Sáng sớm, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm thấp hơn vài độ.
Hai
người Hứa Dịch cùng Hoa Hàn vùi đầu làm thí nghiệm, ngay cả Trần Thanh
Uyển cũng không dám hé răng, mọi người im như ve sầu mùa đông, thật cẩn
thận mà liếc mắt nhìn vị giáo sư đang lạnh như băng trên bục giảng kia.
Cảnh tượng ngoài cửa cũng rất quen thuộc.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên lan can, cũng không vào cũng không nói lời nào,
cũng đứng không yên, chờ lúc Phó Thanh Sơ quay đầu liền cười với anh một chút, không quay đầu thì vẫn luôn nhìn.
Trần Thanh Uyển thật sự
nhịn không được, khom lưng chuồn ra từ phòng thí nghiệm, vui sướng khi
người gặp họa hỏi Thẩm Tuyển Ý: "Xin hỏi sư mẫu, ngài đã làm chuyện gì,
mà sư phụ của tôi lại nổi giận như vậy?"
Thẩm Tuyển Ý liếc mắt
nhìn cô một cái, thăm dò nhìn Phó Thanh Sơ đang viết số liệu, xoang mũi
hừ một tiếng nói: "Tính tình nóng nảy nổi giận chút thôi, chị là cẩu độc thân, không hiểu cái này đâu, cái này gọi là tình thú."
"?"Trần
Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng: "Tỉnh lại đi đại gia, tôi thấy cậu chính
là chơi quá trớn, giáo sư không thèm để ý tới cậu thì có."
Thẩm Tuyển Ý sờ mũi, ho nhẹ một tiếng.
"Trần Thanh Uyển."
Một tiếng nói hơi lạnh truyền từ phòng thí nghiệm ra, không mang theo nửa
phần cảm tình nói: "Thí nghiệm đã rồi sao làm xong? Thích nói chuyện
phiếm thì sửa thành ngành y được không?"
Trần Thanh Uyển run run, chạy chậm trở về phòng thí nghiệm, quy củ nhìn máy tính, mắt nhìn thẳng.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên lan can, chống đầu nhìn người bên trong làm lơ
cậu, nhìn là thấy thật sự nổi giận không nhẹ, đêm qua cậu cảm thấy thời
gian cũng không chênh lệch lắm, vừa vặn lại là thứ bảy, liền đi trèo
tường vô nhà anh ấy, tìm chìa khóa đi vào.
Phó Thanh Sơ mới vừa
tắm rửa xong, nửa người trên để trần từ trong phòng tắm đi ra, đầu ngón
tay đang nắm chặt khăn lông lau tóc đi ra ngoài.
Thẩm Tuyển Ý dựa vào trên cửa, thổi nhẹ huýt sáo: "Này, giáo sư Phó, chào buổi tối."
Phó Thanh Sơ sửng sốt, đem khăn lông ném ở trên lưng ghế, lướt qua Thẩm
Tuyển Ý tới ngăn tủ mở ra tìm quần áo mặc vào, bị cậu túm chặt để ở trên cửa tủ, một đường từ vai tới cổ lưu luyến đến vòng eo.
"Đã một tuần, tha thứ cho em được không?" Thẩm Tuyển Ý nắm lấy eo anh, duỗi tay xoa xoa nhẹ nhàng ở khoang sinh sản, giọng nói nóng bỏng, "Em nhớ
anh."
"Ba tháng." Nửa người trên của Phó Thanh Sơ bị để ở trên tủ quần áo, rất khó tránh thoát, cảm giác được cái tay kia xoa ở khoang
sinh sản, làn da nóng bỏng làm cho dễ chịu, có chút khô nóng.
"Một ngày không thấy như cách ba thu, bảy ngày không thấy bốn bỏ năm lên đã
ba mươi năm, tha thứ cho em đi, được không?" Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, hơi
cúi đầu ngậm lấy tuyến thể, nhẹ nhàng ma sát.
