An Dao đưa quà đã chuẩn bị cho Bàng Yến và Bàng Kim Xuyên ra, cô tặng Bàng Yến là một bộ đồ trang điểm và vài món trang sức, cô bé nhà nào cũng
thích chưng diện, chờ Bàng Yến khỏe lại rồi xuất viện, lúc đó những thứ
này sẽ cần đến.
Cô Tặng Bàng Kim Xuyên một ít thuốc bổ, nói thật là cô cũng không
biết nên mua cái gì, vì vậy liền mua những loại thuốc bổ phổ biến nhất.
Danh dự của Bàng Phi ở quân đội mọi người trong nhà đều không biết,
sợ khiến bọn họ làm mất lòng nhiều người, tin tức về người nhà có thể
giữ bí mật thì sẽ giữ bí mật, sợ rằng những người đó sẽ trả thù sau
lưng.
Bàng Phi bị bộ đội trục xuất, khiến cho Bàng Kim Xuyên cảm thấy con
trai mình không có tiền đồ, có thể ở rể, người ta lại không ghét bỏ, đây là đời trước tích phúc mới được.
Đối với đứa con dâu này, ông ấy cẩn thận từng li từng tí che chở, không cho phép Bàng Phi bắt nạt cô dù chỉ một chút.
Ông ấy một mực nói với An Dao, nếu Bàng Phi có cái gì không phải, nếu ở rể không tốt thì mong An Dao tha thứ.
Ấn tượng của An Dao về Bàng Kim Xuyên dừng lại ở lần kính rượu lúc
kết hôn, lần này nói chuyện phiếm thật ra khiến cô hiểu rõ hơn về Bàng
Kim Xuyên và Bàng Yến.
Bàng Yến khôn khéo động lòng người, là cô gái tốt.
Bàng Kim Xuyên là một người chu đáo, là người ba tốt.
Cố tình Bàng Phi lại giống như được nhặt về, hoàn toàn không thừa hưởng được một chút tính tốt nào của ba mình.
Hai người ngồi một hồi, Bàng Phi nói: “Không phải em nói tối còn phải gặp khách hàng sao, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
An Dao hiểu ý của anh, theo lời anh nói: “Ba, Yến, bọn con đi trước, hôm nào lại đến nói chuyện với mọi người.”
Bàng Kim Xuyên muốn tiễn bọn họ nhưng bị An Dao cản lại.
Hai người không nói chuyện cho đến khi ra khỏi bệnh viện.
Bàng Phi hỏi câu hỏi đã kìm nén trong lòng hồi lâu: “Cô đến đây làm gì?”
“Trên danh nghĩa bây giờ tôi vẫn là vợ của anh, tôi đến thăm em gái và ba chồng thì có vấn đề gì sao?”
Bàng Phi không tin cô lại tốt bụng như vậy, nếu thật sự quan tâm như vậy thì đã đến đây từ lâu rồi, làm gì chờ tới bây giờ.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, hôm nay nhờ có An Dao đến, trên mặt ba và
em gái đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, điều này phải cảm ơn An Dao.
Cảm ơn thì thôi đi, đêm qua Bàng Phi giúp đỡ cô nhiều như vậy, một lời cảm ơn cô còn chưa nói.
Huề nhau.
“Này, anh định làm gì?”
“Mệt rồi, về nhà ngủ.”
Một ngày một đêm không chợp mắt, bây giờ có tám người nâng kiệu anh
cũng không đi, muốn trừ tiền lương thì trừ đi, dù sao cũng không bao
nhiêu tiền.
An Dao đang muốn đuổi theo thì thấy một người mặc tây trang màu đen đi về phía Bàng Phi.
Anh ta bước đi lại mạnh mẽ, dáng người cao ngất, không phải quân nhân thì chính là cảnh sát.
“Ngài Bàng.” Là thư ký của Nữu Thành Tích, đưa Bàng Phi đến bệnh viện xong cậu ta vẫn luôn ngồi trong xe chờ: “Cục trưởng Nữu muốn mời ngài
ăn bữa cơm.”
Bàng Phi không có hứng thú ăn cơm gì, nhưng người này xuất hiện bất
ngờ thật ra đã nhắc nhở anh, không biết Diệp Nguyên xử lý chuyện nhà họ
Phương thế nào?
“Chuyện này tôi không biết, ngài có thể gặp cục trưởng Nữu hỏi thử.”
Thư ký Trầm nói chuyện rất tốt, nhiệm vụ Nữu Thành Tích giao cho cậu ta
đã hoàn thành từ lúc nào không biết.
Tự anh giải quyết việc này có chút không tiện, nhưng nếu Nữu Thành Tích ta tay, ý nghĩa lại khác.
An Dao vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, người nói chuyện với
Bàng Phi có một loại khí chất bất phàm, còn có biển số xe của hai chiếc
xe kia, hình như cô đã từng gặp qua.
Trực giác nói cho cô biết Bàng Phi không đơn giản, vì vậy cô đừng rước phiền toái thì hơn.
