Trên mặt tuy không biểu lộ gì, nhưng tâm tình hắn lại vô cùng phiền muộn, hắn đi dọc theo dòng suối nhỏ, không phải đến Phương Phi uyển cũng không về đông uyển, chỉ là bực bội nên đi một chút.
Tô Thần ngẩng đầu, thấy Diệp Tống ở trên cây đang cười tủm tỉm mà lột sơn trà, so sánh với Nam Xu, hắn đối Diệp Tống luôn dùng lời lẽ lạnh nhạt: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Diệp Tống hái được một quả lại lột ăn, thình lình hướng Nam Xu ném tới. Nam Xu duyên dáng hô to một tiếng, lúc phục hồi lại tinh thần đã thấy quả sơn trà rơi vào rổ của nàng. Trên mặt không khỏi có chút lửa đốt.
Diệp Tống lại ném một quả hướng Tô Thần, Tô Thần chỉ nhẹ nhàng đảo qua tay áo, mặt không đổi sắc đã tiếp được, chỉ nghe nàng nói: "Rừng sơn trà này rất đẹp, nghe nói vì muội muội thích ăn sơn trà mà Vương gia đã chỉ định gieo trồng riêng cho nàng. Ta thấy rừng sơn trà này nhiều như vậy, nghĩ chắc muội muội không thể một mình ăn hết, liền thừa dịp Vương gia cùng muội muội không chú ý trộm tới đây hái một ít cho đỡ thèm, đáng tiếc a, vừa mới bắt đầu đã bị các ngươi bắt gặp. Muội muội mau nếm thử, hảo ngọt a." Biểu tình trên mặt nàng vô cùng thích hợp, thoạt nhìn như thực sự tiếc hận, nhưng trong ngữ khí lại không phải như vậy.
"Trước kia ta cũng không nghĩ tới Vương gia lại có tâm như vậy, đến khi vào Vương phủ mới phát hiện ra một mảnh rừng sơn trà. Đời này có thể được Vương gia chiếu cố, ta không dám cầu mong gì thêm nữa." Nam Xu nói liền nhìn nhìn Tô Thần, sau đó lột vỏ quả mà cắn một miếng, hạnh phúc dịu dàng mà cười rộ lên: "Năm nay sơn trà thật ngọt, dù sao ta cũng không ăn hết nhiều như vậy, nếu tỷ tỷ thích, cứ việc tới hái."
"Vậy ta đây liền không khách khí." Diệp Tống hướng chỗ cao trèo lên, chọn mấy quả to, ném vào rổ Phái Thanh. Đáy rổ lót một lớp vải bông, cho nên ném từ trên xuống dưới cũng không bị vỡ.
Loại chuyện leo cây này, ở trước mặt Vương gia cùng ái thiếp của hắn, quả thật không thích hợp với thân phận thiên kim tiểu thư của Diệp Tống. Nam Xu ở dưới nhìn, dùng khăn che miệng cười dịu dàng, cũng nhắc nhở Diệp Tống cẩn thận. Tô Thần mắt lạnh nhìn Diệp Tống trên cây, trong mắt thần sắc không rõ, chính hắn cũng không phát hiện mình đối Diệp Tống đã không còn chán ghét như lúc ban đầu, có thể bình tĩnh mà nghe Diệp Tống nói chuyện. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây tạo ra từng lỗ từng lỗ dương quang trên người Diệp Tống, cùng nàng ở một chỗ lại vô cùng thích hợp.
Hắn nghĩ, nếu trước đây Diệp Tống không dây dưa với hắn, chia cắt hắn cùng Nam Xu, hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.
Diệp Tống ngoái đầu nhìn Nam Xu nói: "Muội muội, đứng ngốc dưới đó làm gì, không thích sơn trà sao? Nếu là ngại phiền toái, Vương gia lại không muốn động thân thể trân quý, không bằng ngươi mang rổ đặt bên cạnh Phái Thanh, để ta hái hộ cho."
Nam Xu dò hỏi Tô Thần: "Vương gia, để tỷ tỷ hái giúp ta, có được không?"
Tô Thần không nói chuyện, coi như đồng ý. Vì thế Nam Xu liền cười đem rổ qua để trên mặt đất, nói: "Đa tạ tỷ tỷ."
Nam Xu định đứng dưới tàng cây đỡ cùng. Lúc này Phái Thanh thái độ thực cung kính, ngữ khí bình đạm nói: "Thỉnh phu nhân đứng cạnh Vương gia đi, lát nữa tiểu thư ném sơn trà xuống nếu trúng phải phu nhân là không tốt, nô tỳ sẽ giúp phu nhân hứng sơn trà."
Nam Xu đi đến đứng yên bên người Tô Thần, đột nhiên Diệp Tống bên kia phát ra tiếng kêu sợ hãi. Diệp Tống hình như không cẩn thận dẫm phải cành cây bị gãy, vội vàng lôi kéo mấy cánh cây để đỡ thân người lại, nhưng lại bị trượt dưới chân, sau đó cả người liền từ từ rơi xuống.
Hết chương 27
- --------------------------------
Đoạn này trong truyện Nam Xu đòi treo lên cây cùng Diệp Tống nè. Sau đó bị trượt còn kéo Diệp Tống ngã cùng. Tô Thần thì hình như thay vì bảo Nam Xu sẽ đỡ nàng ta thì lại lo lắng muốn đỡ Diệp Tống =))))
Đúng là truyện tranh viết theo hướng hài hước hơn nhiều hơn so với truyện chữ.