Nàng từ trong lòng Tô Nhược Thanh ngồi dậy, cười liếc hắn: “Sao huynh
không yên tâm về ta và Tô Tĩnh? Ta với hắn có ân tình sâu nhất, hắn thậm chí không màng sinh tử của chính mình cũng muốn cứu ta.”
Tô Nhược Thanh mím môi: “Có thể đừng nhắc đến hắn trước mặt ta được không?”
“Hắn là huynh đệ của huynh, sao lại không được nhắc tới? Tuy hành vi và lời
nói của hắn hơi khoa trương chút, nhưng chưa từng nói xấu về huynh nửa
lời trước mặt ta, chưa bao giờ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai chúng
ta, người trong thiên hạ đều sẽ cho rằng ta và huynh không hợp tình hợp
lý, hắn đã sớm biết ta và huynh có tư tình nhưng vẫn thật lòng đối đãi
với ta.”
“Tư tình” – hai chữ này nói ra từ miệng Diệp Tống, thực
bình đạm, lại hết sức chói tai. Cổ họng Tô Nhược Thanh có chút khô khốc: “Thật lòng đối đãi nàng, hắn coi nàng như bằng hữu nên có thể tự do ôm
ôm ấp ấp? Nàng là nữ nhân của ta.” Diệp Tống sửng sốt, nàng chưa từng
thấy Tô Nhược Thanh tức giận như thế, cánh tay hữu lực chế trụ nàng, cằm chống lên trán nàng, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tóc, “Dù có là huynh đệ,
ta cũng không muốn hắn chạm vào. A Tống, không có một nam nhân nào có
thể không màng tính mạng của mình cứu nàng lại chỉ coi nàng là bằng
hữu.”
Diệp Tống ngẩn ra. Chỉ là, mỗi lần hắn giúp nàng, đều treo
hai chữ “bằng hữu” trêи miệng. Nàng không nhịn được cười nhạo, cảm thấy
suy nghĩ của Tô Nhược Thanh quá buồn cười, trong lòng Tô Tĩnh đã có
người khiến hắn nhớ mãi không quên. Nàng và Tô Tĩnh là cùng một loại
người, nên bọn họ mới có thể hợp nhau như vậy.
“A Tống, thực xin lỗi.”
Nàng vươn tay, nhéo nhéo mặt Tô Nhược Thanh, mặt hắn rắn chắc không niết nổi một chút thịt: “Lúc ta muốn huynh xin lỗi thì lại chậm chạp không nói,
lúc không muốn, huynh lại thuận miệng nói ra. Tô Tĩnh vì cứu ta mà trọng thương, ta lại để hắn lại một mình cùng huynh về kinh trước, hắn về phủ cũng không cho ta vào gặp, nửa đường cũng có người ra ngăn trở, hẳn là ý tứ của huynh.”
Tô Nhược Thanh đáp: “Người đã tỉnh, không có trở ngại gì nữa, ta cảm thấy nàng và hắn không cần phải gặp lại nhau.”
“Không có trở ngại gì? Huynh cảm thấy bây giờ hắn rất tốt sao?” Diệp Tống
không tỏ ý kiến cười cười, từ trong lòng Tô Nhược Thanh ngồi dậy, “Cũng
đúng, có lẽ huynh cảm thấy hiện tại hắn mang bộ dạng này đối với huynh
mới là tốt nhất. Lúc chúng ta rời đi, huynh cũng biết thương thế của
hắn, tại sao lúc ấy không nói cho ta?”
Tô Nhược Thanh lồng ngực
trống rỗng, làm như không có chuyện gì khom lưng nhặt quân cờ rơi trêи
mặt đất, phân loại đặt vào từng hộp: “Lúc ấy cũng không biết, thái y nói phải đợi hắn tỉnh lại mới có thể biết được tình trạng vết thương như
thế nào.” Hắn nhìn Diệp Tống thật sâu, bộ dáng có chút lo được lo mất,
đau lòng, “Đừng nói về hắn nữa được không, về sau cũng không cần gặp lại hắn, ta không thích hắn và nàng quá gần gũi nhau.”
