Thời gian 1 năm trước mạt thế, Thanh Nguyệt và Thế Kiệt làm chung một công ty tài chính.
Sớm chiều chung đụng làm bọn cô nảy sinh tình cảm. Vì cô trước nay chưa từng yêu đương nên muốn thử cảm giác có người quan tâm.
Nhưng không may chưa được 1 năm thì mạt thế đến. Dù vậy nhưng anh vẫn bên
cạnh, vẫn lo lắng cho cô. Thế mà bây giờ cô nghe được gì đây?
“Nếu không phải cô ta còn giá trị lợi dụng thì còn lâu em mới chịu cái
chuyện lén lúc này. Vật tư giờ đã có. Chúng ta có thể đến căn cứ trung
tâm”
Giai Mỹ nũng nịu vòng tay qua vai Thế Kiệt uốn éo thân mình đẫy đà.
“Không ngờ ả ta may mắn vậy, trước mạt thế là đại tiều thư tập đoàn Doãn thị, sau mạt thế lại là song hệ dị năng.”
Thế Kiệt cũng hùa theo Giai Mỹ, bàn tay lần mò vào bên trong áo chạm đến cái nơi mẫn cảm.
“Đúng vậy. Nếu không phải nghĩ đến gia sản của cô ta. Em đã không để anh tiếp cận ả”
Lần này Thanh Nguyệt không im lặng nữa mà trực tiếp đẩy cửa xông vào. Không nhiều lời liền triển khai thuỷ hệ thành một cây roi quất vào hai người.
Thế Kiệt là dị năng giả phong hệ nên nhanh chóng né kịp. Chỉ có Giai Mỹ, ả
chỉ là một thổ hệ dị năng cấp thấp nên không kịp né ăn trọn đòn roi của
Thanh Nguyệt.
“Chát”
Âm thanh chát chúa của roi nước vang lên trên má hồng hào của Giai Mỹ. Lập tức trên má xuất hiện một vệt máu dài.
Mùi máu thoang thoảng trong không khí vô cùng kích thích khứu giác của tang thi. Âm thành gào thét từ các tầng dưới truyền đến ngày một rõ ràng.
“Đi”
Ngay cả giây phút nguy hiểm mất mà Thế Kiệt cũng không quên mang theo tâm
cang bảo bối Giai Mỹ của hắn theo. Hai người nắm tay nhau chạy lên lầu
trên. Không ai để ý balo họ mang trên vai từ lâu đã không thấy.
Lúc nãy vì giận mà Thanh Nguyệt đánh mất lý trí. Khi tỉnh táo đã quá muộn.
Bọn tang thi bị mùi máu của Giai Mỹ hấp dẫn mà kéo đến.
Cũng may bọn họ đang trên tầng 14. Mùi máu có dẫn dụ cũng chỉ là bọn tang thi quanh quần trong toà cao ốc mà thôi.
Chị em Thanh Nguyệt và Thanh Triệt không có ý định chạy theo bắt ghen mà
chỉ chạy theo để hỏi chỗ để balo. Dù gì cả căn cứ chỉ còn 3 người bọn họ đang giữ lương thực.
Bốn người cứ chạy lên mãi. Chạy đến sâu
thượng của toà cao ốc. Đây có lẽ là nơi sạch sẽ nhất ở mạt thế vì thời
gian qua chưa từng có đặt chân đến.
Nếu có thì chỉ là những bụi
bẩn lưu lại sau 4 năm mạt thế. Từ nơi đây có thể nhìn thấy được cảnh
hoang tàn của toàn bộ thành phố nơi đây. Đâu còn sự phồn hoa ban đâu.
Chỉ còn những toà kiến trúc đổ nát.
“Mày muốn lên cơn gì nữa. Muốn cả lũ chết chung à”
Thế Kiệt dẫn Giai Mỹ lên tới tần thượng thì đã không còn đường lui. Ngoài
cây cầu bằng kính để nối ba toà cao ốc với nhau ra thì hai người chỉ có
thể chịu chết.
“Giao lại một phần vật tư của hai người ra đây. Căn cứ bây giờ không thể duy trì. Giao xong thì ai đi đường nấy. Từ giờ
chúng ta không liên quan nữa”
Thanh Nguyệt nhìn thấy hai người có ý định chạy về phía cầu kính thì tạo ra một hàng rào nước phong toả lối đi.
