bệnh viện.” m thanh bên phía Lục Tuần có hơi ồn ào, chắc vẫn đang làm việc, “Phải đợi một lát nữa.”
Trần Dã đánh xe vào bãi đỗ xe, tắt máy rồi xem đồng hồ, phải một lúc nữa Lục Tuần mới xuống được. Cậu báo cho hắn rằng mình đã đến, tiếp đó mở diễn
đàn ra bắt đầu trả lời tin nhắn.
“Cốc cốc ——” Cửa xe bị gõ, Trần Dã nhìn ra ngoài, là Lục Tuần.
Cậu mở khóa cửa xe, Lục Tuần liền mở cửa ngồi vào trong xe.
“Anh ăn cơm trong khoa chưa?” Trần Dã tắt điện thoại, quay sang hỏi hắn.
“Vẫn chưa, không có thời gian. ” Lục Tuần nói, “Em ăn chưa?”
“Ăn rồi, trợ lý mua cơm cho em.” Trần Dã khởi động xe, “Anh chưa ăn đúng lúc lắm, mẹ anh mời cơm đấy.”
Xe vừa ra khỏi bãi đỗ xe thì di động trong túi Trần Dã bỗng đổ chuông. Cậu dừng xe, cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi tới từ trợ lý của cậu.
“Để anh lái cho.” Lục Tuần bảo.
Trần Dã vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa xuống xe. Hai người đổi vị trí xong, Lục Tuần bèn lấy một cặp kính trong túi ra đeo. Cặp kính này có gọng
bạc, không có bất cứ họa tiết trang trí thừa thãi nào, vừa đơn giản lại
vừa gọn gàng.
Trần Dã vừa nghe điện thoại vừa quay sang nhìn thoáng về phía hắn.
Năm nay Lục Tuần bắt đầu đeo kính, số độ không cao, khi nào dùng máy tính
hay lái xe mới đeo. Kể cũng lạ, ba người bạn cùng phòng đại học của Trần Dã đều đeo kính cả, đáng lẽ cậu chẳng có cảm giác gì đặc biệt với mắt
kính mới đúng, nhưng đôi kính này đeo trên mặt Lục Tuần thì lại không
như bình thường.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục, mới nghe được mấy câu mà
Trần Dã đã tức không để đâu cho hết, ngay cả Lục Tuần đeo kính cũng
chẳng giúp cậu hạ hỏa được.
Cuối cùng Trần Dã hít một hơi thật
sâu, trước khi cúp máy cậu nói một câu cuối cùng, “Thế nhé, chờ mai tôi
lên công ty rồi tính.”
“Sao vậy?” Lục Tuần nhận ra tâm trạng cậu đang không tốt.
“Có một thực tập sinh đáng lẽ không nên cho vào nhưng lại dựa vào quan hệ
để vào công ty.” Trần Dã có thể nhẫn nhịn không mắng chửi trước mặt trợ
lý, song đối diện với Lục Tuần thì cậu không nhịn nổi nữa, “Giỡn mặt hả? Không biết làm mà còn cho làm, số liệu mà để sai được hả, sai một số lẻ thôi là cả công ty cạp đất mà ăn hết.”
“Em bớt giận.” Chờ đến đèn đỏ, Lục Tuần bèn đưa tay xoa xoa đầu Trần Dã.
Trần Dã bực quá thể, lúc định chửi thề tiếp thì chợt nhớ ra một việc, “Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật bà nội.”
“Anh biết. ” Lục Tuần nói, “Anh xin nghỉ rồi.”
“Em bận quá, suýt thì quên mất.” Trần Dã nhướn mày nhìn hắn, “Anh xin nghỉ rồi à? Anh đi thực tập, đâu có dễ xin nghỉ.”
Bà vừa say xe vừa say máy bay, mỗi lần đi đâu đều choáng váng nguyên một
ngày trời mới tỉnh lại được, tuổi bà cũng càng lúc càng lớn, cho nên bọn họ đều cố gắng về nhà nếu có thể.
