Thẩm Tuyển Ý cau chặt mày, hận không thể bẻ gãy ngón tay mình, "Anh Viễn, đã truy ra được vị trí chưa?"
Anh Viễn cũng nhíu mày lắc đầu, ngón tay bay nhanh thao tác trên bàn phím,
"Đối phương không gỡ máy định vị, nhưng dùng thiết bị nhiễu sóng, không
thể truy ra được vị trí, chỉ có thể nghe thấy âm thanh."
Thẩm
Khai Vân sớm biết rằng trên người Phó Thanh Sơ có máy định vị, ông ta
muốn Thẩm Tuyển Ý nghe, mình tra tấn người mình để ý nhất như thế nào.
Thẩm Tuyển Ý cắn răng, bả vai căng chặt lại, cơ bắp trên vai run run, Chúc
Xuyên cũng nghiêm túc, giọng nói cứng đờ hỏi: "Nghĩ biện pháp khác được
không, nhiều một giây chính là nguy hiểm một giây."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
-
"Phó tiên sinh."
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu.
Thay đổi ba chiếc xe, từ lúc bắt đầu Phó Thanh Sơ một tay bị cột chặt lại
lẳng lặng ngồi ở ghế sau, biến thành bị bịt kín mắt trói chặt tay, mảnh
vải đen nhánh che hết mọi ánh sáng.
"Xuống xe đi."
Phó
Thanh Sơ không xuống xe, trước duỗi tay kéo mảnh vải che mắt xuống: "Nếu muốn xuống xe, đó chính là tới khu an toàn của các người rồi, nói vậy
cái này cũng không cần."
Người đàn ông không nói gì, ngầm đồng ý.
Phó Thanh Sơ gỡ bịt mắt mắt, ánh sáng chói mắt trong nháy mắt có hơi không
thoải mái, chớp chớp đôi mắt một hồi cho dễ chịu, mới xuống xe.
"Mời, tiên sinh của chúng tôi mời ngài tới tán gẫu một chút." Người đàn ông
đứng ở trước mặt anh, thông báo rõ ràng, không đợi Phó Thanh Sơ mở
miệng, lại nói: "Chúng tôi biết ngài có thể đánh nhau, nhưng hy vọng
ngài không cần hành động thiếu suy nghĩ."
"Tôi đã bị các người
trói thành như vậy, còn có thể đánh nhau sao? Quá coi trọng tôi rồi."
Phó Thanh Sơ vươn hai tay, nở nụ cười nhìn qua rất an nhàn, ngữ khí cũng hoàn toàn không khẩn trương, "Tiên sinh của các người là ai? Thẩm Khai
Vân?"
Tiếng nói vừa dứt.
"Là tôi." Thẩm Khai Vân từ sau
lưng tên đàn ông kia đi ra, mặc áo dài cotton như cũ, tóc chải vuốt rất
chỉnh tề, nhìn không ra bất luận mỏi mệt cùng nôn nóng gì, một bộ dạng
bình thản.
"Thẩm viện trưởng." Anh lễ phép chào hỏi, cong môi
cười một chút, nói nhỏ: "Ngài muốn cùng tôi tán gẫu cái gì? Tán gẫu làm
sao để Thẩm Tuyển Ý thu tay lại sao?"
Thẩm Khai Vân lắc đầu: "Không."
"Ồ?"
Thẩm Khai Vân bỏ tay vào túi, lấy ra một cây súng toàn thân đen nhánh, họng
súng tối om chỉ thẳng giữa trán Phó Thanh Sơ, "Bọn họ nói rất đúng, đúng là cậu có thể đánh nhau, lại quá mức thông minh, cách bình thường không bắt được cậu, tôi lựa chọn biện pháp tương đối đơn giản thiết thực hữu
hiệu hơn."
Giây tiếp theo tiếng súng bị ống giảm thanh xử lý trầm trầm vang lên, bàn tay của anh Viễn đang đặt ở trên bàn phím khựng lại, mặt Chúc Xuyên lập tức trắng bệch, phản xạ quay đầu lại nhìn Thẩm Tuyển Ý.
