“Gia gia chính là không quen nhìn đám tiểu tạp chủng kia giễu võ giương oai!”
Tên đại tướng lập tức chỉ huy quân: “Đuổi theo cho ta! Một tên cũng không được để thoát!”
Các huynh đệ nhanh chóng rút đi, Lưu Ngoạt nhìn bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tu sau một lần thất bại, hắn bắt đầu cảnh giác hơn với Bách Lý
Minh Xu. Hắn dự liệu quả không sai, đám người Diệp Tống vừa đi chưa được bao lâu, quân Nhung Địch đã tập kích tới.
Diệp Tu dùng toàn lực ngênh địch, kẻ địch khí thế dũng mãnh. Người dẫn đầu không ai khác chính là Bách Lý Minh Xu.
Nàng mặc một thân nhung trang, tà áo choàng tung bay phần phật theo
gió, mái tóc dài buộc cao, cặp mắt sáng ngời tựa mắt mèo trong đêm tối.
Nàng thật sự không thua kém bất kỳ một nam nhi nào, chỉ là nàng không
nghĩ lại phải đối mặt với Diệp Tu nên khiến nàng có chút sửng sốt.
Nàng cho rằng Diệp Tu nhất định sẽ tự mình dẫn người đi đoạt lấy thi
thể Lưu Ngoạt, bởi vì nàng biết Diệp Tu và Lưu Ngoạt huynh đệ nhiều năm, cùng vào sinh ra tử, nếu Diệp Tu nghe Diệp tin Lưu Ngoạt chết, nhất
định sẽ không để yên. Nàng sẽ nhân lúc này tập kích đại bản doanh Bắc
Hạ, thiêu rụi lương thảo, một công đôi việc. Không nghĩ tới Diệp Tu thế
nhưng lại không trúng kế.
Đạo lý muốn bắt giặc phải bắt vua
trước Diệp Tu sao có thể không hiểu, lập tức cùng Bách Lý Minh Xu đao
thương giằng co. Hai bên đều nhắm đến điểm trí mạng của đối phương,
không chút lưu tình.
Thái độ vững vàng của Diệp Tu khi đánh
nhau với nàng, giống như băng sơn ngàn năm thong dong ứng đối với đỉnh,
khiến Bách Lý Minh Xu phải dùng toàn lực. Nàng thấy Diệp Tu không có
chút biểu tình dư thừa nào trên mặt, từ trước tới nay chưa từng có nam
nhân nào ở trước mặt nàng mà mặt không đổi sắc như vậy.
Đột nhiên Bách Lý Minh Xu dồn hết sức lực bổ thanh trường đao về phía
Diệp Tu, đao pháp biển ảo vô cùng, Diệp Tu không kinh không hiểm tránh
thoát, lại bị lưỡi đao kia tước mất một miếng vạt áo cẩm lam, hai hàng
lông mày của hắn đông lại, hồi lấy một kích, trực tiếp chọc tới áo giáp
Bách Lý Minh Xu khiến nàng chật vật bất kham ngã xuống ngựa, vừa ngẩng
đầu lên đã bị hồng anh trường thương của Diệp Tu kề vào cổ.
Bách Lý Minh Xu nhìn thẳng vào cặp mắt tinh hàn của hắn, trong mắt phản
chiếu ánh lửa. Đời này nàng chưa từng bị người nào làm cho ngã ngựa, ánh mắt căm giận không cam lòng.
“Tướng quân!” Lúc này binh lính
Nhung Địch thấy Bách Lý Minh Xu thua trận, nhanh chóng vay quanh Diệp
Tu. Diệp Tu không dùng trường thương cắt qua yết hầu nàng mà quét một
lượt binh lính Nhung Địch phía sau, máu tươi túa ra làm tướng sĩ Bắc Hạ
cực kỳ phấn chấn, càng gϊếŧ càng hăng.