“Anh đúng là con ruột của thầy anh.” Trần Dã bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua
chiếc điện thoại vừa rung lên, “Mẹ anh nhắn đã đến nhà hàng rồi, dặn bọn mình cứ đi thẳng vào.”
Sầm Kinh không thường xuyên ghé qua đây, thi thoảng đi công tác bà mới hẹn bọn họ ăn bữa cơm.
Hai năm qua, mối quan hệ giữa Lục Tuần và Sầm Kinh đã thay đổi khá nhiều.
Tuy vẫn chưa đủ thân thiết, không so được với các cặp mẹ con bình
thường, nhưng đối với cả hai thì có lẽ khoảng cách như hiện tại đã là
thoải mái nhất cho đôi bên rồi.
Về sau Trần Dã còn tình cờ biết
được một việc, thực ra ngôi nhà cũ của cậu đã được Sầm Kinh mua lại. Năm đó có lẽ Sầm Kinh nghe bà kể một hai câu nên đoán được đại khái dụng ý
của Trần Dã khi rao bán nhà, thế là liền tìm người mua lại.
Sau
khi biết Trần Dã cũng không nói gì, xem như mình không biết. Cậu không
còn giống trước kia nữa, trước kia cậu sẽ cảm thấy đây là gánh nặng, sẽ
không dẹp được thể diện sang một bên. Dù sao khi đó cậu cầm tiền của
Bành Dũng mà còn không yên lòng, luôn cảm thấy mình chẳng trả nổi nên
không dám nhận.
Tuy nhiên theo thời gian, cậu dần dần trưởng
thành hơn, trải đời hơn, cảm giác xoắn xuýt bứt rứt ấy cũng từ từ biến
mất, thay vào đó là một tâm lý vững chắc. Bạn cho tôi, vậy tôi cũng cho
bạn, đây là những gì Lục Tuần dạy cậu.
Dùng bữa cùng Sầm Kinh
xong, buổi tối Trần Dã còn có việc nên liền chở Lục Tuần về bệnh viện
trước, sau đó tự lái xe đến bữa tiệc kế tiếp.
Phần mềm của công
ty bọn họ vốn là về hỗ trợ chữa bệnh, năm nay ứng dụng vừa mới lên lâm
sàng, bệnh viện hợp tác phản hồi lại hiệu quả rất tốt. Bữa tiệc hôm nay
không quá nghiêm túc, chỉ là buổi gặp gỡ giao lưu giữa người phụ trách
bên mảng dụng cụ chữa bệnh và vài bác sĩ của bệnh viện hợp tác, toàn là
người quen cả.
Trần Dã đến nhà hàng, đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ tại cửa, chạy lên phòng bao ở lầu hai.
Vừa đẩy cửa ra, Phùng Giới đang ngồi giữa liền la lên, “Má nhà cậu chứ Trần Dã! Ăn được một nửa rồi mới đến! Phạt uống ba ly nhá!”
Xem ra cậu ta đã uống nhiều rồi đây.
Trần Dã thở dài, đi vào chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống. Một người trong
đó phụ trách giao tiếp, cười bảo phục vụ mang lên ba bình sữa bò Vượng
Tử, bày ở trước mặt Trần Dã, “Phạt ba bình nhé!”
Bình thường
người ta toàn phạt rượu, mà đến lượt Trần Dã thì thành phạt sữa. Đơn
giản là do lúc mới tiếp xúc, rượu vừa được bày lên bàn thì cậu đã rào
trước “Không uống được, tôi có bệnh tim”, hoàn toàn dẹp phăng chuyện
rượu chè.
Một nửa số người trên bàn đều xuất thân học y nên cậu
nói vậy xong thì không ai chèo kèo gì nữa. Đến cuối bữa, mọi người bắt
đầu túm tụm hàn huyên chuyện trò.
Trần Dã ăn một bữa rồi mới tới
nên thoạt đầu cậu cũng không đói lắm, cậu bấm bừa vào một con game Phùng Khởi làm để chơi tạm, hai vị ngồi bên cạnh thì nhỏ giọng trò chuyện.
“Nghe nói lần này học viện các anh chỉ có hai suất đi đào tạo liên kết thôi à?”