"Bang!"
Thẩm Tuyển Ý đang nhìn bản đồ, muốn tìm ra nơi Thẩm Khai Vân có thể trốn, nghe thấy tiếng súng cùng tiếng Phó Thanh Sơ rên chợt bóp gãy bút, vết nứt đâm vào lòng bàn tay, máu theo lòng bàn
tay rơi trên giấy.
Trên vai Phó Thanh Sơ bị ghim một viên đạn,
viên đạn bắn trúng xương bả vai, đau đến mức làm anh hoài nghi có khi
nào đã ghim trúng xương rồi hay không, màu máu trên môi nháy mắt trút
hết, mồ hôi lạnh như mưa tuôn ra.
Thẩm Khai Vân đi tới, cười hòa
ái, duỗi tay để trên miệng vết thương dùng sức nhấn một cái, "Ui cha,
mặt mũi trắng bệch rồi, chắc là rất đau."
Phó Thanh Sơ có hơi khó thở, từng hột mồ hôi lạnh tuôn ra từng viên lớn, làm ướt lông mi, run run rơi xuống.
"Không chết được, ông tạm thời cũng sẽ không giết tôi, tôi đối với ông còn có
giá trị." Phó Thanh Sơ không biết là nói với ông ta hay với ai, thế
nhưng cười một cái, ngoại trừ hơi thở hơi dồn dập, thế nhưng nhìn như
cảm thấy không đau đớn lắm.
"Tự tin như vậy?" Thẩm Khai Vân thu
súng, nhìn Phó Thanh Sơ che miệng vết thương, môi trắng bệch, bỗng nhiên cười: "Cậu có thể không biết, có câu sống không bằng chết."
"Thẩm viện trưởng đã gặp qua bộ dạng người khác sống không bằng chết rồi hay
sao?" Phó Thanh Sơ đau quá mà nở nụ cười nói: "Cái chết thì tôi chưa
trải qua bao giờ, nhưng mà vẫn có được những thứ tốt đẹp, như vừa rồi,
trước khi các người mang tôi đi Thẩm Tuyển Ý còn tặng tôi một bó hoa
hồng. Cậu ấy không biết, tôi không thích hoa hồng. Chết rồi, thì sẽ
không nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc muốn tặng hoa để làm tôi vui, rất đáng tiếc."
Thẩm Khai Vân lười nói cái này với Phó Thanh Sơ, cắt ngang lời hỏi anh: "Biết vì sao tôi bắt cậu lại không?"
Phó Thanh Sơ cũng không tiếp tục nói, gật đầu, cười hỏi: "Tôi nói đúng,
chẳng lẽ ông có thể thả tôi đi sao, Thẩm viện trưởng thiện lương như vậy à."
"Có lẽ."
"Ông biết một khi ngài Percy khiến La Quốc
nhúng tay vào, chắc chắn đưa ra chân tướng Nora chết trận, như vậy hai
nước đều không thể buông tha ông. Ông bắt Thẩm Dao chỉ là để uy hiếp
Thẩm Tuyển Ý giữ thanh danh cho mình, nhưng không nghĩ tới Thẩm Tuyển Ý
không dao động, thậm chí còn đem sự tình làm cho ồn ào như vậy."
Phó Thanh Sơ đau đến môi trắng bệch, gần như sắp ngất xỉu, lại còn mạnh mẽ
chống đỡ, gian nan cười, nói: "Ông sợ hãi, so với thanh danh mà nói,
mạng sống càng quan trọng hơn, ông bắt tôi, không chừng là vì uy hiếp
Thẩm Tuyển Ý, đúng không."