Diệp Tống xoa xoa nếp nhăn giữa trán hắn: “Cái này mà huynh cũng ăn dấm được? Ta còn chưa thèm ăn dấm với Tam Vương gia đâu.”
“Hai cái này không giống nhau.”
“Sao lại không giống nhau, huynh làm ta ý thức được rằng, phân lượng của ta
trong lòng huynh cũng không quan trọng đến thế.” Diệp Tống nói, “Huynh
quan tâm tính mạng của huynh đệ, quan tâm giang sơn xã tắc. Cũng tốt
thôi. Vì con đường này là do ta chọn, ta sẽ không hối hận.”
Sắc trời dần dần tối, Quy Dĩ gõ cửa, tiến vào nói: “Chủ tử, nên trở về cung rồi.”
“Không cần, để ta tự mình về đi. Huynh mau hồi cung, buổi tối đừng làm việc
quá muộn, ban ngày không có thời gian thì đừng tới chờ ta,” Diệp Tống
nói xong, làm như Quy Dĩ không có đây, đứng trước mặt Tô Nhược Thanh
giúp hắn sửa tay áo, Tô Nhược Thanh rũ mắt yên lặng nhìn nàng, bọn họ
thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân tôn trọng nhau như khách có thể
làm phu thê tới đầu bạc răng long. Diệp Tống ngẩng đầu, nhón chân hôn
lên cằm hắn một cái, “Ta đi đây.”
Diệp Tống đi tới cửa, xua xua tay: “Không cần.” Đi được hai bước lại quay
đầu nhìn Quy Dĩ, “Nếu ngươi muốn tới thăm A Thanh nhà chúng ta, cũng
không phải không tiện đường. Đúng rồi, ta suýt chút nữa thì quên, Nhược
Thanh, huynh định khi nào cho Quy Dĩ cưới A Thanh nhà chúng ta?”
Quy Dĩ đúng là khối đầu gỗ: “Thuộc hạ không thể rời xa chủ tử, thuộc hạ đã
phát lời thề, dù sống hay chết cũng phải bảo hộ cho chủ tử.”
“Chỉ bảo ngươi cưới A Thanh mà thôi, đâu phải bảo ngươi đi chết.” Diệp Tống nói.
Tô Nhược Thanh nghĩ nghĩ cũng gật đầu: “Nếu ngươi nguyện ý, sau khi thành hôn vẫn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ta.”
Quy Dĩ đáp: “Nếu vậy, một là không thể cho A Thanh một cái danh chính ngôn
thuận, hai là không thể cho nàng một gia đình yên ổn, chứ không phải là
thuộc hạ không muốn.”
Hắn và Diệp Thanh đều suy nghĩ giống nhau.
Diệp Tống nói: “Vậy ngươi muốn cưới hay không, nếu không muốn ta liền
bảo nàng không cần chờ ngươi nữa, đem nàng gả cho người khác. Không
thiếu người muốn rước nàng đâu.”
Quy Dĩ ngẩng đầu, nhìn Diệp Tống, kiên định nói: “Không thể để nàng gả cho người khác.”
Diệp Tống ra khỏi cờ quán, chân trời đã nhuốm màu vàng, nàng rời xa đường
phố phồn hoa, một mình đi vào con đường nhỏ yên tĩnh. Đi hết hẻm nhỏ, có thể đi đường vòng hoặc đi ra đường lớn, nàng lang thang vô định mà đi,
nàng không thể thôi suy nghĩ về Tô Tĩnh, đầu óc loạn thành một đống.