Ân huệ tối hôm qua cô đã trả hết, về sau không ai nợ ai.
Nữu Thành Tích cho người tra hết những tin tức có thể tra được về
Bàng Phi, đường đường là thượng tá của chính quân khu lại đi ở rể, rốt
cuộc là người phụ nữ như thế nào lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể
khiến thượng tá chính quân khu hạ mình?
Nữu Thành Tích chọn nhà hàng Trường An để mời khách, một mặt bày tỏ
tâm ý với Bàng Phi, một mặt cũng là vì con đường tương lai sau này.
Thượng tá của chính quân khu nha, sao có thể nịnh bợ dễ dàng vậy
được, đất nước hiện đang nghiêm trị tham nhũng, điểm mấu chốt này ông ta cũng không dám chạm vào.
Trực tiếp không được, vậy thì đi đường vòng cũng không sao.
Ở nhà hàng An Dao lại nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia, biết Bàng Phi đang ở nhà hàng này, cô theo bản năng liền cảm thấy Bàng Phi cố ý
đưa người đến đây.
“Tổng giám đốc An, cô trở lại rồi.” Lúc Nữu Thành Tích đến Lâm Tĩnh
Chi tiếp đãi, ngày thường vị này chỉ có thể nhìn thấy trên TV nay lại
xuất hiện ở nhà hàng Trường An thật sự là rất khác lạ.
Đặc biệt là nhìn thấy Nữu Thành Tích và Bàng Phi, hai người cực kỳ xa lạ ngồi cùng một chỗ, so với việc bọn họ xuất hiện ở đây lại càng lạ
lẫm hơn.
“Bàng Phi đang ăn cơm ở trên?” Lâm Tĩnh Chi còn chưa kịp biểu đạt sự
khiếp sợ của mình ra ngoài thì An Dao đã nói trước: “Anh ta thật là ngây thơ!”
Xem ra An Dao không biết Nữu Thành Tích cũng đến đây, Lâm Tĩnh Chi cũng không biết.
“Tổng giám đốc An, tôi đi lên chào hỏi.”
“Ừm, cô đi đi.”
Tâm tư của Nữu Thành Tích sao Bàng Phi có thể không biết được chứ.
Xét cho cùng, cuộc sống trong thành phố và trong quân đội không giống nhau, có thể không có tiền nhưng không thể không có quyền được.
Mượn chuyện hôm nay mà nói, nếu không phải lúc nguy cấp anh nghĩ đến
điều này, chỉ sợ bây giờ vẫn còn bị nhốt trong nhà giam. Người nhà họ
Phương lại ở sau lưng giở trò một chút, trời mới biết khi nào anh mới
được thả ra.
Có Nữu Thành Tích làm chỗ dựa vững chắc, ít nhất có thể miễn được nhiều rắc rối không đáng có.
Nữu Thành Tích không đề cập gì đến chuyện của nhà họ Phương, ông ta
nói về chuyện khi tham gia quân ngũ lúc còn trẻ, nghĩ muốn lấy chuyện
này để kéo gần quan hệ với Bàng Phi.
Bàng Phi yên lặng nghe, cũng không trả lời lại.
Nữu Thành Tích thấy anh không có hứng thú, sợ anh mất kiên nhẫn nên
rất nhanh đã chuyển đề tài sang nhà họ Phương: “Diệp Nguyên điều tra lại chuyện này một chút, chuyện này thật ra là lỗi của nhà họ Phương. Nên
phạt tiền thì phạt tiền, nên giam giữ thì giam giữ. Tên Cao Hổ kia gây
chuyện nơi công cộng ít nhất cũng phải bị phạt tù ba đến năm năm.”
Bàng Phi cần một công đạo, Diệp Nguyên cũng cho anh một công đạo.
Nhà họ Phương chắc chắn sẽ để Cao Hổ gánh tội thay, hầu hết những
người khác trong nhà họ đều ổn, người bị bắt cũng chỉ là mấy tên côn đồ.
Việc này anh ta cũng phải mất cả buổi để đấu võ mồm mới có thể khiến người nhà họ Phương nhượng bộ.
Bây giờ Diệp Nguyên đang ở nhà cầu xin ông bà, hy vọng không cần lại
truy cứu chuyện này nữa, nếu không có lẽ bát cơm này của anh ta cũng mất mất.
Bàng Phi cũng biết cái công đạo này cũng chỉ là lời ngụy trang, truy đến cùng cũng chỉ khiến chuyện này tồi tệ hơn mà thôi.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi.
“Vậy là được rồi.”
Nghe Bàng Phi nói như vậy, Nữu Thành Tích thở phào nhẹ nhõm.
Nhà họ Phương kia ông ta cũng đã nghe nói từ lâu, mấy năm trước lúc
ông ta nhậm chức ở quận vẫn đuổi theo nhìn chằm chằm nhà họ Phương, các
loại tiếng gió đã nghe không ít, nhưng vẫn luôn không nghe ngóng được
thông tin chính xác.
