Thẩm Tuyển Ý đã thấy qua bộ dáng lúc mang thai của Thẩm Dao, nhưng cậu
lại chưa từng trải qua quá trình từ lúc mới bắt đầu mang thai, rồi từng
ngày bụng bắt đầu lớn.
Từ quá trình nôn nghén tới tay chân sưng
vù cậu chưa trải qua bao giờ, trong sách giáo khoa viết rành mạch, cậu
lại cảm thấy những cái đó tất cả đều là đánh rắm, một chút đều không
chuẩn.
Cậu chỉ biết, Phó Thanh Sơ rất khó chịu.
Anh thường xuyên nửa ngủ nửa tỉnh mơ mà rên hừ hừ đầy đau đớn, thời điểm thanh
tỉnh sẽ không nói, chuyện này anh không biết nói làm sao, đều là yên
lặng chịu đựng.
Đây là phản ứng bình thường trong thời gian mang thai.
Thẩm Tuyển Ý rất đau lòng, nửa đêm bị anh rên hừ hừ mà tỉnh dậy, lại chia sẻ không được, chỉ có thể ôm anh vào trong lòng, nhẹ nhàng mà xoa bóp giúp anh, giúp anh giảm bớt đau đớn.
Nhưng mà cũng không giảm bớt đau đớn là bao, mạnh tay sẽ đau, nhẹ chỉ có thể là gãi không đúng chỗ ngứa, càng thêm khó khăn.
Từ lúc mang thai Phó Thanh Sơ rất thích ngủ, cũng không nhạy bén như ngày
thường, lúc mơ mơ màng màng mà bị Thẩm Tuyển Ý kéo lại, theo bản năng
lại dịch tới gần, truy tìm hơi ấm.
Bóng đèn ngủ chiếu lên làn da
trắng nõn, lại hắt ra cái bóng be bé, làm làn da màu trắng càng thêm sâu sắc hơn, hơi hơi vểnh cao ở đầu ngón tay, thấm ra một chút chất lỏng.
Dựng vào hóc môn phân bố làm anh so với bình thường như hai người khác nhau, nhão nhão dính dính muốn cậu ôm, cả người đều lười nhác như là ngủ
không no, nằm ở đâu sẽ không chịu động.
Phó Thanh Sơ ít khi mặc
áo lông vũ, Bình Châu cũng không lạnh lắm, cho nên tủ quần áo phần lớn
là các loại kiểu dáng áo khoác lông dê, hiện tại mang thai lại không mặc không được, bỗng nhiên anh lại trở nên sợ lạnh.
Chua cũng ăn cay cũng ăn, Thẩm Tuyển Ý nhìn bụng anh như vậy, thậm chí có suy nghĩ trong bụng anh có phải có hai nhóc hay không, có khi cả ngày ở bên trong đánh nhau cũng không chừng, bằng không làm sao có thể ầm ĩ như vậy được.
Thời điểm mang thai ban đầu, Thẩm Tuyển Ý vẫn chưa bắt đầu thực tập, có rảnh thì tới phòng thí nghiệm cùng Phó Thanh Sơ, thấy anh không thoải mái
liền từ trong túi lấy viên mơ chua đút cho anh.
Hứa Dịch đã tốt
nghiệp lựa chọn xuất ngoại đào tạo sâu, những người khác cũng từng người rời đi, chỉ có Trần Thanh Uyển lựa chọn ở lại trường, đi theo Phó Thanh Sơ.
Cô đối với chuyện của hai người bọn họ cũng rõ ràng, vừa thấy Thẩm Tuyển Ý tới liền trốn đi, để dành chỗ cho bọn họ ngồi.
Ban đầu Phó Thanh Sơ còn cảm thấy ngượng ngùng, không cho Thẩm Tuyển Ý tới, sau một thời gian liền tùy cậu, lại nói bụng to lên thì cũng giấu không được.
Bọn họ ai cũng biết một người ba khác của đứa nhỏ là ai.
