Diệp Tống phản ứng thực bình tĩnh: “A, không biết di thư hắn đã viết xong chưa.”
“Mời nhị tiểu thư theo thuộc hạ một chuyến.”
Diệp Tống đẩy ghế dựa đứng lên: “Các ngươi ăn trước, ta tới xem một chút rồi về.”
Quý Lâm mạnh mẽ chêm một câu: “Nếu chết thì chết cho sạch sẽ.”
Bị Lưu Ngoạt trừng mắt liếc nhìn một cái: “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Ngươi vẫn nên tiếp tục cúi đầu ăn cơm đi.”
Lúc Diệp Tống đến, thái y đang bận rộn cứu chữa Tô Thần, vất vả lắm mới giữ lại một hơi cho hắn. Thấy Diệp Tống tới, toàn bộ thái y quỳ xuống:
“Cầu xin nhị tiểu thư giơ cao đánh khẽ đưa giải dược cho Tam Vương gia.”
Tô Nhược Thanh khoanh tay đứng trong phòng, quạnh quẽ đạm mạc. Lần này
không đợi Diệp Tống mở miệng, hắn nói: “Toàn bộ đều lui ra.”
Trong phòng chỉ còn dư lại ba người.
Tô Nhược Thanh quay đầu nhìn Diệp Tống, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “A Tống, lấy giải dược ra.”
“Không liên quan gì tới việc hắn đã nghĩ kỹ hay chưa, ta muốn nàng lấy ra.”
Diệp Tống không khỏi nhìn Tô Nhược Thanh, khóe miệng hiện lên ý cười
lạnh: “Nói như vậy, huynh cũng nhất định muốn khuyên ta sao?”
Tô Nhược Thanh bình tĩnh đáp: “Tam Vương gia phạm sai lầm, ta có thể phế
bỏ phong hào của hắn, có thể tước quan của hắn, phạt hắn cấm túc, bắt
hắn hưu tiểu thϊế͙p͙, sẽ không để nàng chịu ủy khuất. Đại tướng quân
trước mặt dân chúng đánh Vương gia, ta cũng không truy cứu trách nhiệm.
Hết thảy chuyện nàng muốn làm, ta đều có thể giúp. Nhưng lần này không
được, một khi hắn quỳ xuống trước nàng sẽ làm mất mặt mũi hoàng gia, còn cái gì gọi là quyền uy nữa? Phía nam có Nam Thiến như hổ rình mồi, phía bắc có Nhung Địch nhiều lần quấy nhiễu biên cảnh, trong triều không ai
có thể gánh vác hết, sinh mệnh của Tam Vương gia không thể gặp nguy
hiểm, nàng có thể chờ xong việc, lúc đấy có bất kỳ oán hận gì, ta đều sẽ không nhúng tay. A Tống, nàng nghĩ kĩ xem có cần kiên trì như thế
không.”
Diệp Tống nghe vậy trầm mặc trong chốc lát, rồi gật đầu, cười tán đồng: “Nghe huynh nói như vậy, ta xác thật có điểm quá phận.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tô Nhược Thanh, “Lúc ta bị trói trong mật thất,
bị hắn đánh đến mức muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, nếu huynh thật sự không muốn ta chịu ủy khuất, sao lại không dùng roi trêи
người hắn như hắn đã dùng với ta? Có phải từ trước tới nay ta chưa từng
nhắc chuyện này với huynh, nên huynh liền cảm thấy bản thân đã làm đủ
khiến ta thỏa mãn? Nếu không có lẽ ta đã sớm chết đi.”
Tô Nhược Thanh trừng hai mắt, trong thanh âm mang theo thương tiếc: “A Tống, đừng nháo nữa, được không?”
“Huynh là Hoàng Thượng, hắn là huynh đệ của huynh, không chỉ là hộ
thần, còn muốn hộ huynh đệ, ta hiểu.” Diệp Tống tiếp tục cười, “Ta nghĩ
nếu không phải do hắn sắp chết, huynh cũng sẽ không mạo hiểm tới Giang
Nam. Chỉ là có một cách, huynh bảo ta làm bất cứ chuyện gì, ta cũng phải phục tùng vô điều kiện. Đó là huynh dùng hoàng mệnh ra lệnh cho ta. Chỉ cần huynh ra lệnh cho ta, ta liền đưa hắn giải dược.”
Nàng không biết bản thân đang tra tấn ai, Tô Nhược Thanh hay là chính nàng.
Tô Thần từ đương sự lập tức trở thành người thứ ba, không biết sao, hắn nhìn Diệp Tống và Tô Nhược Thanh nháo như vậy, cư nhiên lại có điểm vui sướиɠ. Phảng phất trước khi chết được nhìn một màn này, cũng thực đáng
giá.
Xem đi, hoàng huynh hắn thích ai không thích lại cố tình
đi thích nữ nhân này, nàng ta đâu phải người dễ hàng phục. Bây giờ cả
hai đầu đều khó xử, làm hắn phải khó xử một phen. Chỉ là kết quả này lại không thể trì hoãn.
Tô Nhược Thanh biết đâu là nặng, đâu là nhẹ.
Tô Nhược Thanh nhíu mày, trêи người dần dần tỏa ra khí tức đế vương.
Thanh âm quạnh quẽ nghiêm nghị nói với Diệp Tống: “Trẫm ra lệnh cho
nàng, giao giải dược ra đây.”
Diệp Tống nghe vậy cười khẽ hai
tiếng, lấy ra bình lưu li, Tô Nhược Thanh đưa tay lên xoa nhẹ má nàng
rồi cầm lấy bình dược. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Diệp Tống, mở bình lấy
ra viên thuốc đưa cho Tô Thần uống.