Phó Thanh Sơ mới
vừa tắm rửa xong, làn da hơi nóng bốc hơi có chút phiếm hồng, tuyến thể
cũng yếu ớt cực kỳ, vừa chạm vào liền run lên, còn cảm giác hơi hơi ẩm
ướt dâng lên.
"Thời cổ đại có đám nhãi ranh trèo tường chui vào
phòng của tiểu thư khuê các để ăn kẹo, tiểu thư khuê các đều cho kẹo
ăn." Thẩm Tuyển Ý cảm thấy anh đang phát run hơi thở hơi trầm xuống,
biết anh khó chịu, liền buông lỏng tuyến thể ra, dùng ngón tay lau nước
bọt đi.
Phó Thanh Sơ nghe Thẩm Tuyển Ý nói hươu nói vượn, nhẹ thở phì phò, bật cười nói: "Nhãi ranh nào dám đòi kẹo của anh? Không muốn
sống mà"
Thẩm Tuyển Ý quyết đoán đem tên nhãi ranh chụp lên đầu mình, "Là em, em đã ba mươi năm không ăn kẹo, cho em đi."
"Lấy tay ra trước." Phó Thanh Sơ hít vào một hơi đứt quãng, cảm thấy tất cả không khí trong ngăn tủ đều bị mình hút đi, có hơi hết sức nắm chặt áo
sơ mi đang treo ở trên giá áo.
Thẩm Tuyển Ý biết mỗi một điểm mẩn cảm của anh, so với sinh lý, tâm lý càng có thể đánh vỡ hơn, làm anh
càng mau thần phục xin tha.
Thẩm Tuyển Ý không buông tay ra,
ngược lại càng thêm dùng sức cách làn da xoa ấn khoang sinh sản của Phó
Thanh Sơ, cảm giác được anh bỗng nhiên căng cứng, hô hấp đột nhiên trầm
xuống, ngay sau đó đó là thấp giọng "Ưm..." một tiếng.
Ánh đèn
rất sáng, càng thêm kích thích ý thức của Phó Thanh Sơ, gắt gao nhắm mắt lại không buông tay đẩy tay cậu ra được, trên vai bỗng nhiên tê rần,
Thẩm Tuyển Ý lại cắn anh.
"Đau."
Thẩm Tuyển Ý đổi cắn thành hôn, thấp giọng nói: "Anh chịu đựng chút."
Không biết vì cái gì, từ sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, Phó Thanh Sơ liền cảm giác thân thể trở nên có hơi sợ đau, vết thương nhỏ hình như là bị
phóng đại đến mấy lần, càng đau, càng kích thích.
Phó Thanh Sơ
phát run, xương bướm tinh tế đơn bạc giống một đôi cánh bướm đang mấp
máy, không biết là mồ hôi hay là nước trên tóc, từ trên vai lăn xuống,
lưu lại một vệt nước.
Thẩm Tuyển Ý cúi đầu hôn xuống, kích thích anh run lên.
"Giáo sư Phó, anh không cho em lên giường, em đây chỉ có thể chọn nơi khác?"
Thẩm Tuyển Ý chợt bóp eo anh, không chờ anh phản ứng lại liền ôm anh vào trong lòng ngực, một tay nắm chặt cái gáy, cúi đầu.
Phó Thanh Sơ không làm gì được, ấn cánh tay Thẩm Tuyển Ý, cố sức quay đầu đi, "Thẩm Tuyển Ý."
"Sao anh?"
"Không đứng được."
Thẩm Tuyển Ý cho rằng anh muốn nói gì, không nghĩ tới mở miệng thế nhưng là
cái này, lành sẹo quên đau cười nói: "Vậy anh muốn em làm gì? Ôm anh
sao? Cầu xin em ôm anh đi."
Phó Thanh Sơ sớm bị Thẩm Tuyển Ý khơi lên, trong không khí đan xen mùi tin tức tố làm lý trí của anh dần dần
bị che lại, trong khoảng thời gian này vội vàng chỉnh sửa luận văn cùng
tiết lộ của trạm kiểm soát, anh cũng rất muốn Thẩm Tuyển Ý.
