Để học được một bộ quyền pháp thì rất dễ dàng, nhưng để tiếp thu, lĩnh
ngộ và thông hiểu hết thì lại không dễ chút nào. Thời gian còn một tuần
nữa, vừa đủ cho Cơ Như Tuyết có thể tiêu hóa hết chỗ đó.
Hơn nữa, Bàng Phi cũng là có ý định riêng. Nếu học xong hết bộ quyền pháp này sớm, lỡ như Cơ Như Tuyết đổi ý thì làm sao đây?
Anh có thể bảo đảm mình sẽ không đổi ý nhưng lại không đảm bảo Cơ Như Tuyết sẽ không. Trong lúc thực hiện mệnh lệnh tới bây giờ thì Cơ Như Tuyết
vẫn là một người biết giữ chữ tín, nhưng đây lại là thù oán giữa phụ nữ
với phụ nữ… Tóm lại Bàng Phi phải luôn luôn để mắt đến mới được.
Cơ Như Tuyết một lòng tập trung học tập quyền Anh, không muốn nghĩ gì
nhiều thêm. Có thể học được bộ quyền này của Bàng Phi thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn, chỉ sợ lần về, địa vị của cô ta lại có thể tăng lên một cấp bậc mới rồi.
Một tuần sau, Cơ Như Tuyết dựa theo thỏa
thuận đầu tư năm trăm vạn vào dự án mới của An Dao bằng cách chuyển
khoản từ các công ty khác.
Mặc dù rất vui nhưng An Dao cũng cảm
thấy rất đau đầu. Tuy rằng có tiền nhưng mà để chuyển đổi được thì vô
cùng phức tạp và nó cũng là chuyện khó thực hiện được. Một mình cô vừa
chịu trách nhiệm cái này vừa chịu trách nhiệm cái kia, thật sự là lực
bất tòng tâm.
Đột nhiên có một người xuất hiện trong đầu cô, Lâm Tĩnh Chi.
Lúc trước khi mà nhà hàng khai trương, cô cũng bận rộn nhiều như vậy. Lúc
đó Lâm Tĩnh Chi chính là người đã giúp đỡ cô phát triển việc kinh doanh
của nhà hàng và cô ấy cũng chính là người đã đi cùng cô qua đoạn đường
gian nan hiểm trở nhất kia.
Chỉ cần có Lâm Tĩnh Chi ở đó thì tới
bây giờ cô cũng không cần phải quan tâm đến những chuyện vụn vặt kia
nữa. Cô ấy chính là hậu phương mạnh mẽ nhất của nhà hàng Trường An và cả cô nữa.
Không thể không thừa nhận, Lâm Tĩnh Chi rất quan trọng
đối với An Dao và đối với nhà hàng này. Khi cô ấy rời đi thì đó chính là tổn thất rất lớn đối với nhà hàng. Nhưng mà lúc đó rào cản giữa cô và
Lâm Tĩnh Chi lại là Bàng Phi…
Lúc trước, đối với tình huống này
thì cho dù không có Lâm Tĩnh Chi thì cũng có một người phụ nữ khác. Nếu
Bàng Phi ở bên cạnh người phụ nữ khác thì chưa chắc anh có thể trở lại
nhà họ An.
Đúng là bởi vì Lâm Tĩnh Chi không tranh không đoạt, cô ấy lại ở bên Bàng Phi trong thời gian anh cần người làm bạn an ủi, sau
khi biết sự thật cô ấy lại rời đi mà không oán hận gì. Thế nên An Dao
mới có cơ hội để ở bên cạnh Bàng Phi.
Lại nói tiếp, cô còn phải
cảm ơn Lâm Tĩnh Chi vài chuyện. Chẳng qua không có người phụ nữ nào có
thể dễ dàng tha thứ việc chồng mình có người phụ nữ khác trong lòng. Lúc Bàng Phi đến nhà họ Ngô để cứu Lâm Tĩnh Chi, trong ánh mắt anh tràn đầy sự lo lắng mà không hề che giấu.
An Dao lấy tay chống đầu, cô vẫn chưa thể hạ quyết tâm được.
"Đinh linh linh…" Tiếng điện thoại vang lên, An Dao cầm lấy điện thoại, cô nhìn thấy ba chữ "Lâm Tĩnh Chi".