Bách Lý Minh Xu thất bại thảm hại, từ dưới đất bò dậy lên ngựa, không
mặc áo giáp nên hơi thở nàng cũng nhu hòa hơn. Nàng đoạt lấy cung tiễn
trong tay cung thủ, châm lửa vào đầu tên rồi nhắm về phía kho lương thảo của Bắc Hạ.
Diệp Tu hai tròng mắt âm trầm đáng sợ, Bách Lý Minh Xu câu môi cười.
Trong lúc hỗn loạn mở một đường máu, Diệp Tu lập tức hạ lệnh cho quân
lính đi dập lửa. Hắn híp híp mắt, nhìn bóng dáng Bách Lý Minh Xu dần dần đi xa, hắn nhặt cung tên trên mặt đất, lắp một mũi tên vào rồi nhắm
ngay vào giữa ngực Bách Lý Minh Xu, ngón tay buông lỏng, mũi tên nhọn
bay ra.
Dường như cảm nhận được sát khí mãnh liệt, vào khoảnh
khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bách Lý Minh Xu nghiêng thân mình khiến cho
mũi tên lệch khỏi điểm trí mạng, nhưng lực đạo vẫn vô cùng kinh người,
cắm thật sau vào bả vai Bách Lý Minh Xu. Nàng thấp giọng kêu lên một
tiếng, suýt nữa ngã ngựa, nhưng nàng vẫn cố gắng giơ roi thúc ngựa chạy
thật nhanh.
Sau khi đám người Diệp Tống rút lui khỏi Bình Dã, cả
đám cưỡi ngựa trở về. Chợt nhìn thấy đại bản doanh phía xa ánh lửa tận
trời, liền biết có chuyện không ổn, lập tức thúc ngựa chạy nhanh hơn. Ai ngờ đúng lúc gặp đội quân của Bách Lý Minh Xu chạy ra, đúng là oan gia
ngõ hẹp.
Điều này làm cho Quý Lâm đang cảm thấy buồn chán vì
đêm nay không có thu hoạch gì trở nên phấn chấn, lập tức dẫn các huynh
đệ ra chặn đường.
Giống như lần đầu bọn họ bị quân Nhung Địch
bức cho phân tán khắp nơi, giờ này phút này quân Nhung Địch cũng bị họ
bức cho tán loạn, cơ hồ là toàn quân bị diệt. Bách Lý Minh Xu quá giảo
hoạt, xoay người trốn vào ruộng lúa mạch, may là nàng có vận khí tốt,
mọi người lục soát cả một đêm, gϊếŧ được không ít binh lính Nhung Địch
nhưng vẫn không bắt được nàng. Cuối cùng để nàng chạy thoát.
Tờ mờ
sáng, lửa trong quân doanh cũng được dập tắt, nhưng để lại không ít khói đen. Nhóm người Diệp Tống chui ra khỏi ruộng lúa mạch, uể oải thu binh
hồi doanh. Lương thảo bị thiêu rụi hơn một nửa, nhưng sắc mặt Diệp Tu
thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh.
Nghe Diệp Tống bẩm báo lại kết
quả, Diệp tu hỏi: “Nữ tướng quân của bọn chúng trúng tên bị thương cũng
để nàng ta chạy thoát rồi sao?”
Diệp Tống thỉnh tội: “Mạt tướng
đã cho người lục soát phạm vi hai dặm quanh ruộng lúa cũng không phát
hiện ra bóng dáng của nàng, là do mạt tướng bất lực, hơn nữa lại tự tiện hành động, xin tướng quân trách phạt.”
Diệp Tu hỏi: “Lưu Ngoạt đâu?”
“Lưu Ngoạt còn sống.”
Thanh âm Diệp Tu thả lỏng vài phần: “Vậy là tốt rồi. Sau này tiếp tục
nghĩ cách cứu Lưu Ngoạt ra ngoài.” Rồi hắn chuyển sang vẻ nghiêm túc,
“Diệp phó tướng, lần này ngươi tự tiện hành động, vi phạm quân kỷ, tuy
đã lập công chuộc tội nhưng vẫn không thể tha thứ, đi xuống lãnh một
trăm quân côn.”