Thân thể đã bị đánh dấu hoàn toàn, thực tủy biết vị, nửa đêm thậm chí tỉnh lại, cùng mỏi mệt giằng co đan xe.
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Thẩm Tuyển Ý không biết đi từ
khi nào rồi, nhẹ nhàng phun ra một hơi duỗi tay xoa nhẹ thái dương.
Đêm qua, không biết có phải bởi vì nguyên nhân anh nói những lời này hay
không, Thẩm Tuyển Ý như là rơi vào điên cuồng, so với ngàyđó đánh dấu
hoàn toàn còn tàn nhẫn hơn, không hề lý trí mà mạnh mẽ đâm tới.
Sáng sớm tỉnh lại anh thấy mình còn chưa chết là do trời cao chiếu cố.
Thẩm Tuyển Ý liều mạng, muốn đem cả người chen vào bên trong, ép anh khóc,
ép anh thần phục, xin tha, lại không buông tha anh, những lời này nói ra ngoại trừ làm cậu càng thêm điên cuồng ngoài ra không hề có ý nghĩa.
Phó Thanh Sơ nhớ tới cậu dán vào lỗ tai mình hỏi câu "Làm sao bây giờ, em
rất thích anh khóc, vành mắt anh đỏ lên, em liền muốn hung hăng làm anh
khóc."
Gương mặt anh nóng bỏng chôn ở gối đầu, không biết là do
tức giận hay là cảm thấy thẹn, đôi mắt lên men ngăn nước mắt không được, chỉ có thể dùng sức mà cắn áo gối nuốt lại âm thanh.
Lại bị tên khốn đùa giỡn.
Buổi sáng lúc anh ra cửa, vừa quay đầu lại đã bị Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cánh
tay, không đợi anh nói liền cảm giác tuyến thể tê rần, ngay sau đó đó là một luồng tin tức tố nồng đậm bị rót vào.
Sau khi bị đánh dấu,
tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý đối với anh có tác dụng trấn an, cho dù
không ở kỳ phát tình, vẫn là làm anh cảm thấy lòng tự dưng tình tĩnh
không ít.
Phó Thanh Sơ duỗi tay thay Thẩm Tuyển Ý chỉnh lại cổ áo, hỏi cậu: "Em làm gì vậy?"
Thẩm Tuyển Ý liếm liếm môi, nói như đương nhiên: "Bảo vệ thức ăn."
-
"Giáo sư...... Giáo sư?" Hứa Dịch duỗi tay, ở trước mặt anh vẫy vài cái, kéo ý thức của anh trở về, Phó Thanh Sơ không tự nhiên khụ một tiếng.
"Làm sao vậy?"
Hứa Dịch nhìn bộ dạng vành tai ửng đỏ ánh mắt né tránh của anh, cảm thấy
giáo sư vừa mạnh mẽ lại lạnh lùng này bỗng nhiên có hơi "Mê người"? Nhất thời ngây người.
"Hứa Dịch?"
"A? A!" Hứa Dịch vội đem đồ
trong tay đặt lên bàn, chỉ chỉ màn hình nói: "Trị số dao động của cái
này rất lớn, rất khó bắt giữ đến một giá trị gần bằng."
Phó Thanh Sơ duỗi tay chống cằm, âm thanh thực bình tĩnh nói: "Nơi này lấy một
giá trị, cái khác để tôi xem, ngày mai giao cho em."
Hứa Dịch
nhìn khuôn mặt có chút gầy của Phó Thanh Sơ, muốn nói lại thôi mà nói:
"Giáo sư, thầy có phải gặp phiền toái gì hay không?"
Phó Thanh Sơ tạm dừng, lại không ngẩng đầu: "Nghe thấy tin đồn nhảm nhí gì rồi?"
Hứa Dịch cứng nhắc đứng bên cạnh, trên xương ngón tay thậm chí hằn ra vệt
trắng, "Em không tin luận văn của thầy làm số liệu giả, những cái trên
tin tức nói, có phải có người vu oan hãm hại thầy hay không?"