"Hy vọng giá trị của cậu, cùng chỉ số
thông minh cao như nhau." Thẩm Khai Vân thấp giọng ôn hòa nói: "Tôi biết cậu biết đánh nhau, chỉ số thông minh cũng rất cao, không coi chừng cậu có khi sẽ chạy trốn, có lẽ còn trộm đưa tin tức cho nó, cho nên vì
không để cho cậu bày trò nên phải làm cậu tủi thân."
Phó Thanh Sơ cười khẽ: "Không có người thích ngồi chờ chết, không phải sao."
Thẩm Khai Vân cười một cái, "Không sai, chỉ khi lúc chính bản thân mình nắm giữ trong lòng bàn tay, mới là thích hợp nhất."
"Ông không tin vào quả báo sao?" Miệng vết thương của Phó Thanh Sơ miệng vẫn luôn chảy máu, thấm ra bàn tay, từ khe hở ngón tay làm ướt mu bàn tay,
làm tay áo nhiễm màu đỏ hồng.
Thẩm Khai Vân nói: "Tôi chỉ tin tưởng vào bản thân mình."
Phó Thanh Sơ không phản bác, hô hấp chậm rãi vẫn làm động miệng vết thương, thân thể hơi hơi run, làm cho giọng nói bị biến giọng, "Không khéo, tôi thì tin tưởng Thẩm Tuyển Ý."
"Vậy cậu nên nhìn cho kỹ, là nó thắng, hay là tôi thắng."
Phó Thanh Sơ cau mày nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ nói: "Tôi tin tưởng em ấy,
em ấy là người đặt nặng lời hứa, đã nói sẽ mua nhẫn cho tôi, còn chưa có mua đâu."
Phó Thanh Sơ thấy Thẩm Khai Vân gỡ còng tay cho anh,
giơ tay cầm súng lên, "Nghe đủ rồi." Thẩm Tuyển Ý bên này tức khắc "Ong" một tiếng, sau đó âm thanh gì cũng không có.
"Cậu thực thông
minh, thừa lúc bọn họ không chú ý đem máy nghe trộm đặt ở trên còng tay, cho dù có lục soát người cũng sẽ không lục soát đồ của bọn chúng." Thẩm Khai Vân nắm lấy bờ vai anh, có chút tiếc hận mở miệng: "Nói thật, tôi
rất tán thưởng cậu, cậu so với ba mình còn không chịu thua kém hơn."
Thẩm Khai Vân nói xong, bàn tay dính đầy máu vỗ lên vách tường một cái, nhiễm một màu đỏ tươi, nghiêng người qua: "Mang đi."
Một khắc âm thanh bên kia biến mất, Thẩm Tuyển Ý cảm thấy trái tim mình
đồng thời bị chém thành hai nửa, âm thanh đau đớn của Phó Thanh Sơ không ngừng vang ở bên tai, hung hăng xé rách lý trí cậu.
Cậu vô pháp tự hỏi, bàn tay run rẩy, nôn nóng bụm trán, ngón tay nắm chặt tóc.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Phó Thanh Sơ còn chờ mày đi cứu anh ấy, nhất định phải bình tĩnh.
"Thẩm Tuyển Ý, cậu đi đâu!" Chúc Xuyên vội đuổi theo, thấy Thẩm Tuyển Ý kéo
cửa xe muốn leo lên vội lôi cậu ra, "Trạng thái hiện tại của cậu như bây giờ mà lái xe, không phải là tìm chết sao! Đi chỗ nào, tôi đưa cậu đi!"
**
Thẩm Tuyển Ý sắp mất khống chế, xe Chúc Xuyên còn chưa ngừng đã tháo dây an
toàn ra mở cửa xe, thần sắc như sát thần vọt tới phòng thẩm vấn, vừa lúc gặp được Phó Chính Thanh từ bên trong đi ra.
Ông bị tra tấn gần
như không ra hình người, lần trước thấy vẫn là bộ dáng ôn hòa văn nhã,
hiện tại hai mắt che kín tơ máu, sắc mặt trắng bệch, gầy đến không còn
dáng người, hốc mắt hãm sâu.