Bản thân cô đang do dự việc có nên tìm cô ấy về để giúp đỡ mình hay không,
thì cô ấy lại gọi điện thoại đến đây giống như là có tâm linh tương
thông với cô. Đây là ý trời hay sao?
An Dao hít sâu một hơi rồi bấm nút nhận cuộc gọi: "Tĩnh Chi."
Lâm Tĩnh Chi không hề quanh co lòng vòng, cô ấy nói thẳng trực tiếp vào mục đích của mình: "An Dao, tôi muốn trở về."
"Ầm!"
An Dao ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Lâm Tĩnh Chi lại nói thẳng trực tiếp vào vấn đề như vậy.
Cô có cảm giác nhẹ nhõm hẳn, nhưng lời cô vẫn khó có thể tự nói ra được
thì Lâm Tĩnh Chi đã tự nói ra rồi, điều đó làm cho cô cảm giác như trút
được gánh nặng vậy.
Giờ phút này, những ân oán giữa hai người
cũng không còn quan trọng nữa, chỉ có sánh vai cùng giúp nhau đi qua
hoàn cảnh khốn khó trước đã, thật giống như lúc phấn đấu ban đầu khi hai người kề vai chiến đấu bên nhau.
Nói thật thì Lâm Tĩnh Chi là một người rất tốt và hay giúp đỡ, có thể nói cô ấy chính là một nửa của An Dao.
Có cô ấy thì An Dao sẽ yên tâm và có can đảm đi làm những chuyện mà bản
thân muốn làm. Có cô ấy thì cho dù con đường tương lai khó đi, An Dao
cũng sẽ tin tưởng.
"Chào mừng chị." Chỉ ba chữ ngắn gọn thôi,
nhưng nó lại rất có trọng lượng và cũng rất quan trọng nữa. Cũng chính
ba chữ này đã lập tức khiến cho hai người bất hòa với nhau xích lại gần
nhau.
"Chị chắc chắn là đã suy nghĩ kĩ chưa?" Trở về giúp đỡ An
Dao là ý của Lâm Tĩnh Chi chủ động nói ra, cùng kề vai chiến đấu với An
Dao nhiều năm như vậy nên cô ấy rất hiểu biết với An Dao. Cô xử lý những chuyện lớn thì rất quyết đoán và rất có chính kiến, nhưng khi xử lý
những chuyện nhỏ thì cô lại không có đủ kiên nhẫn.
Nhà hàng phải
được chuyển đổi, những thứ liên quan đến chuyện này thật sự quá nhiều,
vốn dĩ một mình An Dao là không thể lo hết được.
Vào thời điểm
quan trọng như vậy, cô không có lý do gì để lùi bước cả. Lâm Tĩnh Chi
nói ý tưởng này cho Bàng Phi trước tiên, không phải cô ấy đang hỏi ý
kiến của anh mà là nói cho anh nghe về quyết định của mình. Cô ấy quyết
định làm những chuyện này một phần là vì lo lắng nhà hàng, vì An Dao, vì tình nghĩa chị em ngày xưa.
Sự lo lắng của Bàng Phi hoàn toàn là dư thừa. Trong lúc nói chuyện điện thoại thì An Dao cũng không trách
móc gì Lâm Tĩnh Chi cả. Trong lúc đó giữa hai người không hề xuất hiện
một tình huống khó xử nào, mà ngược lại cô lại tỏ ra rất chào đón Lâm
Tĩnh Chi trở về.
Đã có được sự khẳng định của An Dao, Lâm Tĩnh Chi càng không có gì để do dự nữa.
"Đương nhiên, yên tâm, mọi thứ rất tốt. Tôi và An Dao cũng rất hòa thuận với nhau."
"Vậy là tốt rồi."
Cả hai đều là những người phụ nữ mà mình yêu mến nên Bàng Phi không muốn
bất kì một ai bị tổn thương. Có Lâm Tĩnh Chi hỗ trợ thì anh cũng không
cần đến đó thường xuyên, nói chung thì ở giữa hai người phụ nữ là một
chuyện không hề dễ dàng gì.