"Không có việc gì." Phó Thanh Sơ nói: "Các em làm tốt việc của mình, chuyện
này không cần quan tâm nhiều, đối với các em không tốt."
Hứa Dịch luôn ôn hòa, cũng không có nổi giận bao giờ, lại hiếm thấy cố chấp mà
nói: "Nhưng tụi em là học sinh của thầy, cho tới nay thầy đều chiếu cố
tụi em, nếu là về phương diện chuyên nghiệp có vấn đề, có lẽ tụi em có
thể giúp thầy thì sao?"
Phó Thanh Sơ hơi gật đầu: "Tâm ý của các
em tôi hiểu rõ, chẳng qua chuyện này các em không giúp được tôi, tôi
cũng không hy vọng các em đánh cuộc với tương lai của mình, nghe lời."
Hứa Dịch nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, kỳ thật cậu vốn muốn nói, vì sao thầy sẽ không sợ tương lai của Thẩm Tuyển Ý bị ảnh hưởng, nhưng gần như là
trong nháy mắt cậu đã bị chính mình phủ quyết.
Tương lai của Thẩm Tuyển Ý, trước sau đều có Phó Thanh Sơ làm bạn.
-
Thẩm Tuyển Ý trở về từ phòng thí nghiệm, lập tức liền đi tới khu dạy học, kế tiếp có tiết quan sát.
Từ sau khi quyết định muốn ở bên nhau với Phó Thanh Sơ, cậu cũng không bỏ
tiết, luôn đến đúng giờ làm thầy giáo cảm thấy có phải cậu ăn trúng đồ
hư gì rồi hay không.
Thẩm Tuyển Ý nghe thầy cùng các bạn học trêu chọc, cũng không dám nói là vì Phó Thanh Sơ, nửa thật nửa giả hừ một
cái: "Không chào đón tôi, thì tôi đi đây."
Ai dám nói không chào đón, vì thế cậu liền thu hoạch vô số xem thường.
Lúc đi ngang qua khu dạy học, bỗng nhiên thấy người quen, là Quân Nhiên.
Thẩm Tuyển Ý nhìn xung quanh, không có người khác, gọi anh một tiếng: "Ngài
tới chỗ này làm gì đây? Vào học sao, nhưng nơi này của chúng tôi không
có lớp cho người lớn tuổi đâu."
Quân Nhiên liếc mắt nhìn Thẩm
Tuyển Ý một cái, "Hừ" một tiếng, nói: "Không vào đại học thì mắc mớ gì
tới cậu, tôi lại không phải không học đại học, chỉ là không tốt nghiệp
thôi."
Thẩm Tuyển Ý cảm thấy có ý gì đó, chống vai anh hỏi: "Năm
đó anh vì Thẩm Khai Tễ mà bỏ học đại học, hiện tại có cảm giác gì, có
phải cảm thấy thanh xuân cho chó ăn, cảm giác như ăn phân hay không."
"Cậu mới ăn phân." Quân Nhiên dựng lông mày trừng cậu, chán ghét mà đẩy vai
cậu ra, hỏi: "Làm sao mà di động của cậu lại gọi không được vậy?"
Thẩm Tuyển Ý ngẩn ra, duỗi tay sờ di động, vừa nhìn lại, không biết tắt máy khi nào.
"Có việc gì sao?"
"Tôi cũng không biết có tính là chuyện lớn không." Quân Nhiên thần bí hề hề
để sát vào, đè thấp giọng, nói: "Buổi sáng tôi gọi điện thoại cho chú
hai của cậu, lúc chuẩn bị cùng anh ta tham thảo một chút việc nhân sinh, nghe thấy anh ta đang cãi nhau với ba của cậu. Giống như nói cái gì hổ
dữ không ăn thịt con gì đó tôi không kịp nghe hết thì anh ta đã cúp điện thoại, ông ta có phải tính làm chuyện gì bất lợi với cậu không?"