“Ừ, suất đào tạo cho thạc sĩ xưa nay vẫn ít mà.”
“Cháu tôi muốn đi, lần này hình như là thầy giáo của anh phụ trách à?”
“Hình như thế, để tôi hỏi giúp cho.”
“Cảm ơn nhé, tôi biết suất đi đào tạo rất ít, nhưng cơ hội này thực sự tốt,
anh đã nhọc lòng nhiều rồi. Đứa cháu tôi cũng khá lắm, tuy nhiên…… không so được với tiểu sư đệ của anh, tiểu sư đệ của anh được quyết định đi
rồi nhỉ?”
“Không có đâu, tiểu sư đệ đã từ chối từ lâu rồi, người ta không đi đâu, đến cả thầy tôi cũng không khuyên được.”
Nói đoạn, sư huynh cười cười, quay sang bắt chuyện với Trần Dã, “Tiểu Trần à, cậu hãy khuyên nhủ đi.”
Trần Dã ngẩng lên từ di động, hỏi có chuyện gì. Nghe sư huynh kể lại, cậu chỉ cười, bảo là đã biết.
Ăn xong, Trần Dã gọi lái xe hộ giúp mấy người say khướt, trông cho bọn họ lên xe hẳn hoi rồi cậu mới lái xe trở về nhà.
Về đến nhà đã là hơn 11 giờ, phòng khách vẫn sáng đèn, Trần Dã cất chìa khoá đi, ló đầu nhìn xung quanh.
Lục Tuần đang ngồi viết luận văn trên bàn phòng khách, ngẩng đầu nhìn qua, “Em về rồi à?”
Trần Dã đi tới, ngó qua màn hình laptop của hắn, “Còn lâu nữa không thì anh xong?”
“Sắp rồi.” Lục Tuần viết nốt đoạn rồi tắp laptop đi, đứng dậy hỏi Trần Dã
đang xem điện thoại trên sô pha, “Sao em không đi tắm đi?”
“Em nghe sư huynh anh nói là anh có suất đi đào tạo liên kết nhưng anh từ chối à?” Trần Dã để điện thoại xuống, hỏi thẳng hắn.
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
Hắn không bất ngờ khi cậu biết chuyện, dù sao vòng quan hệ của cả hai cũng trùng nhau một phần.
“Anh định mấy bữa nữa sẽ nói với em.” Lục Tuần ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Nói đi.” Trần Dã nhìn hắn.
“Anh đã quyết định không đi.” Lục Tuần nói.
“Tại sao?” Trần Dã nhướn mày, “Không phải đây là cơ hội rất tốt ư?”
“Đối với người khác thì tốt, nhưng đối với anh thì chỉ bình thường thôi. Đề
tài của bên kia hơi khác với phương hướng nghiên cứu mà anh dự định.”
Lục Tuần giải thích đơn giản rồi cười bảo, “Em suốt ngày nói thầy anh
xem anh như con ruột, có đề tài gì cũng dẫn dắt anh mà. Chuyên môn tốt
không bằng giáo viên tốt, em không biết sao?”
“Sao mà giống nhau được chứ?” Trần Dã cạn lời.
“Ăn no chưa, anh làm bữa khuya cho em nhé?” Lục Tuần nói.
“Ăn cái éo. ” Trần Dã chửi thề.
Lục Tuần cười nắm cằm cậu, hôn cậu một cái, “Em không ăn thì để anh ăn.”
“Tiên sư anh chứ Lục Tuần, em đang nói chuyện quan trọng đấy.” Trần Dã lườm nguýt hắn.
Lục Tuần rất thích nhìn cậu cố ý giả vờ xị mặt, trong lúc Trần Dã còn mải càm ràm, hắn đã kéo cậu lên giường trò chuyện.
Trò chuyện được một lúc thì áo quần cũng cởi ra, thế này thì còn trò chuyện kiểu gì được nữa?
Việc này kéo dài suốt mấy ngày mà vẫn chưa đi đến một kết quả nào, hơn nữa
cả hai đều bận tới bận lui. Trần Dã có một suy nghĩ trong dầu nhưng mãi
không thể hỏi ra, không biết nên mở lời thế nào, thành ra mấy bữa nay
toàn làm mình làm mẩy với Lục Tuần.
