Diệp Tống nhìn về hướng Bách Lý Minh Xu chạy trốn, chỉ còn lại một mảnh bóng đêm tĩnh mịch, nàng không biểu hiện gì, cong khóe miệng đáp: “Nhờ
phúc của ngươi.”
Quý gia huynh đệ cùng Diệp Tu đuổi theo sau,
Quý Lâm thấy mọi người thắng lợi mang xe lúa trở về, vui mừng không kìm
nén được, bừng bừng hứng thú hóng bát quái: “Nhị tiểu thư, vừa nghe các
tướng sĩ nói ngài và nữ tướng quân Nhung Địch đấu với nhau vô cùng lợi
hại, nữ nhân kia đâu? Ta cũng nói rồi, để nam nhân chúng ta đấu với nữ
nhân kia không ổn lắm, nhỡ xuống tay mạnh một tí lại nói chúng ta khi dễ nữ nhân, tốt nhất cứ để nữ nhân đấu với nữ nhân mới chuẩn.”
Diệp Tống ngả ngớn liếc mắt nhìn Lý Cố, cười như không cười: “Ngươi nói
rất có lý, Bách Lý Minh Xu gần như đã mất sức phản kháng, nhưng dưới tay Lý Cố đại nhân lại dễ dàng chạy thoát. Xem ra đại nhân sẽ vô cùng khó
xử.”
“Do Lý mỗ học nghệ không tinh, thật hổ thẹn.”
Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn: “Chắc không phải ngươi cố ý chứ?”
Lý Cố hừ lạnh một tiếng: “Nhị tiểu thư đừng quên, trước kia ngươi từng
tham gia võ Trạng Nguyên cũng không thể bắt được đại tướng Nhung Địch,
còn có Hiền Vương cũng đuổi theo nàng, theo ta thấy, người cố ý chỉ sợ
không phải ta mà là một người khác.”
Lần này bắt sống được mấy
trăm tù binh Nhung Địch, vấn đề lương thảo cũng đã được giải quyết, đáng lẽ mọi người nên vui mừng, ai ngờ chỉ sau dăm ba câu đã làm cho không
khí vô cùng nghiêm trọng. Quý lâm nghe được, muốn tiến lên một bước đã
bị Diệp Tu ngăn lại: “Để trở về bàn bạc sau.”
Lý Cố ở phía sau
hừ nhẹ hai tiếng: “Vệ tướng quân tốt nhất nên thảo luận lại cho kỹ,
chiến sự vẫn còn phải tiếp tục không biết sẽ kéo dài đến khi nào đâu.”
Buổi tối, quân doanh Bắc Hạ nồng đậm hương lúa mạch. Các tướng sĩ vô cùng hứng khởi, mọi người đều ăn no căng.
Trên lửa trại treo một cái nồi sắt, ngoại trừ cháo trắng được nấu trong nồi, bên trên còn có mấy viên bánh, tỏa hương thơm ngào ngạt. Quý Lâm
ngồi bên kia nồi, một đám nam nhân trai tráng đã sớm không kìm nén nổi
nữa, mới nấu được nửa thời gian đã tranh nhau ăn. Bọn Diệp Tu ở giữa,
trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, cảm thấy mọi người bên nhau thật vui
vẻ.
Lý Cố hoàn toàn bị tách biệt bên ngoài, không biết phải
chạy đi đâu ăn cơm. Bọn họ không hẹn mà cùng chừa chỗ lại cho Tô Thần và Tô Tĩnh, để cho hai người mỗi người một nồi, nhưng không che giấu được
hơi thở bát quái, thi thoảng lại ngó sang bên này. Cháo trắng trong nồi
sôi ùng ục, không khí giữa hai người vô cùng quỷ dị.
Mọi người bắt đầu cá cược.
“Một viên bánh, ta cược Hiền Vương thắng.”
“Một viên bánh, ta cược Hiền Vương sẽ không thèm đấu với Tam vương gia.”
“Rốt cuộc là có cược hay không? Một viên bánh, ta cược Tam Vương gia sẽ là người mở miệng trước.”
“Ta đánh cược ba viên bánh, hai người bọn họ lưỡng bại câu thương!” Mọi người cùng nhìn về phía người vừa nói. Bạch Ngọc sờ sờ cái mũi, “Sao
thế, ta không được đánh cược à?”
“Tiểu tử thúi, ngươi lấy đâu ra oán niệm mạnh thế a?”
Bạch Ngọc u oán nói: “Nhị tiểu thư là của ta.”
Vừa nói xong đã bị mọi người thi nhau cười nhạo, ai cũng ôm bụng cười
tay đập đất: “Ngươi ăn nhiều bánh bao quá rồi, ha ha ha ha ha…Lại đây,
uống chút cháo cho thanh tỉnh.”
“Cút!”
“Nhân lúc còn sớm nên chết tâm đi, lại đây nếm thử cái này xem.”