Vài vị phó tướng nóng nảy, thi nhau quỳ xuống cầu
tình: “Tướng quân, chuyện này không phải do Diệp phó tướng, là do thuộc
hạ cưỡng bách Diệp phó tướng đưa chúng thuộc hạ đi! Thuộc hạ nguyện ý
chịu phạt thay Diệp phó tướng!”
Diệp Tu lạnh mặt: “Đây là lần đầu tiên các ngươi ở trong quân sao?! Không biết hậu quả khi cầu tình cho nhau là gì à?”
Quý Lâm hừ hừ nói: “Tướng quân không thể bởi vì Diệp phó tướng là muội
muội của ngài mà phạt nặng được. Diệp phó tướng cũng đã tuân thủ quân
lệnh, đưa bọn thuộc hạ không thiếu một người trở về, bọn thuộc hạ cũng
đã gϊếŧ rất nhiều binh lính Nhung Địch để hả giận. Còn có, tối hôm qua
lúc quân Nhung Địch đánh úp bất ngờ, tính toán đơn giản cũng có hơn một
ngàn quân, khi trở về bọn thuộc hạ đã diệt sạch sẽ, Diệp phó tướng tuy
không thể lấy công chuộc tội nhưng cũng không cần phải dùng hình phạt
nặng như thế.”
Kết quả của việc cầu tình này chính là, bên ngoài
quân doanh lần lượt đặt năm ván gỗ, Quý gia huynh đệ là hai, còn có Bạch Ngọc, Tô Thần và Diệp Tống, mỗi người hai mươi quân côn, đánh đến khí
thế ngất trời.
Hừng đông, quân Nhung Địch trong thành Bình Dã
tản ra tìm tung tích Bách Lý Minh Xu. Lúc trở lại thành, nàng gần như
đang ở trạng thái thập tử nhất sinh, toàn bộ tay áo đều thấm đẫm máu, vì mất máu quá nhiều nên ngất đi.
Lúc tỉnh lại sắc mặt vẫn tái
nhợt, nàng ngay lập tức muốn nghe báo cáo tình hình tối qua. Người phụ
trách bẫy đám người Diệp Tống đem mọi chuyện kể lại rõ ràng, kết quả
chính là, một người cũng không bắt được, Lưu Ngoạt vẫn sống tốt, đúng là lấy giỏ tre múc nước. (Ý là dùng giỏ tre múc nước là mất công, không thu được gì ấy)
Bách Lý Minh Xu nghe xong giận tím mặt. Cầm lấy roi ngựa trên bàn vụt
thẳng lên người tướng lãnh kia, một chân đá bay hắn nói: “Có phải do bản tướng quân không nhắc nhở ngươi, nên ngươi cũng không biết đường cắt
sạch đám lúa mạch bốn phía cửa thành đúng không! Đáng lẽ ván đã đóng
thuyền, mặc kệ là ai đều không còn đường chạy, vậy mà người lại làm lão
tử thất vọng! Nói xem, bản tướng quân lấy lý do gì để dùng ngươi nữa!”
Tướng lãnh kia nghe Bách Lý Minh Xu nói vậy mới ngộ ra. Nếu trước khi
bọn Diệp Tống tới, hắn hạ lệnh cắt trụi toàn bộ lúa mạch bốn phía thì
bọn chúng đã không còn chỗ ẩn nấp, hoặc là thúc thủ chịu trói, hoặc là
sẽ bị hàng vạn mũi tên bắn vào như con nhím, chắc chắn sẽ không để bọn
chúng sống sót mà chạy thoát. Tướng lãnh hổ thẹn nói: “Thuộc hạ có tội,
xin Đại tướng quân trách phạt!”
“Trách phạt có rắm dùng!” Bách Lý Minh Xu đã bị mất vài tướng lãnh nên không thể lập tức dùng quân pháp xử trí hắn, “Cút!”