Mãi đến hôm cuối tuần, nhân
lúc cả hai đều rảnh, Trần Dã chuẩn bị tinh thần, định bụng nói chuyện
với Lục Tuần cho ra ngô ra khoai. Ấy thế mà cậu vừa hắng giọng thì cửa
lại bị gõ.
“Ai vậy?” Trần Dã mở cửa, thấy rõ người tới thì trố mắt ngạc nhiên, “Sao bà lại tới đây?”
“Sao bà không tới được?” Bà đặt đồ đạc xuống đất, đẩy Trần Dã ra rồi đi vào
nhà, “Có mỗi con ở nhà thôi à, Tiểu Lục có nhà không?”
Trần Dã
khom người xách đồ dưới đất lên, đi theo gót bà, “Ý con là sao bà lại tự mình tới đây, con đã bảo hai hôm nữa con về rồi mà.”
“Tiểu Lục phải thực tập, công ty con cũng bận tối mặt tối mũi còn gì, nên là bà tự ngồi xe tới!”
“Bà nội?” Lục Tuần nghe tiếng động liền đi ra từ phòng ngủ, ngạc nhiên hỏi, “Bà tới đây bằng gì? Bà ngồi xe ạ?”
“Đúng vậy.” Bà kéo Lục Tuần lại, ngắm nghía đánh giá, “Bệnh viện chỗ con nhiều việc lắm hả, sao bà thấy con hơi gầy đi rồi đấy.”
“Đâu có gầy ạ.” Lục Tuần bật cười, lần nào gặp họ bà cũng cảm thấy họ gầy đi.
“Bà có say xe không, con lấy cho bà ít nước chanh nhé?” Lục Tuần hỏi.
“Không say, lần này Đông Đông tìm cho bà thần dược chống say xe rồi, hiệu quả cực kỳ luôn.”
“Thuốc say xe gì? Thuốc này bà có uống được không đó?” Trần Dã ngồi trên sô pha xen lời vào.
“Uống được chứ, Đông Đông kiểm tra kỹ rồi mới đưa bà uống!” Bà chê cậu lắm
lời, mau chóng chuyển sang chuyện chính, “Gần đây hai đứa cãi nhau à?”
“Cô Sầm của con kể với bà đấy.” Bà ngối xuống kế bên Trần Dã.
“Bây giờ anh còn mách mẹ cơ à?” Trần Dã quay ra nhìn Lục Tuần đang bưng nước tới.
Lục Tuần đặt cốc nước xuống, bất đắc dĩ nói, “Không phải anh nói.”
Từ trước Sầm Kinh đã không hài lòng với lựa chọn chuyên ngành của hắn,
hiện tại tuy không giúp đỡ nhưng chuyện gì Sầm Kinh cũng biết hết. Sầm
Kinh biết chuyện danh sách đào tạo liên kết, biết cả chuyện hắn đã từ
chối, thậm chí từng tâm sự với hắn về vấn đề này.
“Con đừng lườm
nó.” Bà đét Trần Dã một cái, “Có gì thì nói chuyện đàng hoàng, cái tính
con may mà gặp phải đứa mắt mù nó mới rước cho đấy.”
Tên mắt mù nọ nghe vậy thì cười giảng hòa, “Không có gì đâu bà, bọn con không cãi nhau, cậu ấy làm mình làm mẩy với con thôi.”
Bà cất tiếng thở dài, “Cũng phải, nó toàn như thế, diễn cho chúng ta xem đây mà.”
“Rồi rồi rồi, em phục thật rồi.” Trần Dã tức đến bật cười, “Mỗi ngày em rảnh quá mà, đang dưng cứ thích kiếm chuyện cáu gắt với mọi người chơi chơi
vậy đó.”
Bà không để ý tới cơn tức của cậu mà quay sang hỏi Lục
Tuần: “Mẹ con chưa nói cụ thể với bà về chuyện đó, đi du học nước ngoài
phải mất bao lâu?”
