Yến Thư phát hiện tình hình không đúng, vội vàng sửa miệng:
“Em… Ý em không phải vậy đâu! Lúc đó anh Phàm định vào trong bữa tiệc cùng
em, nhưng do em thấy bạn của mình không thích lắm nên đã từ chối, cho
nên hai anh không thể trách anh Phàm được.”
Một tiếng anh Phàm,
hai tiếng anh Phàm, sao bọn họ trước giờ không chú ý rằng một tên vệ sĩ
lại được em gái đặt ngang hàng với họ chứ? Tử Thiêm liếc mắt nhìn Yến
Thư, đang chuẩn bị bùng phát thì Nam Cung Lân ở bên cạnh lại bình thản
nói:
“Vậy ý em là bọn anh nên phạt em vì đã tự ý đuổi vệ sĩ đi nơi khác?”
Yến Thư ngơ ra, nếu cô đồng ý chịu phạt thì chắc chắn sẽ không được tự do
đi chơi nữa, có khi còn bị cấm túc! Nhưng mà so với việc để Dịch Phàm
nhận lỗi thay cô thì cấm túc cũng không sao cả.
Đầu óc cấp tốc vận hành, Yến Thư bày ra vẻ mặt đáng thương, còn cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, bĩu môi nói:
“Em hiểu rồi, vậy mấy anh cứ phạt em đi.”
“Em đừng tưởng làm nũng thì anh sẽ tha cho em.” Tử Thiêm nghiêm khắc giáo
huấn. “Em có biết nếu lúc đó Dịch Phàm không đuổi theo kịp thì em sẽ bị
người ta làm nhục không?”
Chuyện này không hề đơn giản như Yến Thư nghĩ, con bé quá vô tâm vô phế, luôn cho rằng chỉ cần bản thân ổn là
được rồi, chẳng bao giờ nhận thức được nguy hiểm. Một phần cũng do từ bé đến lớn được cưng chiều, được mọi người che chở thành thói quen. Thân
là anh trai, Tử Thiêm có trách nhiệm phải dạy dỗ con bé:
“Từ ngày hôm nay, trừ lúc đến trường, em bị cấm túc một tuần.”
Biết rằng sẽ chịu phạt, nhưng Yến Thư đâu nghĩ anh trai lại cứng rắn như
thế! Một tuần lận sao? Đối với người thích bay nhảy như cô thì làm sao
mà sống nổi!
“Anh, đừng mà…”
Yến Thư giả vờ khóc lóc nhìn
anh hai, thấy anh quay đầu đi thì nhìn về phía anh ba. Hai người này
bình thường rất yêu thương cô, thấy cô làm nũng liền tha thứ mà, sao hôm nay có thể tuyệt tình như vậy?
Nam Cung Lân cũng cảm thấy nên cho Yến Thư hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy lắc đầu:
“Đừng nhìn anh, anh không giúp được em.”
Kết quả của việc lỡ miệng lần này là Yến Thư bị phạt phải ở nhà suốt cả tuần, không được ra ngoài dạo phố cùng với bạn bè nữa.
Cô là một thiếu nữ mười tám tuổi tính tình nghịch ngợm lại còn đặc biệt
ham vui, anh trai phạt cô như thế quả thật độc ác. Cô quyết định không
thèm để ý đến họ nữa!
Thấy Yến Thư buồn bực, ngay cả bữa tối cũng bỏ ngang, Nam Cung Lân có chút nhức đầu:
“Yến Thư càng lớn càng hư rồi, cũng không biết tại ai cưng chiều nó quá.”
Nghe thấy lời này, Tử Thiêm - kẻ sủng em gái quá mức không thể không lên tiếng:
“Em cảm thấy là tại ai?”
Cả nhà này, ngoại trừ mẹ ra, tất cả đều là tội đồ! Ngày còn bé Yến Thư
hiếu động, thường xuyên tìm cách trốn họ ra ngoài chơi, leo cây, trèo
tường, cái gì cũng làm qua, nhưng họ ngoại trừ tét mông con bé mấy cái
để làm màu ra thì chẳng dám nặng lời. Cuối cùng mới tạo thành tính cách
không sợ trời không sợ đất kia.
Nam Cung Lân hắng giọng, cười xấu
hổ. Được rồi, trong chuyện này hắn cũng có phần, nhưng thật ra ngoại trừ ở nhà ỷ vào việc được cưng chiều nên thường xuyên làm nũng với họ ra,
Yến Thư ở bên ngoài cũng không khác người thường là bao, vẫn còn biết
chừng mực. (Truyện đăng tải miễn phí trọn bộ tại app
noveltoon/mangatoon. Các trang khác đều là ăn cắp chất xám, xin mọi
người đừng ủng hộ họ, tác giả sẽ buồn lắm ạ.)
“Em ở nhà trông chừng con bé một chút, anh đi có việc.”
Nam Cung Lân hỏi:
“Đi xử lý tên nhóc họ Phong kia à?”
“Ừ, Phong Tuấn.”
Thấy khuôn mặt của anh trai đầy sát khí, Nam Cung Lân vội vàng hạ giọng:
“Anh đừng quá tay, dạy dỗ hắn một chút là được.”
“Anh tự biết khi nào là đủ.”
Nghe thấy lời này, Nam Cung Lân không cho là đúng:
“Trông như thể anh chuẩn bị giết người ấy.”
“...”
Tử Thiêm không ngờ trong mắt người khác, khuôn mặt của anh lại đáng sợ như vậy đấy. Anh thật sự rất tức giận vì chuyện hôm nay, nhưng sức kiềm chế vẫn đủ tốt để không ra tay giết người, nhưng nếu để Nam Cung Cảnh biết
được, thằng nhóc Phong Tuấn kia chắc chắn sẽ xuống mồ.
Anh nói với Nam Cung Lân:
“Dặn dò người phía dưới không được để tam thiếu gia biết việc này.”
“Anh yên tâm, thằng nhóc đó hiện tại đang ở nhà bạn, nghe nói chuẩn bị tham gia mấy cuộc đua, sẽ không về nhà đâu.”
“Ừ.”
Nam Cung Tử Thiêm gật đầu, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài. Chiếc BMW i8 màu
cam sáng bóng nhanh chóng chuyển động và rời khỏi biệt thự.
Sáng
hôm sau, Yến Thư vừa ngủ dậy thì nghe được một tin động trời. Người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô xong, vẻ mặt do dự như thể muốn nói rồi lại
thôi. Cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Tiểu thư, tôi không biết có nên
nói cho người biết chọn này không. Nhưng mà nghĩ vẫn nên cho cô hay, đại thiếu gia hình như đã đổi vệ sĩ cho cô rồi.”
Nghe đến đây, Yến Thư suýt chút đánh rơi miếng bánh đang cầm:
“Cái gì?”
Giúp việc thấy cô ném cái bánh trên tay trở về vị trí cũ rồi mặc cả bộ váy ngủ xông ra ngoài liền gọi với theo:
“Tiểu thư, chờ một chút, cô đi đâu vậy?”
“Tôi phải tìm anh trai tính sổ!”
Không được không được không được, từ bé đến lớn đều là Dịch Phàm ở bên cạnh
chăm sóc cô mà! Cô còn chưa thực hiện kế hoạch quyến rũ anh ấy nữa!
Chẳng lẽ đây mới là hình phạt thật sự của cô hay sao?