Tình trạng của Hàn Dung đã tốt lên nhiều, cậu cảm thấy mình
chưa bao giờ được sống thoải mái như lúc này. Buổi tối Quý Diên ôm cậu
đi ngủ, nửa đêm cậu không còn bị những cơn ác mộng đau thấu tâm can làm
cho bừng tỉnh nữa. Cậu cũng ít khi nhớ tới Trần Sanh, gần như đã quên
mất dáng vẻ của người đó. Thỉnh thoảng nằm trong ngực Quý Diên, cậu sẽ
ngẫu nhiên cảm thán: "Hóa ra những điều tốt đẹp nhất vẫn luôn đứng ở
cuối con đường chờ mình."
Cậu không xảy ra tranh chấp, cãi nhau
hay đánh nhau với bác sĩ, bởi vì bác sĩ Quý đọc hiểu được nội tâm của
cậu, biết cậu muốn gì, biết cậu đang nghĩ gì.
Mỗi ngày bác sĩ Quý đều đặn thẹn thùng, đỏ mặt tía tai nói lời yêu cậu.
Cuộc sống đã từng trải qua của bác sĩ Quý vô cùng đơn giản. Hồi còn nhỏ làm
học sinh phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, không yêu sớm không
phản nghịch, lớn lên dành một lòng cho nghiên cứu y học, còn gặt hái
được nhiều thành tựu không nhỏ, điều duy nhất khác thường chính là bất
chấp nảy sinh tình cảm với Hàn Dung.
Trong xương cốt của bác sĩ
tồn tại một ít sự cổ hủ của người Trung Quốc thời xưa, những quan niệm
bảo thủ, ví dụ như trinh tiết và tình yêu chỉ dành cho người mình xác
định sẽ ở bên cả đời, cho nên tạm thời mà nói, Hàn Dung không cần lo
lắng Quý Diên sẽ giống Trần Sanh, ăn chơi lưu luyến ngàn bụi hoa.
Quý Diên khiến cho Hàn Dung có một loại cảm giác phát ra từ sâu tận nội tâm rằng, thanh niên trẻ tuổi đẹp trai lạnh lùng trước mắt này thật sự để ý tới cậu, thật sự không thèm để ý ánh mắt của thế gian, thật sự yêu cậu.
Hàn Dung rất vui. Cậu lại ra ngồi ở xích đu, đong đưa đong đưa, cao hứng
nghêu ngao hát vài câu. Đó là bài hát hồi đi học cậu được huấn luyện
viên dạy, có chút nhiệt huyết sôi sục, có chút tình cảm triền miên.
Quý Diên ngồi cách đó không xa viết phân tích bệnh trạng, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn Hàn Dung một cái.
Nếu ánh mắt bắt gặp nhau, Hàn Dung sẽ mỉm cười chỉ vào miệng mình, bác sĩ
Quý sẽ đứng dậy đi tới, cúi xuống tặng cậu một nụ hôn dịu dàng, không hề chê phiền phức.
Những ngày như vậy kéo dài trong ba tháng.
"Bác sĩ, em cảm thấy em sắp bình phục rồi. Anh có gì muốn thưởng cho em
không?" Mắt Hàn Dung sáng lấp lánh, tinh thần phấn chấn. Năm tháng hầu
như không lưu lại trên mặt cậu bất kỳ dấu vết gì, cậu dường như mãi mãi
là một thanh niên tràn trề sức sống của năm 22 tuổi.
"Dẫn em đi gặp cha mẹ nhé?" Quý Diên đáp.
"Liệu có bị loạn côn đánh chết không?"
"Không đâu, cha mẹ anh rất thích em." Quý Diên hôn lên khóe mắt cậu trấn an,
"Bọn họ sớm đã muốn gặp em rồi, chỉ là tình trạng của em vẫn chưa ổn
định, sợ làm ảnh hưởng tới việc trị liệu."
Hàn Dung cười nói: "Tiểu công tử nhà họ Quý thích một người bệnh tâm thần, việc này truyền ra ngoài e là không tốt lắm đâu."
"Người tôi thích là em thì có gì không tốt? Em rất giỏi, anh trai tôi còn nói
nếu tôi không cố gắng thì sẽ không xứng với em. Anh ấy đã xem qua hồ sơ
của em ở trường quân đội rồi, rất thích em."
Các trưởng bối của gia tộc họ Quý đều rất tán thưởng tài năng của Hàn Dung.
Khóe miệng Hàn Dung cong lên không hạ xuống được, cậu chôn mặt mình vào ngực Quý Diên cọ cọ.
"Dung Nhi, Quý thiếu gia, hai người..." Lúc này, một giọng nói khiếp sợ hoang mang đột nhiên xen vào.
Hàn Dung vừa nghe thấy giọng nói này, một sợi dây thần kinh nào đó trong
não bắt đầu co giật. Quý Diên ấn huyệt thái dương cho cậu, nói: "Thả
lòng, đừng nghĩ nhiều."
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, cậu trầm giọng nói: "Em về phòng nghỉ ngơi đây."