Mấy năm nay nhà họ Phương dựa vào bất động sản, du lịch, kỹ thuật
Internet rất nhanh phát triển, năm nào cũng xuất hiện trên TV, trở thành người lương thiện nổi danh khắp ba tỉnh Giang Bắc.
Sự phát triển của Dung Thành mấy năm gần đây không thể không kể đến
sự đóng góp của nhà họ Phương, thị trưởng đều tự mình trao giấy chứng
nhận cho họ.
Bề ngoài người ta chính là người tốt, sau lưng lại làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng không có chứng cứ nào cũng vô ích.
Nếu Bàng Phi thật sự muốn truy đuổi việc này đến cùng cũng khiến Nữu Thành Tích rất khó xử.
Rất may mọi chuyện dừng lại ở đây, mọi người đều vui vẻ
Nữu Thành Tích biết Bàng Phi bị nhốt một ngày một đêm, bây giờ việc
cấp bách là nghỉ ngơi thật tốt nên bữa cơm đến chín giờ là kết thúc.
Lần này ông ta bảo thư ký đưa anh về, nhưng bị từ chối, lần trước là
vì có việc gấp, Bàng Phi không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, bây
giờ thì thôi, dù sao anh cũng không vội quay về, lúc nào cũng ngồi xe
của ông ta nếu bị người hữu tâm biết được thì không hay.
Sau khi tạm biệt Nữu Thành Tích, Lâm Tĩnh Chi đề nghị đưa Bàng Phi
về, nhân cơ hội này giải thích chuyện ban ngày một chút: “Biện pháp là
do tổng giám đốc An nghĩ ra, chuyện tối hôm qua cô ấy nhớ rất kỹ.”
Bàng Phi cười châm biếm: “Vậy sao, vậy tôi phải cảm ơn cô ấy rồi.”
“Hai người thật là, không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được
sao, nói tất cả vấn đề ra, có thể giải quyết thì giải quyết, sao có thể
giống như hai người, cả ngày cứ như kẻ thù vậy.” Lâm Tĩnh Chi nói ra sự
thật.
Cô ấy có ý với Bàng Phi, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Những gì nên nói cô ấy đã nói hết rồi, về phần phải làm như thế nào thì chỉ có thể để vợ chồng hai người giải quyết.
Mà cô ấy cũng không nói cho An Dao về việc Nữu Thành Tích sợ Bàng Phi cũng vì sợ Bàng Phi lo lắng.
Có lẽ Bàng Phi cũng không muốn An Dao đối xử tốt với mình vì muốn lợi dụng mình đâu.
Rất nhanh xe đã đến dưới tiểu khu, Lâm Tĩnh Chi cũng không lái xe vào, miễn cho có hiểu lầm không cần thiết.
“Bàng Phi, trở về nghỉ ngơi cho tốt!” Lâm Tĩnh Chi hạ cửa xe xuống, nói ra câu nói mắc trong cổ họng đã lâu.
Một ngày một đêm lăn lộn khiến Bàng Phi cảm thấy rất mệt mỏi, câu nói đơn giản kia bỗng nhiên khiến trái tim anh cảm thấy rất ấm áp.
Nếu An Dao có thể có một phần mười sự dịu dàng và săn sóc của Lâm Tĩnh Chi thì tốt biết bao nhiêu.
Duyên phận tới thật không dễ dàng, nếu không phải đến nước đường cùng, ai sẽ muốn ly hôn chứ?
An Lộ không ở nhà, trong phòng khách chỉ có hai người An Dao và Tào Tú Nga.
Bàng Phi đi thẳng lên lầu như thường lệ, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng hét của An Dao: “Bàng Phi, anh chờ chút.”
Giọng nói của cô mang theo chút không yên và lo lắng, An Dao gặp rắc rối rồi.
Thế nhưng Bàng Phi lại có một chút mừng thầm, An Dao rốt cuộc cũng có lúc cần đến mình.
Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt anh vẫn luôn là vẻ lạnh lùng thờ ơ, không để lộ chút nào, dùng sự hờ hững này để bảo vệ sự yếu ớt
của mình: “Làm sao?”
An Dao nói: “Không biết hôm nay Lộ bị sao, không thể gọi điện thoại
được. Mẹ nói buổi sáng nó đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, tôi sợ nó gặp chuyện không may.”
Gần mười giờ rồi, trước kia nếu An Lộ không thể về nhà đúng giờ đều
gọi điện thoại báo trước, hôm nay khác thường khó trách khiến người nhà
cảm thấy lo lắng.
Bàng Phi nói: “Báo cảnh sát đi…”
Còn chưa nói hết câu, Tào Tú Nga đã đứng lên, chỉ vào mũi anh mắng
anh lòng lang dạ sói không có lương tâm: “Lỡ như Lộ bị người xấu bắt
cóc, báo cảnh cảnh sát chẳng phải là hại con bé sao? Bàng Phi, anh có
thể giống đàn ông một chút được không vậy, đừng có gặp chuyện gì thì đẩy lên người người khác được không vậy.”
“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy.” An Dao cũng cảm thấy mẹ mình hơi quá đáng.