Những người liên can đều lui xuống, Bách Lý Minh Xu nằm lên trên bàn,
yên lặng nhìn sa bàn, địa hình sa bàn nhấp nhấp nhô nhô, ánh mắt nàng
cũng ám đi. Thật lâu sau nàng mới móc từ trong lồng ngực ra một thứ. Đó
chính là tấm vải màu lam lấy được lúc đánh nhau với Diệp Tu, ngón tay
nàng buộc chặt, lẩm bẩm nói: “Ta nhất định phải đánh bại ngươi, tự mình
gϊếŧ ngươi!”
“Báo!”
“Tiến vào!”
Một quyển mật
báo được đưa tới tay Bách Lý Minh Xu. Nàng nhìn lướt qua, cười lạnh:
“Lương quân tiếp viện, Diệp Tu, không có lương thảo, ta xem ngươi tiếp
tục thế nào.”
Tô Thần chủ động chịu cùng Diệp Tống hai mươi quân côn, mặc dù bị phản đối nhưng hắn nói, ở trong quân doanh, quân lệnh
như núi, nếu Diệp Tống phải chịu quân côn, hắn cũng sẽ chịu cùng. Để xem Diệp Tu còn dám động vào Diệp Tống nữa không.
Diệp Tu nếu thật sự dám đánh Vương gia, đó chính là tội phản nghịch.
Nhưng sự thật chứng minh, Diệp Tu hắn….thật sự dám đánh.
Diệp Tu đã sớm muốn đánh, chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp. Lúc
Tô Thần khi dễ Diệp Tống, hắn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, mặt ngoài tuy không nói gì, nhưng lúc này Tô Thần đã chủ động, hắn sao lại không
đánh.
Vì thế không chút trì hoãn, Tô Thần cũng bị kéo lên ván gỗ.
Hai mươi quân côn tuy không phải hình phạt lớn, nhiều lắm mông chỉ bị
sưng một hai ngày là khỏi. Diệp Tống dù sao cũng là một nữ nhân, khi
hành hình người nào dám mạnh tay nên cũng không đau lắm.
Bạch
Ngọc ăn đau, trán đẫm mồ hôi, để dời đi lực chú ý hắn hỏi: “Lương thảo
của chúng ta đã bị cháy mất một nửa, tuy vệ tướng quân không đề cập tới
nhưng tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Quý Lâm là loại da dày thịt
béo, quân côn lên mông hắn cũng chỉ như gãi ngứa, hắn đáp tỉnh bơ: “Có
điều ngươi không biết. Lương thảo chúng ta mang đi cùng lắm chỉ có thể
duy trì khoảng nửa tháng, theo sau sẽ có giám quân áp tải lương thảo
tới, nhất định có thể tiếp tế kịp nên không cần lo lắng.”
Diệp
Tống híp híp mắt, vân đạm phong khinh cười: “Huống hồ xung quanh đây đâu đâu cũng là lúa mạch, chúng ta còn sợ thiếu quân lương sao!”
Có vẻ như chuyện này đã quá quen thuộc với Quý gia huynh đệ giống như cơm bữa.
Quả thực mấy ngày sau liền truyền tới một tin tốt và một tin xấu, tin
tốt là lương thảo sắp tới, tin xấu chính là Lý tướng ở trong triều lấy
lý do Diệp Tu hai lần để Đại tướng quân của quân địch chạy thoát buộc
tội Diệp Tu, nói hắn trong lòng mang ý xấu.
Nghe thấy tin tức này, mấy cái phó tướng đều nhổ đầy đất.
Hai bên đại quân giành co hai ngày. Diệp Tu dẫn quân giao chiến chính
diện với Nhung Địch vài lần, cũng chưa thể đánh hạ cửa thành.
Lúc này có tin báo, lương thảo đi được nửa đường bị quân Nhung Địch tập
kích. Không biết bọn chúng lấy được tin tức ở đâu, biết lương thảo sẽ
phải đi qua lối tắt từ Thanh Sơn sang Bình Dã nên đã cho quân mai phục
trước.
Diệp Tu lập tức phái Diệp Tống dẫn người tới chi viện.