Thẩm Tuyển Ý nhào qua, bóp chặt cổ Phó Chính Thanh, "Thẩm Khai Vân ở nơi nào!"
Người phụ trách thẩm vấn Phó Chính Thanh lập tức xông tới tách hai người ra,
muốn bẻ ngón tay Thẩm Tuyển Ý ra nhưng làm sao cũng bất động, như vòng
sắt gắt gao bóp cổ Phó Chính Thanh, gần như muốn đem người đang sống sờ
sờ bóp chết.
"Tôi không...... Biết."
Phó Chính Thanh gian
nan thở phì phò, so với Phó Thanh Sơ còn thấp hơn một chút, gần như bị
Thẩm Tuyển Ý bóp cổ nhấc lên, sắc mặt từ trắng bệch trở nên xanh tím,
sắp tắt thở.
"Ông không biết, ông làm sao ra ngoài được mà lại
không biết! Ông ta cho ông thứ gì tốt mà ông ra gánh tội thay!" Hai mắt
Thẩm Tuyển Ý đỏ đậm, như là một con thú trở nên điên cuồng, răng nanh
lóe sáng chuẩn bị xé nát kẻ làm hại tới đồ của mình.
Tay Phó
Chính Thanh vô lực gian nan nắm lấy ngón tay của Thẩm Tuyển Ý, đứt quãng thở dốc, "Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng không thể trả lời cậu, tôi thật sự không biết, anh ta biết tôi thoát ra ngoài, nhất định sẽ đổi chỗ
khác."
"Ban đầu các người bị nhốt ở nơi nào, còn có ai nữa!"
Phó Chính Thanh nói: "Tưởng Kỳ."
Thẩm Tuyển Ý nhăn mày lại, không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng.
Dựa theo tính cẩn thận của Thẩm Khai Vân tuyệt đối sẽ không để Phó Chính
Thanh dễ dàng thoát ra như vậy được, năm đó ông ta là nhân chứng trực
tiếp nhất với án tử, Phó Chính Thanh trốn thoát ra với ông ta mà nói là
uy hiếp lớn nhất, làm sao ông ta có thể để lưỡi dao sắc bén như vậy trốn ra được.
Thẩm Tuyển Ý gắt gao nắm chặt tay lại, hai mắt gần như
nhỏ ra máu, môi ngăn không được mà phát run, cả người đang giãy dụa muốn sụp đổ.
"Chỉ cần tôi nhận tội, hết thảy đều sẽ được giải quyết,
Thanh Sơ nhất định sẽ không có việc gì." Phó Chính Thanh bỗng nhiên
không đầu không đuôi nói ra một câu, lại đem Thẩm Tuyển Ý nháy mắt thức
tỉnh.
Đúng.
Thẩm Khai Vân cố ý để Phó Chính Thanh thoát ra, thuận nước đẩy thuyền đem tội danh đẩy đến trên người ông ta.
Tưởng Kỳ rất biết suy đoán lòng người, là anh ta bày kế, lợi dụng Phó Chính
Thanh còn một chút tình cảm cha con với Phó Thanh Sơ dụ dỗ ông trốn
thoát ra ngoài.
Thẩm Khai Vân biết Phó Chính Thanh trốn thoát
trước tiên không có đem ông bắt trở về, ngược lại tương kế tựu kế bắt
ông vào đồn công an để thẩm vấn, cũng nặc danh nộp lên chứng cứ nghiên
cứu phát minh thuốc cấm, ở trung tâm xoáy nước bắn một viên đạn làm nổ
tung mọi thứ.
Cho dù có chỉ đích danh ông ta, mức độ đáng tin
cũng hoàn toàn không cao, Phó Chính Thanh trong trận đấu này không hề có phần thắng, tạo thành không có bất luận uy hiếp gì, cho nên Thẩm Khai
Vân yên tâm để Phó Chính Thanh "thoát ra ngoài".