Thật sự không nên gặp Tô Tĩnh nữa sao? Nàng không biết Tô Tĩnh rốt cuộc bị
thế nào, khắp thiên hạ đều nói hắn đang rất tốt, nhưng nàng lại cảm thấy hắn không tốt chút nào. Tô Tĩnh đã cứu tính mạng nàng không biết bao
nhiêu lần, hắn cũng ở bên cạnh nàng lúc nàng suy sụp nhất giúp nàng
thoát ra, từ đáy lòng nàng khẳng định, so với vẻ ngoài hào nhoáng bất
cần bên ngoài, hắn là một người có tâm hồn thuần khiết biết bao.
Tô Tĩnh là người nàng để ý, nếu đã để ý, tại sao lại muốn rời xa? Diệp
Tống không biết hiện tại hắn còn mê mang không, chỉ biết là lúc này nàng không thể rời bỏ hắn mà không báo một tiếng.
Cái loại cảm giác
này, thật giống như là khi nàng cần thì nàng lôi kéo hắn, lúc không cần
hắn nữa, lại ném hắn về một bên không quan tâm. Nàng không phải người
bạc tình như vậy.
Cỏ dại mọc trêи đầu tường đã chuyển màu vàng. Gió đêm thổi quét qua nhánh cỏ, vừa có cảm giác tươi mát lại ảm đạm.
(Ủng hộ mình trêи s2.truyenhd.com alexhaley303 và truyenhd nhé)
Nơi này cách tướng quân phủ chỉ còn một ngõ nhỏ. Không ngờ lúc Diệp Tống
vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một người đang đi tới. Một thân
trường bào màu tím, ống tay áo phấp phới tung bay, tóc dài búi cao tùy
ý, khuôn mặt so với nữ tử còn có phần mỹ lệ hơn, chiếc cằm cao trắng
nõn, theo làn gió hiện lên một đường cong tuyệt đẹp. Trong tay hắn ôm
một chồng sách, ngón tay thon dài, đầu ngón tay được chăm sóc chỉnh tề,
cùng với màu xanh của sách cũ lại càng tăng thêm sức mạnh.
Diệp Tống đã quá quen thuộc, không phải Tô Tĩnh thì ai.
Nhưng mà khi nhìn thấy thần sắc Tô Tĩnh, sắc mặt nàng trở nên trắng nhợt.
Tô Tĩnh cũng ngừng lại nhìn Diệp Tống. Sắc mặt không có bất kỳ gợn sóng
nào, cặp mắt kia bình tĩnh như hồ nước vạn năm tĩnh lặng, coi nàng như
một người xa lạ. Không có vui sướиɠ, cũng không có chán ghét.
Cặp mắt đào hoa kia, tựa hồ sẽ không bao giờ vì Diệp Tống mà tỏa sáng lấp lánh nữa.
Tâm Diệp Tống hung hăng trầm xuống, trêи mặt lại cố tình làm ra vẻ thoải
mái nhún nhún vai, chỉ chồng sách trong tay Tô Tĩnh: “Ôm sách gì vậy?”
Trong thanh âm Tô Tĩnh không có ý cười, ôn nhuận văn nhã đáp: “Mới mượn được
một ít quân tình nơi biên cảnh Bắc Hạ từ tướng quân phủ. Ngươi là…Diệp
nhị tiểu thư?”
Diệp Tống gợi lên khóe miệng, cầm một quyển sách lật xem, cười nói: “Ngươi biết ta sao?”
Tô Tĩnh nhàn nhạt cười, đáp: “Ấn tượng đã từng gặp qua vài lần. Nghe nói
Nhị tiểu thư anh dũng vô địch, năm nay còn đoạt được vị trí Võ Trạng
Nguyên, hiện tại còn tới chỗ Vệ tướng quân nhậm chức, trở thành đệ nhất
nữ tướng của Bắc Hạ trước nay chưa từng có. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Diệp Tống khóe miệng căng cứng, cả người cũng căng
cứng. Nàng đột nhiên không biết phải làm sao, không biết phải đối diện
với Tô Tĩnh như thế nào, chỉ dăm ba câu, đã kéo khoảng cách giữa bọn họ
xa càng xa.
