Trước khi đi Lâm Thiền Yên có tải cả đống phim truyền hình về máy tính
bảng, vốn định dùng giết thời gian vào buổi tối, khi lên xe thì nói
chuyện phiếm với mẹ Tống, bà cũng xem bộ phim đó trên TV, Lâm Thiền Yên
nói với bà trên mạng ra nhanh hơn, đã tới tập 38 rồi, vì thế cô bèn đưa
máy tính bảng cho mẹ Tống xem.
Hai người đều quen ngủ trễ, hơn 8 giờ vẫn chưa buồn ngủ, vì thế Tống Tích đưa cô ra ngoài tản bộ.
Ban đêm ở quê rất lạnh, trước khi đi mẹ Lâm có dặn cô mang áo khoác, Lâm
Thiền Yên thuộc thể chất thu hút muỗi, lúc tới cố tình mặc váy dài cùng
áo tay dài che chắn kín mít.
Hai người nắm tay nhau đi khắp nơi, Lâm Thiền Yên kể với anh khi còn bé được về nhà ông nội vào những ngày
nghỉ, ngày nào cũng hái trộm mấy quả táo xanh nhà ông cụ ăn cùng mấy đứa bạn, mỗi lần ông cụ thấy cô luôn nói, "Tiểu Yên à, đừng trộm trái cây
nữa, còn chưa có chín đã hái sạch, đợi táo chín rồi ông sẽ lấy một sọt
cho con."
Tống Tích nắm bàn tay nhỏ của cô, anh dùng ngón cái vừa ma sát qua lại vừa nhìn cô, rẽ vào rừng cây ăn quả sau nhà.
"Có muốn đi trộm mấy quả táo nữa không?" Tống Tích hỏi cô với ánh mắt sáng ngời.
Lâm Thiền Yên hưng phấn gật đầu, cô khom người lén lút chui vào rừng, Tống
Tích đứng sau che miệng cười trộm, thật dễ lừa, rừng cây ăn quả nhà mình thì sợ cái gì.
Những cái cây đó rất cao, trời lại tối om nên cô không thấy rõ được, cô cứ ngẩng đầu tìm trái cây khắp nơi, bỗng có một
cơ thể ấm áp dựa vào phía sau, Lâm Thiền Yên quay đầu lại, "Em không
biết leo cây, anh hái giúp em được không?"
"Có thể, nhưng muốn
hái trái cây thì phải trả chút tiền lãi trước đã." Tống Tích ôm cô kề
sát người anh, thân dưới cố tình húc cô một cái.
Lâm Thiền Yên
sợ tới mức đẩy anh ra, sau khi nhìn xung quanh xác định không có ai mới
bối rối chỉ vào anh, cứ anh anh anh cả buổi cũng không nói nên lời.
"Vợ à, đã bao lâu rồi mình chưa làm? Em đã nói chờ anh khỏi rồi sẽ bồi
thường cho anh mà." Tống Tích lại ôm cô, vùi mặt vào cổ cô làm nũng với
vẻ cực kỳ đáng thương.
"Ngày mai, ngày mai về đã được không,
đừng có ở đây, nếu bị ai bắt gặp thì em không muốn làm người nữa!" Lâm
Thiền Yên càng nói hơi thở càng không ổn định, tay anh đã thò xuống từ
làn váy sờ đến quần lót.
"Cưng ướt rồi kìa, em cũng muốn mà, chỉ một lần thôi." Tống Tích tìm hòn le nhô lên, hai ngón tay của anh khẽ
vân vê, ngón út nhanh chóng quấn lông mu kích thích, Lâm Thiền Yên vừa
ngứa lại khó chịu, thân dưới nhịn không được bèn run rẩy.
"Tống Tích Tống Tích, về nhà đã được không." Đây là sự đấu tranh cuối cùng của cô.
"Yên tâm đi bé cưng, không có ai đâu, sao anh có thể để người khác nhìn thấy vợ anh được chứ." Tống Tích rút tay ra đẩy cô về phía sau, cô không
nhìn thấy đường chỉ đành vịn tay anh, tựa lưng vào một thân cây, cô cắn
môi vẫn muốn từ chối nhưng đã không kịp.
Tống Tích ngồi xổm xuống vén váy cô lên rồi chui cả người vào.
Không bao giờ mặc kiểu váy to thế này nữa! Đây là ký ức tỉnh táo cuối cùng của cô.
Quần lót bị tuột đến đầu gối, hai chân dạng ra một khoảng vì anh, quần lót
kéo căng quá chặt siết hai chân cô lại, cô cảm giác được có một nguồn
nhiệt đang tới gần nơi riêng tư của cô.
Chút ướt át vì bị xoa mới nãy bị anh thổi một hơi, bộ phận sinh dục hơi lạnh, chân cô mềm nhũn sắp té xuống thì được anh đỡ.