Thanh Nguyệt và Thế Kiệt tuy là người yêu của nhau nhưng chỉ được một năm đã
đến mạt thế. Bốn năm chém chém giết giết thì cái gọi là tình cảm nam nữ
sớm đã bị cô xem nhẹ. Thứ quan trọng hơn nhất bây giờ chỉ có vật tư duy
trì sự sống và đệ đệ bên cạnh.
“Nằm mơ”
Thế Kiệt gào thét
tức giận. Ai mà không biết mạt thế đến vật tư vô cùng quan trọng. Huống
hồ bọn họ đã có ý định bỏ trốn để lại bọn người này. Số vật tư lần này
kiếm được đủ để bọn họ duy trì đến căn cứ trung tâm. Có điên mới giao
nộp ra.
Để không bị lấy đi vật tư mà còn thủ tiêu cả hai người
biết chuyện bọn họ. Vừa nghĩ hắn liền động thủ. Một đạo phong nhậm lấy
khí thế sét đánh hướng tới Thanh Nguyệt.
Cô cũng không chịu yếu
thế phóng ra quả cầu nước. Hai đạo dị năng gặp nhau lập tức nổ tung ở
giữa. Cả hai đều là dị năng giả cấp cao nên khi đòn tấn công bị phá thì
bóng nước và gió hỗn độn bay tứ tán trong không khí. Sức công phá xẹt
qua trên mặt, trên da tạo ra những vết sức trên cơ thể, có chỗ còn ẩn đỏ như sắp chảy máu.
Chiêu thức bị phá huỷ nhưng hai người không hề
dừng lại mà tiến tới đánh trực diện. Dị năng liên tục được phóng thích
về phía đối phương. Dị năng sớm đã tiêu hao khi đánh nhau với tang thi
nay cũng dần có chút suy yếu.
Thanh Nguyệt không phóng thích dị
năng nữa mà biến nước trở lại thành roi. Đánh về phía Thế Kiệt như trói
hắn lại mà Thế Kiệt cùng không vừa dùng vòi rồng gió đánh bật roi nước
trở lại.
Từ đầu tới cuối trong cuộc tìm kiếm vật tư thì Thế Kiệt
và Giai Mỹ được bảo vệ ở trung tâm nên không hao tổn bao nhiêu dị năng.
Dần dần Thanh Nguyệt bị lui xuống thế hạ phong.
Thanh Triệt nhìn
thấy được các chiêu thức Thế Kiệt ra ngày càng ngoan độc. Như thể muốn
giết chết tỷ tỷ của hắn thì không đứng nhìn ngoài cuộc nữa. Từ khi nào
bọn họ lại phải người chết ta sống như vậy.
Khi hắn định tham
chiến mà không biết được Giai Mỹ được Thế Kiệt bảo hộ phía sau từ lúc
nào đã tiến đến chỗ hắn. Dù sao Giai Mỹ cũng là chị họ của cậu nên cũng
không quá để ý.
“Phập”
Lòng ngực truyền đến cơn đau khiến
cho Thanh Triệt đứng không vững mà trực tiếp ngã xuống đất. Hô hấp ngày
càng khó khăn, tiêu cự đôi mắt ấy vẫn cứ nhìn về phía trước. Cậu không
dám la, sợ Thanh Nguyệt sẽ phân tâm. Như vậy cậu sẽ cực kỳ hối hận.
Nhưng Thanh Triệt không biết rằng kể từ lúc cậu ngã xuống đất từ Thanh Nguyệt đã không để tập trung, liên tiếp bị Thế Kiệt dùng đòn sát thủ bức lui
đến gần lang cang sân thượng.
“Tại sao? Tôi chưa từng làm gì có lỗi với hai người, sao các người lại muốn hại chết chị em chúng tôi”
Lưng Thanh Nguyệt tựa vào lang cang sắt của sân thượng. Bản thân hiện tại đã không còn đường lui, cả người cô lúc này không nơi nào là không có máu. Nhưng Thanh Nguyệt vẫn quật cường như trước, dù chết nhưng cô muốn biết nguyên nhân mọi chuyện.