Lúc định thần lại, Tô Tĩnh đã đi qua người nàng: “Nhị tiểu thư, cáo từ.” Rồi cứ thế cách nàng càng ngày càng xa.
Diệp Tống bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng không thấy Tô Tĩnh quay đầu, cũng
không thấy hắn đứng sau lưng nàng trêu đùa như mọi khi, nàng chợt gọi:
“Tô Tĩnh!”
Tô Tĩnh quay đầu có chút nghi hoặc: “Nhị tiểu thư còn có việc gì?”
Hai tay Diệp Tống chậm rãi nắm chặt, thấp giọng hỏi: “Ngươi thật sự không
nhớ ta sao? Hay ngươi đang muốn trêu đùa ta? Chúng ta đã nói sẽ hẹn gặp ở kinh thành rồi mà.”
Diệp Tống lấy lại tinh thần, giơ tay vỗ trán, cười hai tiếng: “Ta cũng không biết ta đang nói cái gì, này còn chưa rõ ràng sao, ngươi không nhớ ta,
ta còn cố tình hỏi làm gì. Bọn họ đều nói ngươi thay đổi, xem ra đây mới thực sự là ngươi của trước kia, Tô Tĩnh ta biết, không phải cái dạng
này.” Nghĩ nghĩ lại lắc đầu phủ nhận, “Không đúng, bản chất ngươi vốn là như vậy, chỉ là không phải ngươi lúc quen biết ta.”
Tô Tĩnh liền hỏi: “Tô Tĩnh trong nhận thức của tiểu thư, xác định là ta?”
“Toàn kinh thành còn có thể tìm ra Tô Tĩnh thứ hai sao?” Diệp Tống nhìn hắn,
hỏi lại, “Ngươi nhớ rõ Tô Nhược Thanh, nhớ rõ Tô Thần, Tung nhi của
ngươi, ngươi có nhớ không? Còn có cha ta Đại tướng quân, đại ca Diệp Tu
của ta, thậm chí là A Thanh, Quy Dĩ, ngươi đều nhớ rõ sao?” Nàng nhìn kỹ biểu tình Tô Tĩnh, suy sụp bật cười, nắm tay thả lỏng, “Nhìn ánh mắt
ngươi đủ hiểu, ngươi đều nhớ rõ. Ta ngươi cũng nhớ rõ, bất quá ngươi chỉ nhớ ta là Diệp gia nhị tiểu thư, quên mất Diệp Tống.” Diệp Tống…Ta đối
với ngươi, phải như thế nào?” Lúc Tô Tĩnh nhẩm cái tên này, trong lòng
chợt nổi lên cảm giác không biết diễn tả thế nào. Khi hắn ngẩng đầu đã
phát hiện Diệp Tống rời đi rồi.
Thanh âm nàng mơ hồ lọt vào tai: “Trời không còn sớm, Hiền Vương trêи đường trở về nhớ chú ý an toàn.”
Chân Diệp Thanh khôi phục rất nhanh, mỗi ngày nàng đều duy trì tâm tình nhảy nhót. Đã có thể tự mình luyện tập trong sân, đôi khi hai chân sẽ đột
nhiên mất lực té ngã, lúc này đã có Diệp Tống kịp thời đỡ lấy nàng.
Liền mấy ngày, Diệp Tống đều ở nhà bồi Diệp Thanh. Trường huấn luyện bên kia vốn là nàng và Diệp Tu cùng nhau làm, Diệp Tu thấy nàng không có tâm
tình nên để nàng ở lại bồi Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn Diệp Tống
có chút rầu rĩ không vui, tâm tư vừa động liền giả vờ muốn té ngã. Diệp
Tống nhanh tay lẽ mặt qua đỡ lấy nàng: “Muội không cần nóng vội, cứ bước từng bước một thôi.”
Diệp Thanh bắt tay Diệp Tống hỏi: “Nhị tỷ, tỷ không vui.”