“Ba năm ạ.” Lục Tuần trả lời.
Thời gian này không quá lâu lắm, nhưng hoàn toàn không ngắn chút nào.
Trần Dã nghẹn họng, sau đó lại mạnh miệng, “Cũng không lâu lắm mà, nếu có thời gian em sẽ tới chỗ anh.”
“Em làm gì có thời gian?” Lục Tuần hỏi vặn.
Chưa nói tới việc công ty của Hứa Lãng đang trong giai đoạn phát triển, ngay cả chính bản thân Trần Dã cũng phải cố gắng lắm mới tranh thủ được thời gian bảo vệ nghiên cứu sinh được. (Bảo vệ nghiên cứu sinh: sinh
viên chính quy có thành tích ưu tú được nhà trường cho học thẳng lên
nghiên cứu sinh mà không cần thi.)
Trong ba năm này, thời gian là thứ bọn họ khó có nhất.
Chính Trần Dã cũng hiểu rõ, cho nên cậu không phản bác được một câu nào.
“Được rồi.” Lục Tuần vỗ vỗ lưng cậu, “Anh đã bảo em tuy đây là cơ hội tốt
nhưng ở lại đi theo thầy anh cũng rất tốt mà. Về sau học tiến sĩ rồi đi
trao đổi thì cũng giống nhau thôi, vả lại hôm qua cũng hết hạn đăng ký
rồi.”
“Hết hạn rồi á?” Trần Dã cuống quýt.
“Hết hạn rồi thì thôi, vậy là xong, không cần cãi nhau nữa.” Bà lại nghĩ rất thoáng, “Bà đi nấu cơm đây.”
Dứt lời, thấy hai người không nói gì nữa, bà mới yên tâm đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.
Trên sô pha chỉ còn lại hai bọn họ, Trần Dã cắn môi, suy nghĩ một chốc rồi
hỏi nhỏ, “Là…… bởi vì em ư? Cho nên anh mới không đi được.”
“Anh đang sợ em nghĩ vậy đấy.” Lục Tuần thở dài, “Không phải là vì em, nếu thực sự phải có một lý do thì đó là vì chính anh.”
“Bởi vì anh không muốn xa em.” Lục Tuần nói.
“Thì là vì em còn gì, em níu chân anh ở nơi này.” Trần Dã nhìn hắn.
“Anh tự nguyện bị em níu chân mà, nếu em muốn buộc chặt anh lại thì cũng
được thôi.” Lục Tuần nhéo nhéo mặt cậu, “Đôi lúc anh quay đầu lại, nhìn
thấy em là sẽ cực kỳ an tâm.”
Trần Dã không hiểu cho lắm.
“Cuộc đời giống như việc sắp xếp cái lớn và cái nhỏ vậy, táo xếp trước chuối, chanh lại xếp trước táo.” Lục Tuần giải thích, “Nhưng em xếp trước tất
thảy những cái lớn của anh, đây là thứ tự sắp xếp của anh, không liên
quan tới em đâu.”
Mặt Trần Dã hơi ửng đỏ, cậu hiểu được những lời Lục Tuần nói. Mà hắn đã nói đến nước này, cậu cũng không còn lý do nào
khác để phản bác nữa, chỉ có thể lầm bầm, “Chết tiệt, dẻo mồm gớm.”
Cảm động xong, cậu cũng không chịu thua kém. Chỉ là xếp thứ tự thôi chứ gì, cậu nghiêm túc bảo với Lục Tuần: “Đối với em, anh xếp ở ——”
“Đối với em, anh xếp sau thịt.” Lục Tuần nói.
“Đệt!” Trần Dã nguýt hắn, “Anh thần kinh hả?”
“Không phải à?” Lục Tuần cười hỏi ngược lại.
“Thi thoảng mới thế thôi.” Trần Dã túm lấy tay hắn, nhéo nhéo thật mạnh, “Bao giờ học tiến sĩ em đi cùng anh nhé.”
“Ừ.” Lục Tuần đồng ý.
“Em xin nghỉ.” Trần Dã bảo.