Tuần trước An Lộ nói sẽ trở về, kết
quả vì có việc nên đã tạm hoãn lại, tuần này mới trở về được. Rõ ràng
vẫn còn là sinh viên nhưng cô ta lại xem mình như một phóng viên chân
chính vậy, ngày nào cũng không phải đào bới tin tức chỗ này thì sẽ là
đào với tin tức chỗ khác. Trước kia tiền tiêu vặt mà gia đình đưa cho
đều được dùng để mua sắm quần áo, mỹ phẩm, giải trí thì nay toàn bộ số
tiền này được dùng để mua thiết bị và dụng cụ.
Người này đúng là thay đổi thật nhanh, nhanh đến nỗi làm người khác không thể tin được.
Nhưng mà cho dù An Lộ có thay đổi như thế nào thì ở trước mặt Bàng Phi vẫn
giống như là một đứa trẻ chưa chịu lớn. Sau khi trở về thì cô ta đến gặp Bàng Phi ngay: "Anh rể anh rể."
Cô ta nói: "Anh rể, rốt cuộc thì kế hoạch tạo người của anh và chị em như thế nào rồi? Sao lâu như vậy
rồi mà hai người có chưa có tin tức gì vậy?"
Vẻ mặt Bàng Phi đen
lại, lần trước thiếu chút nữa đã làm chuyện đó với An Dao rồi nhưng lại
bị chuyện của Lâm Tĩnh Dao trì hoãn, sau đó cũng không tiếp tục nữa.
Mấy ngày nay thân thể An Dao vẫn không tốt lắm, Bàng Phi luyến tiếc gây sức ép với cô. Tuy rằng có một vài lần An Dao đã ám chỉ anh có thể làm. Anh nghĩ là chờ đến khi thân thể của An Dao khôi phục thật tốt rồi tính
sau. Dù sao bây giờ hai người đã giải quyết xong ân oán trước đây, giữa
bọn họ cũng không có trở ngại gì, sớm muộn gì cũng hòa thuận với nhau
thôi.
Có một vài người lớn trong nhà cũng thúc giục họ mau sinh
một em bé, mà mỗi lần An Lộ về nhà la lại cố tình hỏi chuyện tạo người,
thật sự không biết ngại là gì mà.
"Ây, sao em lại phải xấu hổ
chứ? Nếu em không thúc giục giúp hai người thì không biết là hai người
sẽ còn kéo dài đến bao giờ nữa. Anh rể, anh nói trước với em đi, anh với chị gái ấy, không có ấy ấy ấy hả?"
"Phụt!" Bàng Phi phun hết nước trà trong miệng ra ngoài.
An Lộ này đúng là cái gì cũng hỏi được mà.
"Lần này anh gọi em trở về là muốn nói chuyện đàng hoàng với em, em đừng có nói những chuyện này với anh nữa."
Chiêu lảng sang chuyện khác của anh hoàn toàn vô dụng, An Lộ vẫn kiên quyết
không buông tha vấn đề này: "Em sẽ đi, anh mau nói cho em biết hai người đã lâu như vậy mà… Anh rể, rốt cuộc anh đã làm được chưa vậy?"
Sao mà càng nói lại càng quá đáng vậy?
Bàng Phi bỏ chén trà xuống rồi đứng dậy đi, An Lộ chạy theo giữ chặt tay anh lại: "Không cho anh đi, anh trả lời câu hỏi của em trước đã."
"Nhàm chán, buông tay ra."
"Em không buông, anh phải trả lời câu hỏi của em trước đã. Chưa có được câu trả lời thì em sẽ không buông tay anh ra đâu."
Tào Tú Nga bưng chén đĩa ra thì thấy An Lộ lại quấn quýt lấy Bàng Phi, bà
than một tiếng: "Mẹ nói Lộ Lộ này, con đừng có lúc nào cũng quấn quýt
lấy anh rể nữa, mau đến phòng bếp giúp Yến Tử đi."
"Ai da, sao mẹ không đi đi?" An Lộ không hề có một chút hứng thú nào với cái phòng bếp này. Kêu cô ta đến giúp đỡ thì thà lấy con dao giết cô ta còn hơn.