Thẩm Tuyển Ý lúc này mới hiểu rõ lý do vì sao Thẩm Khai Vân rõ ràng muốn uy hiếp ông cụ
Percy lại không bắt mình, ngược lại đi bắt Phó Thanh Sơ.
Ông ta
bắt Phó Thanh Sơ, không chỉ có có thể uy hiếp mình, cũng có thể đàm phán với ông cụ, còn có thể uy hiếp ép Phó Chính Thanh nhận tội giúp ông ta!
Chỉ cần Phó Thanh Sơ ở trong tay Thẩm Khai Vân, không sợ Phó Chính Thanh không nghe lời.
Thẩm Tuyển Ý cưỡng ép mình bình tĩnh lại, Tưởng Kỳ một bước này đưa Thẩm
Khai Vân rơi vào bẫy, cũng đồng thời đem Phó Thanh Sơ đẩy vào vực sâu,
sự tình đi đến bước này, cực kỳ sai so với dự đoan đầu.
Thẩm Khai Vân là người tự phụ như vậy, ông ta nhất định có thể biết trước tin tức ở đây như vậy, không xa, nhất định không xa.
Ông ta muốn nhìn mình thất bại, nhìn bộ dạng của mình vòng một cái vòng lớn cuối cùng vẫn là bất lực trở về, Thẩm Khai Vân là dạng người này, ông
ta tin thế giới này không ai có thể thắng được mình.
Cậu không thể đánh cuộc được.
Thẩm Tuyển Ý cảm giác não bị chém thành hai nửa, một nửa nói mình phải bình
tĩnh, một nửa bị đè ép đến nhỏ vụn, mỗi một tế bào đều viết Phó Thanh Sơ đang chịu khổ, sống chết ra sao vẫn chưa biết.
Mạng của Phó Thanh Sơ, cậu đánh cược không nổi, một chút cậu cũng không dám.
Người thẩm vấn rốt cuộc đã kéo hai người ra được, tức giận trừng mắt nhìn
Thẩm Tuyển Ý nói: "Cậu cho rằng nơi này là nơi nào! Cậu muốn nổi điên
giương oai ở đây sao? Ở chỗ này đánh người, tôi thấy cậu là muốn tạo
phản rồi!"
Thẩm Tuyển Ý đột nhiên xoay người đi ra ngoài, Chúc
Xuyên vội đuổi theo, "Vì sao không báo nguy? Để cho bọn họ cùng tìm
không phải càng tốt sao?"
Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, giọng nói ép tới cực thấp, gần như là đè ép từ trong lồng ngực một lần mới đẩy ra,
"Bọn họ sẽ không chú ý tới an toàn của Phó Thanh Sơ, Thẩm Khai Vân muốn
Phó Chính Thanh gánh tội thay cho ông ta, muốn an toàn rời khỏi Bình
Châu, sợ nhất chính là cảnh sát đi tìm mình, nếu đã làm cho Phó Chính
Thanh tin tưởng đã gánh tội thay cho ông ta như vậy, chúng ta cũng tương kế tựu kế."
"Tương kế tựu kế như thế nào?" Chúc Xuyên cau mày hỏi: "Hiện tại Thanh Sơ ở đâu chúng ta cũng không biết, cậu ấycòn bị thương!"
Thẩm Tuyển Ý cố làm cho mình bình tĩnh, nỗ lực đem mỗi câu Phó Thanh Sơ bị mang đi đều lọc một lần nữa.
Thẩm Khai Vân cực kỳ khôn khéo, ông ta không thể cho quá nhiều tin tức,
nhưng nhất định sẽ không chỉ là nói chuyện phiếm với anh ấy, nói gì đó,
ông ta nói gì đó.
Thẩm Tuyển Ý nôn nóng như là một con thú bị vây lại, gần như đem mình ép cho hít thở không thông, Chúc Xuyên lái xe
nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, không nghi ngờ chút nào nếu Phó Thanh Sơ xảy ra chuyện, cậu ta trước sẽ xé sống Thẩm Khai Vân, lại giết chết
chính mình.