Lưỡi anh dán lên, hạt ngọc nhỏ bị anh ngậm vào, hai ngón tay thay phiên ra
vào với tần suất gấp rút, Lâm Thiền Yên cắn nắm tay đến nỗi có dấu,
nhưng vẫn bật thốt ra một chút tiếng rên rỉ, phóng đại vô tận trong màn
đêm.
Cô sờ đầu anh, thúc giục anh nhanh hơn, Tống Tích hiểu ý,
tăng nhanh tốc độ môi lưỡi và bắt đầu mút, rất lâu sau mông Lâm Thiền
Yên đưa về phía trước, toàn bộ cửa mình càng đưa sâu vào miệng anh hơn,
cô cắn môi lên đỉnh.
Tống Tích nuốt chất lỏng ngọt ngào của cô
xuống, anh chui ra ôm dọc lưng cô, dùng một tay lấy bao cao su đã chuẩn
bị sẵn, tay còn lại thì cởi quần móc cây gậy ra, anh vén váy cô lên đút
vào cọ xát hai cái theo sự trơn trượt, cây gậy th*t căng phồng đứng
thẳng một cách hung hãn, anh lại rút ra tròng bao lên, rồi nâng mông cô
đút vào.
"Ưm ~" Lâm Thiền Yên bật thốt ra tiếng, Tống Tích lập
tức ngậm lấy miệng cô hôn một cách nồng nhiệt, phần thân dưới liên tục
ra vào.
"Xuỵt, đừng lên tiếng, bị nghe thấy đấy." Lần mây mưa
ngoài trời trước cô đã rất chặt rồi, giờ đây càng chặt hơn, Tống Tích
cảm thấy mình điên rồi, mỗi lần dính vào cơ thể cô liền không khống chế
được những thừa số hung ác trong lòng, ý tưởng xấu nối tiếp nhau, chỉ
muốn được thấy cô nở rộ dưới thân anh.
"Bé cưng biết thế nào là xuất tinh ở nữ giới không?" Tống Tích cắn tai cô hỏi bằng giọng gió.
Lâm Thiền Yên đâu còn nghe được lời anh nói nữa, cả quá trình chỉ biết cắn
răng lắc đầu hy vọng anh nhanh chóng kết thúc, chỉ là thân dưới lại
không tự chủ được hút chặt anh lại.
"Xuất tinh ở nữ giới còn phê hơn cả hột le đạt cực khoái, bé cưng có muốn thử xem không?" Tống Tích
thả chậm tốc độ tìm được chỗ nếp uốn nhô lên trong lối giữa kia, đâm một cái, quả nhiên người dưới thân run rẩy, cắn lên vai anh.
"Cắn chặt quá, trên dưới đều cắn chặt quá đấy cưng à." Tống Tích cười xấu xa, anh nói xong bèn bắt đầu động tác.
"Ưm ưm ~~" Lâm Thiền Yên cảm thấy mình thật sự chết mất, cảm giác xưa nay
chưa từng có, mỗi một tấc da thịt đều co giật vừa mỏi lại đau.
"Ưm! Phê quá, vợ bắn ra đi, dùng dâm thuỷ của em bón phân cho cây ăn quả."
Tống Tích giữ lấy cô thọc vào rút ra giống động cơ vĩnh cửu, hơn mười
cái cô liền run rẩy bắn, Tống Tích nhanh chóng rút ra vén váy cô lên
nhìn cô phun nước, hai mắt đỏ ngầu sát lại gần mở miệng đón nhận.
Lâm Thiền Yên bắn xong hoàn toàn xụi lơ ngồi xuống đất, nhìn anh bằng đôi
mắt vô hồn, dáng vẻ đó khỏi nói quyến rũ cỡ nào, Tống Tích đối diện với
cô nâng mặt cô lên, lột bao xuống tuốt kiếm vài cái, rồi bắn hết lên mặt cô.
Tinh dịch đặc sệt làm ướt mái tóc đen nhánh của cô, đọng lại dọc sống mũi và gò má rồi tích tụ lại lấm tấm bên miệng cô.
Tống Tích ngơ ngác nhìn hình ảnh đó, sau một lúc lâu mới mặc quần lại, anh
lấy khăn giấy ra lau sạch tinh dịch trên mặt cô, ngón tay anh dính phải
một chút, vậy mà anh lại đưa tay đến miệng cô bảo cô liếm, Lâm Thiền Yên ngoan ngoãn ăn nó.
Tống Tích ôm chặt cô, "Làm sao bây giờ vợ
ơi, mỗi lần đụng vào em anh liền không nhịn được, chỉ muốn nện chết em,
em có giận anh không?"
Lâm Thiền Yên lắc đầu, mở miệng với chất giọng khàn khàn, "Em không giận, em thích anh mà."