Bây giờ cái cô ta tò mò chính là tại sao Bàng Phi vẫn chưa ấy ấy ấy với An
Dao. Không đúng nha, theo lý thuyết hai người tình đầu ý hợp như vậy,
lại ở độ tuổi củi khô lửa bốc, thật vất vả mới có thể biến những ân oán
trước đây thành sự hòa hợp, như thế thì hẳn là nên triền miên mỗi ngày
mới đúng chứ…
"Em đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa, chỉ là do cơ thể
của chị em không tốt nên anh mới không ép cô ấy thôi." Thật sự không thể lay chuyển được An Lộ nên Bàng Phi chỉ có thể thành thật mà nói ra.
Ở nhà họ An này anh không sợ ai cả. Cho dù anh kính trọng ba vợ An Kiến
Sơn như vậy thì cũng chỉ là kính trọng thôi. Chỉ có duy nhất An Lộ này
chính là yêu quái nhỏ khó chơi nhất, khiến cho anh đau đầu không thôi.
Chỉ cần cô ta nhúng tay vào chuyện nào thì chắc chắn chuyện đó sẽ bị phá nát.
"Thì ra là như vậy." Rốt cuộc An Lộ cũng chịu buông tay ra, không biết cô ta lại đang suy nghĩ cái quỷ gì.
"Được rồi được rồi, anh muốn nói chuyện chính với em trước đã." Rốt cuộc cũng có thể nói chuyện chính rồi, Bàng Phi ngồi xuống ghế sô pha, nói tin
tức Cơ Như Tuyết mang đến cho An Lộ nghe.
"Anh rể, anh là đang muốn em vạch trần chuyện của La Đại Hải và La Tinh Tinh ra ngoài đúng không?" An Lộ hỏi.
Bàng Phi lắc đầu, với thế lực của nhà họ La thì dù cho có bị vạch trần thì
một giây sau họ cũng có thể hủy bỏ hết toàn bộ tin tức thôi, chuyện đó
thật sự là vô dụng.
"Ngấm ngầm hại người, tạo ra chủ đề trước."
Người thông minh như An Lộ lập tức hiểu ý của Bàng Phi, nhưng mà cái càng
khiến cô ta giật mình là trước kia Bàng Phi chưa bao giờ am hiểu về
những chuyện đấu đá với nhau, mà sao bây giờ lại… Giống như là anh đã
thay đổi bản thân vậy.
Sự thay đổi này không thể hiện rõ ra ngoài, nếu không cẩn thận thì thật sự không thể phát hiện được.
Trước kia Bàng Phi khinh thường mấy thứ này, thứ nhất là chuyện của An Dao
gần đây khiến cho thể xác và tinh thần anh vô cùng mệt mỏi. Thứ hai là
chuyện La Lượng hãm hại Bàng Kim Xuyên làm cho anh hơi bị phân tâm. Các
loại cảm xúc tiêu cực chồng chất cùng một chỗ thật dễ làm cho tâm thần
của người ta trở nên hỗn loạn.
Bây giờ anh thay đổi như thế này
là vì anh không muốn chuyện người nhà bị tổn thương lại xuất hiện thêm
lần nữa. Anh phải bảo vệ người nhà, anh phải thích ứng với xã hội này.
Trong lúc cần thiết nên chủ động ra tay thì phải chủ động ra tay.
"Em hiểu mà, chuyện này cứ giao cho em." Về chuyện viết ra cái gì đó thì An Lộ làm rất dễ dàng, kẻ bị gièm pha lại là nhà họ La, chắc chắn là cô ta phải thêm mắm thêm muối để châm chọc thật nhiều rồi.
Hơn tám
giờ, cuối cùng thì An Dao cũng trở về, so với bộ dạng mệt mỏi của mấy
ngày trước đây thì hôm nay trông cô có tinh thần hơn rất nhiều.
Có Lâm Tĩnh Chi giúp đỡ thì mọi thứ khác hẳn, có nhiều chuyện vụn vặt phức tạp thì cũng không còn là vấn đề nữa, cô càng có nhiều thời gian hơn để có thể dành tâm trí cho những việc khác.
Trong lúc ăn cơm tôi,
đột nhiên Bàng Kim Xuyên đề nghị chuyển ra ở riêng, chuyện đó khiến cho
nhà họ An có một trận xôn xao không nhỏ.
"Sống ở đây tốt như thế thì sao phải chuyển ra riêng làm gì? Hay là ông cảm thấy sống ở đây không quen?" An Kiến Sơn hỏi.