Từ khi mang thai Phó Thanh Sơ lại thích ăn lạnh, trái cây chua ngọt không rời miệng, có đôi khi lên lớp cũng muốn dừng lại.
Trần Thanh Uyển rất nhạy bén, rất nhanh đã phát hiện không đúng, lúc tan học thò tay qua cầm một quả dâu lành lạnh trong chén thủy tinh, hắc hắc
cười hỏi anh: "Giáo sư, thầy gần đây hình như có hơi không giống lắm
nha."
"Làm sao mà không giống?"
Trần Thanh Uyển kéo ghế
dựa ngồi ở đối diện anh, hai tay chống quai hàm cười, "Chỉ là không
giống thôi, trước kia tuy rằng thầy đối xử với tụi em rất tốt, nhưng
thoạt nhìn rất lạnh lùng nha, tụi em cũng không dám thân thiết với
thầy."
Phó Thanh Sơ mỉm cười, gác bút ngẩng đầu nhìn cô, "Hiện tại thì sao?"
Trần Thanh Uyển duỗi tay vô trong chén lại lấy một quả dâu, Phó Thanh Sơ
liền đem cái chén đưa cho cô, "Cầm đi đi, ăn không đủ thì trong tủ lạnh
vẫn còn."
"Cảm ơn giáo sư." Trần Thanh Uyển nhận cái chén, bỏ dâu tây trong miệng, lại tiếp tục nói: "Hiện tại thầy rất...... dịu dàng,
ai nha nói như thế nào ta, chính là cái loại em liếc mắt một cái đều cảm thấy dịu dàng muốn chết, nói chuyện tự mang ba phần cười, thầy tự hiểu
đi, chính là ý này nè."
Đôi mắt của Phó Thanh Sơ hơi cong, nhẹ
nhàng cười một cái, chính anh thật ra không phát giác ra, chỉ là nghe
Trần Thanh Uyển vừa nói như vậy, giống như từ khi anh ở bên Thẩm Tuyển
Ý, đã trở nên rất thích cười.
"Chỉ là cái này không phải quan
trọng nhất." Trần Thanh Uyển đè thấp giọng, thần bí hề hề nói: "Em phát
hiện hiện tại thầy lại rất thích ăn, trước kia cái tủ lạnh nhỏ kia đều
là tụi em dùng, hiện tại thì trái cây đồ ăn vặt của thầy có rất nhiều
luôn."
Phó Thanh Sơ mỉm cười không nói.
Trần Thanh Uyển ở
trong lòng suy đoán, đôi mắt ngắm trên ngắm dưới, nhưng bị cái bàn chặn
phần lớn tầm mắt, tuy rằng cũng đã thân thiết hơn, nhưng vẫn không dám
nói rõ.
Phó Thanh Sơ lại không thèm để ý, cũng đè thấp giọng,
thần bí hề hề mà ngoắc ngoắc ngón tay với cô, nói: "Quan sát rất cẩn
thận, tôi đang mang thai."
Trần Thanh Uyển lập tức che miệng lại, lúc trước cô có suy đoán như vậy, giáo sư Phó lúc đi dạy thường xuyên
đỡ eo, có đôi khi bọn họ trở về sẽ phát hiện thầy dựa vào trên ghế trong phòng nằm ngủ rồi.
Đủ loại dấu hiệu cô liền suy đoán là mang thai, nhưng từ trong miệng thầy ấy nói ra, vẫn thấy khiếp sợ.
Trần Thanh Uyển trừng lớn đôi mắt, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được tin tức
trấn động này, khó nén kích động nắm chặt mép bàn hỏi anh: "Có phải là
tụi em sắp có sư muội rồi hay không, a nhất định là siêu đáng yêu nha."
Phó Thanh Sơ rũ mắt nhìn cái bụng vẫn như cũ, cười khẽ: "Còn chưa biết giới tính, trước đừng nói ra ngoài."
Trần Thanh Uyển giơ lên tay, "Em thề."
-
"Căng quá."