"Ừ."
Từ đầu tới cuối, Hàn Dung không hề liếc nhìn Trần Sanh lấy một lần.
Trần Sanh vẫn đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một bó hoa hồng xanh. Trên mặt vẫn là biểu cảm kinh ngạc, không thể tin nổi, cuối cùng biến thành phẫn nộ, giống như một con sư tử tức sùi bọt mép, lao vọt về phía Quý Diên,
"Tao bảo mày trị liệu cho cậu ấy, không bảo mày thượng cậu ấy!"
Thần sắc Quý Diên hờ hững: "Anh có tư cách gì xoi mói chuyện của chúng tôi? Anh không xứng với cậu ấy."
Trần Sanh nghiến răng nghiến lợi: "Mày có ý gì?"
Quý Diên: "Cuộc đời của anh vĩnh viễn không thể thoát khỏi bàn tay của gia
tộc. Nếu anh muốn vững vàng tiến xa hơn trong sự nghiệp, trước mắt mà
nói, không thể rời khỏi sự bảo vệ của cha mình, còn tôi không giống anh, tôi không bị nguyên nhân đó kìm kẹp."
Quý Diên có được những
thành tựu như ngày hôm nay, không hề dựa vào gia tộc của mình chút nào.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trước hắn chọn học y. Nếu hắn đi một con
đường khác, chưa chắc sẽ không thành công, nhưng y học là nghiên cứu
khoa học, luôn luôn thuần túy, được là được, không được chính là không
được, điều này khiến hắn trở nên độc lập, cho nên hắn có tự tin đi ngược lại mong muốn của cha mẹ, cho dù có rời khỏi gia tộc thì vẫn đủ sức
sống tốt.
"Lợi ích mà anh muốn và Hàn Dung chắc chắn sẽ xung đột, không thể có cùng lúc cả hai, còn tôi thì không. Trần Sanh, rời khỏi
hào quang của gia tộc, anh chẳng là gì cả, vậy nên đừng tới quấy rầy
chúng tôi nữa."
"Chúng tôi? Em ấy là của tao!"
"Chỉ là đã từng mà thôi, đoạn thời gian đó qua rồi. Anh đã mất đi cậu ấy, cậu ấy sẽ không trở về bên anh nữa đâu."
Trần Sanh bị chọc tức đến bật cười: "Mày lấy đâu ra sự tự tin đó thế?"
Quý Diên: "Ngay cả người mình thích cũng không bảo vệ được thì lấy đâu ra
tư cách nói lời yêu? Tôi rất cảm kích anh đã vượt qua trăm ngàn trắc trở đưa cậu ấy vào 717, để cậu ấy thoát khỏi sự kiểm soát của cha anh, cũng rất cảm kích anh đã giúp tôi gặp được cậu ấy. Từ nay về sau, cậu ấy và
anh không còn liên quan gì nữa, tôi sẽ cưng chiều cậu ấy, đau lòng cậu
ấy, yêu thương cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, chữa lành cho cậu ấy."
"Cũng mời anh rời khỏi tầm mắt của chúng tôi, đừng có ý đồ bịa chuyện tẩy não viện trưởng, đòi hỏi đổi bác sĩ này kia. Quyền lực của cha tôi cũng
không nhỏ đâu, ông ấy biết Hàn Dung là một nhân tài, chỉ cần chữa khỏi
cho cậu ấy, theo thời gian, cậu ấy sẽ có cống hiến nhiều hơn cho xã
hội."
Trần Sanh bực bội đi tới đi lui, suy nghĩ về lượng thông
tin mà Quý Diên vừa mới nói, sau đó đứng lại cười lạnh: "Mày muốn buộc
chặt Hàn Dung vào nhà họ Quý. Mỗi một vụ án Hàn Dung phá được, nhà họ
Quý sẽ được hưởng ké hào quang, giống như dệt hoa trên gấm. Mày có dám
nói mày không tìm cách dựa vào cây đại thụ này không? Mày đang lợi dụng
em ấy!"
Quý Diên bình tĩnh nói: "Anh muốn dựa vào gia tộc để phát triển sự nghiệp của mình, cho nên đã lựa chọn làm tổn thương Hàn Dung,
còn tôi muốn dùng gia tộc bảo vệ cậu ấy. Hai cái này có thể so sánh sao? Chính bản thân anh vô dụng mà còn không tự biết, không cảm thấy thật
đáng buồn à?" Trong mắt Quý Diên lóe lên vài tia chán ghét, giống như
đang nói "thật không hiểu sao Hàn Dung lại coi trọng tên rác rưởi này",
sau đó nghĩ tới việc tư duy của bệnh nhân tâm thần không đi theo logic
bình thường nên tâm trạng ổn định trở lại.
Thời khắc này, Trần
Sanh không thể duy trì nổi phong độ của một công tử thế gia nữa, thẳng
tay ném bó hoa hồng về phía Quý Diên, ngay lúc đó cũng có một bóng người xông tới, kéo Quý Diên tránh ra xa.