Dứt lời liền rót một chén canh vào miệng Bạch Ngọc, Bạch Ngọc liên tục
nhổ ra, cảm thấy yết hầu sàn sạt hỏi: “Đây là gì mà có hương vị kỳ quái
thế?”
“Rượu lúa mạch vừa ngâm a.”
“Ngươi mẹ nó…Lúa mạch vừa mới thu hoạch xong mà.”
“Thế mới nói là vừa ngâm a.”
“…”
Diệp Tống bưng một chậu nước sạch ngồi xuống bên cạnh Tô Tĩnh: “Ngâm mắt vào đây rửa đi.”
Tô Tĩnh liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, khóe miệng hơi cong, ý vị không
rõ ràng, sau đó vén tóc lên, ngâm cả khuôn mặt vào trong nước. Hắn nhẹ
nhàng chuyển động tròng mắt cảm thấy cực kỳ thoải mái, lúc ngẩng đầu,
bọt nước chảy theo sườn mặt của hắn, dưới ánh lửa trông vô cùng gợi cảm, các tướng sĩ xung quanh mải nhìn quên cả ăn, nuốt nước bọt ừng ực, quả
thực giống như vừa thấy một đóa phù dung mới nở.
Diệp Tống đưa khăn cho hắn, hắn tùy ý lau khô mặt nói: “Đa tạ.”
Tô Thần không hài lòng: “Tứ đệ, mắt ngươi không thoải mái thì tự mình
đi rửa đi, sao còn bắt Diệp Tống múc nước cho ngươi. Từ lúc trở về nàng
cũng chưa nghỉ chút nào.”
Đuôi mắt Tô Tĩnh dừng trên người Diệp
Tống, Diệp Tống tiếp nhận khăn trên tay hắn, không chút chê bai nhúng
vào chậu nước rồi rửa mặt của mình. Tô Tĩnh nói: “Đôi mắt ta bị dính cát nên nhìn không rõ, vì vậy mới làm phiền nhị tiểu thư, tam ca đừng chê
cười.”
Tô Thần lạnh lùng nhếch miệng: “Vậy sao, ta thấy ngươi vẫn rất tốt mà.”
Tô Tĩnh thản nhiên nói: “Vừa mới rửa sạch xong nên ta cảm thấy rất sảng khoái.”
Diệp Tống căn bản không thèm để ý cuộc tranh luận của hai người, nàng
cảm thấy rất đói, tự mình múc cháo lấy bánh, một bên gặm một bên uống,
hoàn toàn coi cuộc nói chuyện của hai người như đang xem diễn kịch, lúc
liếc nhìn Tô Thần, lúc lại nhìn Tô Tĩnh. Tầm mắt Tô Thần và Tô Tĩnh cùng nhìn qua, Diệp Tống húp cháo nói: “Các ngươi cứ tiếp tục a.”
Tô Thần nói: “Diệp Tống, ngươi qua bên đây ngồi.”
Tô Tĩnh chậm rãi bật cười: “Nhị tiểu thư muốn ngồi ở đâu thì ngồi, tam ca không cần quá bá đạo.”
Tô Thần giận sôi máu: “Có quỷ mới biết gia hỏa này tới tây mạc có dụng ý gì.”
Tô Tĩnh làm vẻ mặt vô tội, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu: “Ta chỉ
muốn vì Bắc Hạ đóng góp một phần sức lực cũng là sai sao?”
“Vậy ngươi gần gũi với Diệp Tống như vậy làm gì? Diệp Tống, còn không mau qua đây!”
Diệp Tống híp mắt: “Tam vương gia, Hiền Vương tốt xấu gì cũng là giám
quân, ngàn dặm xa xôi tới đây, đương nhiên là vì lo nghĩ cho chiến sự ở
tây mạc, ngươi đừng lòng dạ hẹp hòi thế được không? Với lại ta có gì
phải ngại? Hắn và ta chẳng có chút quan hệ nào cả,” Diệp Tống tới gần Tô Tĩnh, yên lặng nhìn vào mắt hắn, cười, “Tùy rằng trước kia từng có chút duyên phận nhưng không có giao tình gì. Diệp Tống ta, chưa từng lưu lại ấn tượng gì trong lòng Hiền Vương cả.” Một khắc kia tròng mắt Tô Tĩnh
hơi co lại, hắn định thần nhìn lên, Diệp Tống đã cầm chén cháo đi về
phía Diệp Tu, “Bất quá Hiền Vương có thể tới trợ giúp chúng ta một tay,
ta đương nhiên vô cùng hoan nghênh.”
Tuy mặt ngoài giống như Diệp
Tống đang nói giúp Tô Tĩnh, nhưng thực ra bên trong lại ngầm đồng ý với
Tô Thần. Tô Thần thấy Tô Tĩnh ngẩn người, lạnh lùng cười: “Cũng đúng,
dưới sự trợ giúp của Tứ đệ, trận chiến này sẽ sớm chiến thắng trở về. Tứ đệ muốn uống cháo không hay ăn bánh nhé?”
Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn Diệp Tống đến bên người Diệp Tu ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Không cần, tự ngươi ăn đi.”
Đêm thực yên tĩnh. Bầu trời trong xanh, trăng sao sáng rọi. Các tướng
sĩ sau khi ăn no nê đều thỏa mãn mà ngủ ngon lành, chỉ để lại một bộ
phận thay phiên nhau canh gác.
Tô Tĩnh xuất hiện hết lần này
đến lần khác cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm. Nàng vốn cho rằng, giữa bọn
họ từ bây giờ sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa. Hắn sẽ ở kinh thành
làm Hiền Vương của hắn, vất vả một chút cũng tốt, ít nhất cũng không cần vì mình mà phải bôn ba khắp nơi, còn nàng ở trên chiến trường vào sinh
ra tử cũng cảm thấy rất tốt.”
Như vậy có thể tạm thời quên đi những việc khác. Rời xa chốn kinh thành phồn hoa đầy thị phi kia.
Ai ngờ, sắc áo tím cùng cặp mắt thanh tịch đã tẩy đi sự lười biếng đào
hoa đã lâu không gặp kia, lại được tái kiến ở nơi xa xôi này, mọi thứ
vẫn thật quen thuộc.
Quen thuộc đến mức giống như chỉ vừa mới hôm qua.
Thế nên khi nàng vừa nhắm mắt lại liền có thể thấy cảnh trên bờ cát
vàng, hắn ôm đầu đau đớn, hai mắt vằn tơ máu, miệng không ngừng lẩm bẩm
tên mình như muốn khắc sâu trong tim, với khi cảm nhận được mạch đập yếu ớt trên những ngón tay của hắn…
Nó giống như một cơn ác mộng,
luôn nhắc nhở nàng là một người vô trách nhiệm như thế nào. Cũng nhắc
nhở nàng rằng, tương lai của Tô Tĩnh, sinh mệnh của hắn không biết khi
nào sẽ gặp nguy hiểm.
Tất cả đều vì nàng.
Nàng tưởng rằng
rời đi là có thể giải thoát sao? Cho rằng chỉ cần không gặp mặt, không
nhớ đến là có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Sai rồi. Trong
lòng nàng không lúc nào là không tự mắng chính bản thân mình.
Tuy nàng không thể hiện ra bên ngoài, nhưng không có nghĩa là nàng không để bụng.
Từ lúc nàng tới thời đại này, người thật lòng đối xử với nàng, vì nàng
mà không màng sinh tử….Bằng hữu, cũng chỉ có một mình Tô Tĩnh.
Diệp Tống mở to mắt lại nhắm mắt, lặp đi lặp lại.
Nàng chỉ không muốn Tô Tĩnh lại một lần nữa đạp vào vũng nước đục này.
Nàng càng không muốn thấy, gió cát ở đây làm hỏng làn da hắn, ánh mặt
trời ở tây mạc rất khắc nghiệt có thể phơi đen mặt hắn. Mặc kệ có phải
do nàng hay không.
Nghĩ như vậy, Diệp Tống mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nàng ngủ không chút yên ổn.
Không bao lâu sau trên trán đổ đầy mổ hôi.
Bên ngoài ánh lửa mờ mờ. Chỉ thấy một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống, hơi thở lạnh lùng chui vào trong lều, dừng lại bên giường Diệp Tống thật
lâu.
Thấy nàng ngủ không an ổn, một bàn tay thô ráp lau mồ hôi cho nàng.
Diệp Tống cảm thấy trên trán lạnh lẽo, nghiêng đầu lẩm bẩm: “Vì sao lại gạt ta…Huynh biết hắn có thể sẽ…sẽ chết mà…Tô Nhược Thanh…”
Bàn tay trên trán bỗng cứng đờ. Bóng dáng kia ngồi trên mép giường cũng
dừng một chút, bao phủ trong bóng đêm. Sắc mặt không thấy rõ lắm nhưng
có thể cảm nhận hơi thở quanh thân đột nhiên trở nên lạnh lẽo, không còn vẻ ôn nhu như trước.
Diệp Tống phát hiện ra, lập tức từ trong
mơ thanh tỉnh lại, theo bản năng ngồi bật dậy, thấy một người ngồi bên
cạnh, không cần nhìn rõ mặt, chỉ cần từ khí tức quanh người có thể đoán
được là người phương nào, nàng thoáng lơi lỏng, tay vịn cái trán, ngữ
khí có chút mệt mỏi nói: “Ta đã nói cái gì…Ngươi sao lại ở đây?” Dứt lời chợt ngẩn người, nàng đột nhiên ý thức được vấn đề nghiêm trọng, nửa
đêm sao hắn lại ở trong lều của mình?