Thẩm Tuyển Ý vội cúi đầu nhìn anh một cái, phát hiện anh cũng không tỉnh,
chỉ là mơ mơ màng màng hừ hừ, thấp giọng dựa vào bên tai trấn an anh:
"Ngủ đi, em xoa cho anh."
Phó Thanh Sơ hơi hơi mở mắt ra, mê mang dừng ở trên mặt cậu một hồi, trong giọng nói mang theo chút mềm mại
chưa tỉnh ngủ, "Em làm đau lắm."
"Đau là bình thường, em sẽ nhẹ
tay một chút." Thẩm Tuyển Ý đau lòng sờ sờ mặt Phó Thanh Sơ, kiên nhẫn
trấn an anh, nói: "Bác sĩ Tôn nói làm thông sẽ hết đau, không làm thì về sau sẽ càng đau, nhịn một chút thôi được không anh?"
"Nhưng mà
đau quá à." Phó Thanh Sơ rũ mắt, lông mi bị ánh sáng từ bóng đèn nhỏ tạo thành bóng râm nhỏ, vì anh sợ hãi, nên ông mi run rẩy vài cái, đem bóng râm biến thành con bướm đang tung cánh.
"Nghe lời."
"Thẩm Tuyển Ý."
"Sao anh?"
"Mang thai thật là khó chịu, bụng cũng nặng, ngày hôm qua lúc đi lên lớp một
bên anh phải đỡ nó, một bên còn phải viết bảng, chân cũng tê không đứng
được."
Thẩm Tuyển Ý vốn tưởng rằng anh sẽ đổi cách trốn tránh,
hoặc là cùng mình thương lượng, lại không nghĩ rằng anh có thể trực tiếp nói ra những lời này như vậy.
Đáy lòng bị anh kháng nghị một
cách mềm mụp như vậy lập tức tê tần, tức khắc không xuống tay được, đau
lòng chống lên trán anh, thả nhẹ âm thanh nói: "Em biết, em biết anh khó chịu, sinh xong chúng ta không sinh nữa, được không anh."
Phó
Thanh Sơ trầm thấp mà "Ừm" một tiếng, sau đó tiếng nói nhẹ nhành mà lạnh lùng lại thêm một chút mềm mại vang lên: "Em ôm anh một cái."
Thẩm Tuyển Ý lòng mềm như biến thành ngàn vạn sợi bông, chạm vào một cái sẽ
lún sâu thành cái hố, đừng nói là ôm một cái, cho dù hiện tại Phó Thanh
Sơ nói cậu đi tìm chết, cậu cũng sẽ không chần chờ một chút nào.
"Bụng, anh nâng nó lên đi."
Phó Thanh Sơ nghiêng người không tiện, từ khi bụng nổi lên về sau anh cũng
không thể nằm thẳng mà ngủ được, sợ đè ép, mỗi ngày chỉ có thể nghiêng
người ngủ, còn phải lót dưới bụng một cái gối đầu.
Thẩm Tuyển Ý
đều nhất nhất làm theo, sau đó mới bắt đầu thương lượng với anh, "Xoa
tan sẽ không đau, nhịn một chút được không anh?"
Phó Thanh Sơ gật đầu nhẹ, hơi hơi nhắm mắt lại nhẹ hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Vậy em đừng làm mạnh quá."
"Em biết."
Thẩm Tuyển Ý một tay cẩn thận đỡ bụng anh, một cái tay khác cực nhẹ giúp anh xoa tan mảng ứ, tầm mắt trước sau chưa rời khỏi mặt anh, thấy anh cau
mày, sắc mặt so với ban nãy tốt rất nhiều, có huyết sắc.
"Em đút
anh ăn lâu như vậy, mỗi ngày hầu hạ như tổ tông, ôm ăn cơm, ngoại trừ
tản bộ đều không cho anh đứng xuống đất, làm sao mà vẫn không thêm được
tí thịt nào vậy?"
Phó Thanh Sơ mở mắt, theo tầm mắt của Thẩm Tuyển Ý nhìn thoáng qua, "Bằng không em hỏi cái trong bụng anh một chút đi."