Bó hoa hồng xanh xinh đẹp rơi xuống đất nát bét.
"Đừng để tôi phải đánh chết anh, cút ngay!"
Hàn Dung trở về phòng, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lo lắng một thư
sinh như Quý Diên sẽ bị người xuất thân từ trường quân đội như Trần Sanh bắt nạt, vì thế cậu lại đi ra, vừa đẩy cửa đã thấy Trần Sanh đang muốn
động thủ với Quý Diên, cậu lập tức vọt tới, phải cố nén giận lắm mới
không đá chết Trần Sanh ngay lập tức.
Trần Sanh vừa nhìn thấy Hàn Dung, hỏa khí tiêu tan không còn một mảnh, ánh mắt cũng dâng lên một
tia bi thương, giọng nói nhu hòa: "Anh biết, anh biết lần trước anh nhắc tới mẹ em nên em mới không tha thứ cho anh..."
"Câm miệng!!" Hàn Dung xúc động cắt ngang lời gã, sắc mặt cậu trắng bệch, ngữ khí sắc bén nói: "Anh có tư cách gì mà dám nhắc tới bà ấy!!"
Trần Sanh chạm phải vảy ngược của cậu, tội không thể tha!
*
Quý Diên tranh thủ trước khi Hàn Dung nổi điên công kích Trần Sanh, một tay đánh ngất cậu.
"Biến đi!" Hắn đỡ lấy cơ thể mềm mại của Hàn Dung, ánh mắt lạnh lẽo, quát
Trần Sanh: "Không muốn nhà họ Trần xảy ra chuyện thì cút khỏi tầm mắt
của tôi với Hàn Dung, ngay lập tức!"
Đồng tử Trần Sanh co lại, "Mày thì có cái gì..."
Quý Diên bấm vào bộ đàm mini gắn ở cổ áo, ra lệnh: "Mời, Trần, thiếu, gia, ra, khỏi, 717!"
Bên kia đáp: "Vâng!"
Rất nhanh, một đám bảo an được huấn luyện bài bản xuất hiện, "mời" Trần Sanh ra ngoài.
Quý Diên gắt gao ôm lấy Hàn Dung, đôi môi run rẩy hôn lên trán cậu, cảm
nhận được nhiệt độ nóng rực truyền tới thông qua tiếp xúc da thịt, đầu
óc hắn bỗng trở nên lộn xộn, như thể cũng sắp phân liệt.
Một lát sau, hắn nghe thấy một giọng nói lãnh đạm: "Anh sao vậy? Mới mất vợ à?"
Quý Duyên cúi đầu, Hàn Dung ở trong lòng đang tròn mắt ngạc nhiên, vươn tay sờ mặt hắn, nói: "Sao nhìn anh lại có vẻ đau khổ như vậy?"
"Em lại phát sốt." Quý Diên rúc mặt vào cổ cậu, trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Tôi sợ em xảy ra chuyện."
"Tố chất thân thể tôi không kém vậy đâu." Hàn Dung đẩy hắn ra, đứng thẳng
người lên, "Hồi trước lúc còn đi học, mùa đông âm độ mà tôi vẫn tắm được nước lạnh." Cậu đánh giá không gian xung quanh, cảm thấy thật quen mắt, hỏi: "Lại là bệnh viện Tuyết Châu à?"
"Ừ, chỗ này cách nhà em gần nhất."
"Ừm." Hàn Dung cũng không hỏi nhiều, xoay người đi ra ngoài, "Về nhà thôi."
Quý Diên đi theo, nắm lấy tay cậu. Hàn Dung vung tay hai lần mà không tránh được, đành mặc kệ hắn.
Lúc trở lại chung cư, Hàn Dung nhìn thấy ở trước cửa nhà mình có một bóng
người cao lớn đang ngồi xổm. Cậu đỡ trán nói: "Cảnh sát Lăng, mỗi lần
tôi gặp anh đều chẳng có chuyện gì tốt. Đừng nói lần này anh lại mang
tin dữ đến nhé?"
Ngữ khí của Lăng Phong còn chán nản hơn: "Tôi
cũng không muốn đâu. Chuyên gia của tổ trọng án đi công tác vẫn chưa về, mà trong thành phố lại xảy ra một vụ án mạng."
Hàn Dung nhìn chằm chằm hình xăm trên cổ Lăng Phong, nói: "Anh xăm hình con quạ đen à? Mau xóa đi, xui xẻo quá!"
"......" Lăng Phong trầm mặc, "Đây là chim ưng."
Hàn Dung:???
Hàn Dung thương cảm nhìn Lăng Phong, giống như đang nhìn một vị khách làng
chơi vừa biết mình nhiễm bệnh xã hội, "Chắc là xăm ở tiệm nhỏ nào đó,
thành phẩm không hoàn hảo lắm."
"Không nói nhiều nữa..." Lăng
Phong ném mẩu thuốc lá còn lại đi, dẫm giày lên dập, "Đi cùng tôi tới
Cục cảnh sát. Vụ án lần này hơi khó giải quyết."