“Tất nhiên phải xin.” Lục Tuần cười nói.
“Bà ơi!” Trần Dã quay đầu gọi bà.
“Sao đấy?” Bà ngẩng đầu lên từ sau bàn bếp.
“Mấy năm nữa chúng ta ra nước ngoài đi!” Trần Dã reo lên.
“Hở? Đi đâu?” Bà còn cầm một nhánh hành trên tay, vẻ mặt hoang mang ngơ ngác.
“Nước Anh!” Trần Dã đáp.
“Ở đâu cơ?” Bà hỏi tiếp.
“Luân Đôn!” Trần Dã la.
“Ồ, còn phải đi phà (luân độ) qua đó cơ à, tính ra cũng tiết kiệm nhỉ.” Bà chẳng nghe rõ tí nào.
Mùi thức ăn thơm phức từ từ tỏa ra từ trong bếp. Trần Dã đứng dậy giúp bà bưng canh, Lục Tuần thì đi bày bát đũa.
Bà dọn thức ăn lên bàn, cười nói, “Ăn thôi!”
Hôm nay bà làm món lẩu dê, ăn được một nửa thì Trần Dã than nóng, Lục Tuần bèn đứng dậy đi mở cửa sổ phòng khách.
Sắc trời chạng vạng đã hoàn toàn tối hẳn, kéo theo cơn gió đêm khô hanh, thổi nhẹ qua mặt tạo cảm giác khoan khoái.
Lục Tuần quay đầu, ngắm nhìn Trần Dã và bà nội ríu rít vui cười trò chuyện.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau ăn đi kìa.” Trần Dã ngước cằm trừng hắn.
Lục Tuần đi tới ngồi vào chỗ, Trần Dã vắt tay lên chiếc ghế tựa sau lưng
hắn một cách rất đỗi tự nhiên, tiện thể ôm lấy người hắn luôn. Vậy là
làm lành rồi.
Một cơn gió đìu hiu lại cất lên, thời gian lướt qua ngoài cửa sổ, một mùa hè mới lại bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Ting! Vẫn còn một tiểu kịch trường nữa nha.
#
Hôm sau, Trần Dã mới tỉnh dậy thì bỗng nhiên chưa muốn từ bỏ ý định.
“Hay là anh cứ đi đi.” Cậu đẩy đẩy Lục Tuần đang nhắm mắt mơ màng.
“Đi đâu cơ?” Lục Tuần còn chưa tỉnh ngủ.
“Đi Anh đó.” Trần Dã thắc mắc, “Có thật là hết hạn rồi không, hay anh hỏi lại thầy của anh xem?”
Lục Tuần hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, dang tay kéo cậu vào lòng, “Tiểu Dã à.”
“Sao vậy Tiểu Lục?”
“Thực ra anh áp lực lắm.” Lục Tuần nói.
“Sao lại áp lực?” Trần Dã lo lắng ôm lấy hắn, “Nói em nghe đi.”
“Anh học xong thạc sĩ lại phải học tiếp tiến sĩ, học tiến sĩ xong còn phải
đào tạo chính quy nữa, cũng không có thời gian làm việc, mấy năm nay
toàn phải dựa vào em kiếm tiền.” Lục Tuần nói.
“Thì cứ để em kiếm thôi.” Trần Dã chẳng để tâm.
“Em nuôi anh sao?” Lục Tuần ôm cậu hỏi.
“Nuôi nuôi nuôi, chắc chắn sẽ nuôi.” Trai thẳng Trần Dã rất hưởng thụ chiêu
này, liên tục thể hiện thực lực của mình, “Thế này có là gì, em lại có
thêm tiền thưởng rồi, dạo trước anh thích một bộ đĩa ăn đắt như quỷ đúng không, đi mua đi!”
Lục Tuần ôm cậu, nhắm mắt lại, “Vậy anh ngủ một lát nữa nhé.”
“Ngủ đi! ” Trần Dã vỗ vỗ lưng hắn.
Trần Dã bị Lục Tuần xoay qua xoa lại rồi quên luôn rằng thực ra đây đâu phải chuyện đang nói.