"Bình thường em tới phòng thí nghiệm, ở bên ngoài nhìn anh một hồi đều cảm
thấy có khi nào anh bị nhóc ấy quậy cho té hay không, chờ nhóc ấy ra
ngoài em sẽ đánh nhóc ấy cho biết." Thẩm Tuyển Ý bên xoa bên dỗ anh nói
chuyện phân tán lực chú ý, để anh đỡ đau hơn một chút.
Hiện tại
bụng của Phó Thanh Sơ rất lớn, áo blouse trắng cũng không cài nút lại
được, có đôi khi cậu tới phòng thí nghiệm sẽ không lập tức gọi anh, mà
sẽ ở bên ngoài nhìn một hồi.
Cậu nghĩ đại thời gian kia còn đối
chọi gay gắt với anh, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh giảng bài, lạnh lẽo
lại xa cách nói cậu cút đi, nháy mắt đã qua ba năm, anh cũng có đứa nhỏ
của mình.
Anh ấy vẫn kiêu ngạo đứng trong lãnh địa của mình như thế, chẳng qua lần này trong tay không phải ôm sách, mà là ôm con của cậu.
Phó Thanh Sơ đứng ở trên bục giảng, áo blouse trắng không có biện pháp cài
vào chỉ có thể mở ra, eo lại nhỏ, chỉ có thể đỡ eo đi xem số liệu thực
nghiệm, nhìn lâu rồi mà bụng quá lớn chịu không nổi, lại nâng lên.
"Còn, còn chưa kết thúc sao?" Lời nói của Phó Thanh Sơ đứt đoạn, trong đầu
lung tung rối loạn, ý thức tất cả đều bị ngón tay của cậu khống chế,
thật sự không phân tán qua thứ khác được.
"Tốt rồi, lại chờ một chút."
Một bên kết thúc, còn có bên kia, Phó Thanh Sơ mềm giọng xin khoan dung,
"Có thể ngày mai lại xoa hay không, anh mệt lắm, để anh ngủ một lát được không em."
"Hôm nay anh đã ngủ một ngày, nào có như vậy đâu, bác sĩ Tôn còn nói em mang anh ra ngoài nhiều một chút." Thẩm Tuyển Ý trong khoảng thời gian này bị anh ấy trừng mắt nhìn không biết bao nhiêu lần, vô duyên vô cớ cõng nồi.
Cậu cũng muốn dung túng Phó Thanh Sơ,
chiều anh ấy, nhưng hiện thực không cho phép cậu quá nuông chiều, cậu
chỉ có thể làm một vai ác bị anh trừng.
Không được cái này, không được cái kia, cưỡng ép cái này, cưỡng ép cái kia.
Thẩm Tuyển Ý ho nhẹ, cố ý hung dữ nói: "Anh mệt thì ngủ đi, không phải là em không cho anh ngủ đâu, em cũng không chê anh nói nhiều như thế, nhìn em hiện tại không dám đánh anh đúng không."
"Anh làm sao mà ngủ
được." Phó Thanh Sơ nhếch lông mày, ngay sau đó là giọng mũi mang theo
tiếng nức nở, "Hiện tại em cái gì cũng không nghe anh nữa rồi."
Thẩm Tuyển Ý hoảng sợ, vội buông lỏng tay, liên miệng xin lỗi: "Được được
được không xoa nữa không xoa nữa, đừng khóc, ngày mai lại nói, em đều
nghe theo anh, đừng khóc mà."
"Nói đau, nếu không thì em lại mặc kệ."
Thẩm Tuyển Ý ôm anh vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng lau nước mắt, thấp giọng
dỗ dành: "Lần sau anh nói thì em lại xoa, được không đừng khóc nữa đừng
khóc nữa mà."
Phó Thanh Sơ nghe thấy hai chữ đừng khóc liền sửng
sốt, ngơ ngác mà vươn tay để lên đôi mắt của Thẩm Tuyển Ý, quả nhiên ướt đẫm, không biết là mồ hôi, hay là nước mắt của cậu.