Khi tiếp cận được Yến Thư, trong lòng Sở Nhạc dường như xuất hiện một ác quỷ, liên tục ở bên tai cô thủ thỉ rằng nên đẩy người bên cạnh xuống
nước. Nơi này mặc dù nước sâu một chút, nhưng cũng không chết được.
Sở Nhạc đan hai bàn tay vào nhau đặt ở sau lưng, giả vờ nghiêng người hỏi Yến Thư:
“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi nặng lời, cô biết bơi không?”
“Biết, thì sao?” Yến Thư trông có vẻ không hứng thú với cuộc nói chuyện này.
Thời tiết ở đây mát mẻ, vô cùng thích hợp cho việc đi dạo xả stress. Yến Thư nghe thấy giọng cười đầy cứng nhắc của Sở Nhạc:
“Ha ha, chỉ hỏi vậy thôi.”
Nói xong, cô nàng giả vờ vấp chân nghiêng về phía Yến Thư. Đối với động tác rất nhỏ này của cô ta, Dịch Phàm ở phía xa đã phát hiện ra, gần như
trong nháy mắt đã xông tới chỗ họ.
Sở Nhạc nhân lúc mọi người
không chú ý dùng sức đẩy mạnh Yến Thư một cái, bởi vì bất ngờ nên cô
tránh không kịp, lảo đảo ngã về phía dòng nước.
Ùm một tiếng, tiếng kêu cứu của Sở Nhạc cũng cùng lúc vang lên:
“Trời ơi! Cứu với, Yến Thư rơi xuống nước rồi!”
Lúc này, Yến Thư ngã đập mặt vào trong con suối có chút choáng váng. Bởi vì đang thả lỏng người không tập trung, khi nước nhấn chìm cô thì cô chưa
kịp phản ứng lại, cộng thêm tư thế rơi vừa rồi làm hai mắt cô đau nhức,
cô lập tức trở nên hoảng loạn. Nước lạnh nhanh chóng làm Yến Thư bị sốc, cô không thể kiểm soát được hơi thở, tim đập như điên.
Bên trên đều là tiếng la hét của Sở Nhạc, Patrick đang nằm nghỉ vừa nghe liền bật dậy chạy qua chỗ họ.
Yến Thư đang cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, thấp thoáng nghe thấy tiếng hét của Patrick ở phía xa:
“Yến Thư, mau bơi vào bờ!”
Trong lúc cô vùng vẫy tìm cách ngoi lên, nước đã cuốn cô ra xa bờ, hơn nữa
xem chừng còn có xu hướng mỗi lúc một nghiêm trọng. Phát hiện điểm này,
cô cũng sợ hết hồn. Mẹ cô là một thợ lặn giỏi, bà ấy nói kỹ năng bơi cực kỳ cần thiết trong cuộc sống, biết đâu được lúc nào đó nó sẽ cứu cô một mạng, cũng vì vậy mà từ nhỏ cô liền chăm chỉ theo các anh học bơi. Chỉ
là, bơi giỏi đến mấy, thể lực không đủ thì làm sao bây giờ?
“Yến Thư! Cố lên!” Sở Nhạc la hét ầm ĩ, cô ta cũng chỉ định làm Yến Thư ướt một chút, nào ngờ tình huống lại mất kiểm soát!
Ninh Khả Điềm bối rối một lát rồi lục tung chỗ họ dựng trại, dường như
Patrick có mang theo áo phao! Phải tìm thứ đó trước rồi nghĩ cách kéo
Yến Thư lên bờ sau!
Nghe họ la hét thay mình, tay chân Yến Thư
run không ngừng giữa làn nước lạnh ngắt đang bao lấy da thịt, cô cũng
muốn bơi vào, nhưng cô cảm thấy ngực như bị đè mạnh, thở không được,
trước mắt tối sầm lại.
Patrick thấy Yến Thư sốc nước thì kinh hãi tột độ, vừa rồi bọn họ mới ăn cơm xong chưa lâu, đang trong quá trình
tiêu hóa, lại thêm phơi nắng, ngã vào nước lạnh sẽ khiến cô đột ngột bị
co mạch, ngất là điều rất bình thường.
“Chết tiệt!” Patrick mắng thầm một tiếng, hắn ở quá xa, chạy đến nơi thì chỉ sợ Yến Thư đã chìm sâu xuống!
Có lẽ ở đó không ai hoảng sợ bằng Sở Nhạc, bởi cô ta đâu nghĩ mọi chuyện
lại nghiêm trọng thế này, chỉ biết quýnh quáng nhảy ở bên bờ.
Đúng lúc ấy, một bóng người lao ra từ trong khu rừng bên cạnh, áo ngoài màu
đen rơi xuống đất cùng một tiếng vật nặng rơi xuống nước.
Dịch
Phàm bơi nhanh về phía Yến Thư, nhanh chóng lặn khỏi tầm mắt của mọi
người. Anh chịu đựng cảm giác đau rát, mở to mắt tìm xung quanh, rất
nhanh, anh đã tìm được Yến Thư.
Lại một tiếng “ùm” vang lên,
Patrick cũng lao xuống nước. Hắn phát rồ bơi ra, cuối cùng nhìn thấy
Dịch Phàm vừa ngoi lên. Sắc mặt anh lúc này đã không còn lạnh nhạt nổi
nữa, đầy chân mày, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Anh đỡ đầu cô ra khỏi mặt
nước, dùng tay tát vào hai bên má cô trong khi kéo cô vào bờ.
Patrick chân tay luống cuống bơi tới, giúp Dịch Phàm đưa cô vào bờ. Hắn bò lên
trước, đưa tay đỡ nửa người của cô, Dịch Phàm ở dưới nước dùng lực đẩy
cô lên rồi mới trèo ra khỏi con suối kia.
Trong quá trình ấy,
Ninh Khả Điềm không tìm được phao, nhưng cô nàng lại nhanh tay mở pháo
hiệu, như vậy, người ở bên ngoài sẽ nhanh chóng đến đây hỗ trợ họ.
Patrick run lẩy bẩy, hắn áp tai vào ngực của Yến Thư, nhưng còn chưa kịp kiểm
tra xem tim có đập hay không thì đã bị một lực cực mạnh đẩy ra.
“Cút ra!” Dịch Phàm hất bay cái tên phiền phức kia, sau đó cúi đầu xuống,
dùng tay lau hết nước quanh mũi miệng cô, sau đó dùng một tay nâng nhẹ
phần gáy của cô lên.
Anh bây giờ không màng đến thân phận gì nữa, phải làm hô hấp nhân tạo ngay tại chỗ. Tim Yến Thư vừa ngừng đập, từ
khi anh vớt được cô anh đã phát hiện ra. Nếu Yến Thư không còn nữa, Dịch Phàm nghĩ mình sẽ chẳng còn gì để mất.
Anh quát Patrick:
“Còn không mau ép tim giúp cô ấy?”
Lúc này, Patrick đang hoảng loạn mới vội vàng chồng hai tay lên nhau rồi
làm theo lời Dịch Phàm. Một người thổi ngạt, một người cố hết sức ép
tim.
Sở Nhạc chân tay lạnh ngắt, cô ta đã không còn dám nói lời nào nữa.