“Vì sao? Vì tao cảm thấy chướng mắt mày.
Mày có tất cả, mày lớn lên có mọi thứ, có ba mẹ yêu thương. Còn tao thì
sao? Một ông bố chìm mê tửu sắc, một bà mẹ chỉ biết đi đánh mạt chược.
Tại sao mày luôn nổi trội còn tao chỉ là kẻ làm nền cho mày”
Giai
Mỹ một tay nắm Thanh Triệt lôi về phía cô, một tay cầm khẩu súng lục
không biết cô ta lấy ở đâu ra. Thanh Triệt bị Giai Mỹ lôi hằn trên nền
đất vết máu của cậu. Thanh Nguyệt nhìn thấy mà tim đau quặng thắt.
“Giai Mỹ cô buông Triệt nhi ra, mấy người muốn nhắm đến tôi thì cứ việc. Buông ta cho Triệt nhi”
“Mày nghĩ mày được quyền mặc cả với tao? Chị em mày chết rồi sẽ không ai
biết bọn tao mang vật tư bỏ đến căn cứ trung tâm. Bọn mày chết rồi linh
hạch dị năng của bọn mày cũng là của tao”
Để chứng minh cho lời
nói của ả, Giai Mỹ buông Thanh Triệt ra, cầm lấy con dao đã đâm sâu
trong lòng ngực Thanh Triệt. Máu không còn bị vật gì ngăn cản cứ thế ồ
ạt tuông ra ngoài. Đôi mắt trong trẻo lúc nào cũng nhìn Thanh Nguyệt mà
cười nay đã không còn tiêu cự, hắn chết không nhắm mắt.
“Không....”
Thanh Nguyệt như phát điên nhìn em trai đã nằm yên trên nền đất lạnh lẽo. Cô
triển khai một chút dị năng sót lại trong cơ thể đánh về phía hai người
bọn họ nhằm đoạt lại đệ đệ.
Nhưng cô giờ chỉ là nỏ mạnh hết đà,
một chút dị năng ít ỏi đó sao đấu lại kẻ có sức mạnh dồi dào Thế Kiệt.
Chiêu thức của cô nhanh chóng bị hắn một kiếm gió chém đôi mà biến mất.
“Pằng..pằng..pằng..pằng”
Giai Mỹ hiện tại đã không còn kiên nhẫn để nhìn cô kháng cự. Sau khi từ tim
của Thanh Triệt lấy ra linh hạch thì không thương tiết bắt liên tiếp
khiến Thanh Nguyệt ngã quỵ.
“Tao tính hành hạ mày tới chết. Nhưng
nghĩ lại phải cảm ơn mày. Không nhờ mày cho đôi bông tai, tao sẽ không
biết bên trong lại có không gian, sẽ không nhờ nó mà bọn tao dự trữ được số lượng lớn vật tư. Nên tao cho mày ra đi nhẹ nhàng một chút”
Giai Mỹ tiến về phía Thanh Nguyệt. Như để chứng thực lời ả nói mà xuất hiện
một con dao găm mới. Ả không nhanh không chậm đâm thẳng vào tim Thanh
Nguyệt, rất nhanh ả lôi ra một viên linh hạch của dị năng giả, linh hạch có màu xanh dương pha một chút đen thẩm cho thấy đây là linh hạch của
dị năng giả song hệ.
Bản thân Thanh Nguyệt đau như chết đi nhưng
không biết vì sao cô đặt biệt thanh tỉnh. Thanh tỉnh nhìn Giai Mỹ rạch
một đường ngay tim cô, thanh tỉnh nhìn ả lấy linh hạch của cô mà bỏ vào
không gian, thanh tỉnh nhìn bọn họ đem cô và Thanh Triệt ném khỏi toà
cao ốc.
Tiếng gió vù vù thổi làm vết thương trên người cô mở lớn
ra. Cảm giác đau đớn nhưng không đau bằng việc bị phản bội, không đâu
bằng nhìn người thân lòng lang dạ thú, không bằng nhìn đệ đệ chết trước
mặt mình.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, cô tình nguyện đánh đổi tất
cả để không phải gặp lại bọn họ, để không liên luỵ đệ đệ chết không nhắm mắt.