Diệp Tống nhẹ nâng mi mắt,
vừa lúc chạm vào ánh mắt hàm chứa ý cười khiêu khích của Tô Thần. Nàng
cũng cười đáp lại: “Hoàng Thượng chậm đã, không biết Hoàng Thượng có thể giơ cao đánh khẽ, để thần nữ được phép cho Tam Vương gia dùng thuốc
được không?”
Tô Nhược Thanh khựng lại, một tiếng “Hoàng Thượng”
của Diệp Tống làm hắn không biết phải nói gì. Đến khi định thần lại,
Diệp Tống đã rót xong một ly nước ấm, tay còn lại cầm viên thuốc đi tới
mép giường, đưa cốc nước và thuốc tới trước mặt Tô Thần.
Tô Thần nói: “Không phải ngươi nói muốn đút thuốc cho ta sao?”
Diệp Tống lại cười: “Này có khó gì.” Sau đó liền đưa thuốc vào miệng Tô Thần, đồng thời cho hắn uống nước.
Nhìn thần thái chăm sóc như vậy, trong lòng Tô Nhược Thanh giống như bị kiến cắn, nhoi nhói đau.
Ai ngờ, Diệp Tống vừa cho Tô Thần uống thuốc xong liền xốc chăn lên đem cả người hắn ném lên mặt đất. Sau đó nàng nhấc chân đá mạnh vào hai
chân hắn, Tô Thần đột nhiên cảm thấy đầu gối đau xót, không phản ứng
kịp, uốn gối quỳ xuống…
Quỳ gối trước mặt Diệp Tống.
Diễn biến thay đổi bất ngờ, Tô Nhược Thanh không biết nên cảm thấy gì
còn sắc mặt Tô Thần thay đổi liên tục. Diệp Tống không chút do dự, giơ
tay hướng lên mặt Tô Thần một cái tát: “Cùng lão tử cò kè mặc cả, đây
chính là tiền lãi.” Nói xong tiêu xái quay người rời đi, còn nói, “Lão
nhân nói không sai, hà tất phải phiền toái, muốn cho ngươi quỳ có trăm
ngàn cách.”
Diệp Tống mở cửa ra, thái y bên ngoài đứng dậy một
loạt, tức khắc đem quang cảnh trong phòng thu hết vào đáy mắt, không
biết phải phản ứng thế nào. Diệp Tống lạnh giọng quát: “Còn đứng ngốc ra đấy làm gì, Tam Vương gia đã uống thuốc giải, dược tính mãnh liệt khiến hắn không đứng vững nên ngã xuống giường, còn không mau vào nâng hắn
dậy! Nếu Tam Vương gia có gì sơ xuất, cẩn thận cái đầu của các ngươi
đấy!”
Các thái y vâng vâng dạ dạ đáp lời, run rẩy khom người
chạy vào đỡ Tô Thần lên giường. Hắn phẫn nộ trừng mắt Diệp Tống, Diệp
Tống bỗng nhiên quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nhìn hắn huýt sáo,
khiêu khích đến cực điểm.
“Diệp, Tống.” Tô Thần nghiến răng gằn từng chữ.
Diệp Tống nhàn nhạt cười: “Chuyện nhỏ mà thôi, không cần cảm tạ ta.”
Tô Nhược Thanh hơi nghiêng người, nhìn trời cao bên ngoài, bóng dáng
kia càng đi càng xa. Nữ nhân kiệt ngạo khó thuần, vĩnh viễn đều lóa mắt
như vậy.
Chỉ là, chọc thì dễ, nhưng lại rất khó dỗ dành.
Giây phút bước ra khỏi cổng vương phủ, ý cười nơi khóe miệng Diệp Tống chợt tắt.
Mấy ngày nay Diệp Tống không đi đâu cả, cùng lắm chỉ ra ngoài cửa thành đi dạo, ở cửa thành cũng đã phái người quan sát, chỉ cần bọn người Diệp Thanh trở về sẽ ngay lập tức báo cho nàng.
Nàng cũng không cần chờ lâu lắm, mấy ngày sau, nhóm người Diệp Thanh cũng đến kinh thành.
Diệp Thanh trở về vẫn chưa thể đi lại bình thường, ngồi trêи xe lăn để
Quy Dĩ đẩy về. Sau đó Quy Dĩ cũng phải nhanh chóng vào cung phụng mệnh
không thể trì hoãn thêm nữa.
Diệp Tống khẩn trương hỏi: “Chân thế nào rồi, muội có cảm giác gì chưa?”
Diệp Thanh cười giảo hoạt, cong cong khóe miệng, phảng phất như trở lại là nha đầu Phái Thanh ngây thơ hồn nhiên lúc trước, nàng không nói gì,
mà ở trước mặt Diệp Tống chậm rãi nâng một chân lên, Diệp Tống thấy thế
hai mắt tức khắc sáng rực như minh châu. Sau đó Diệp Thanh mới nói: “Lúc rời khỏi Dược Vương Cốc, tình thế vô cùng nguy hiểm, đê bị vỡ, khi
Hoàng Thượng tìm đến bọn muội, Dược Vương Cốc đã ngập trong biển nước,
muội không muốn liên lụy Quy Dĩ nên tự mình đi. Tuy rằng đau muốn chết
nhưng có thể đi lại được cảm giác thật tốt.”
Diệp Tống chọc chọc lên trán nàng: “Muội hư lắm, mới nghỉ ngơi chưa được hai ngày, đã dám
xuống đất đi lại? Quy Dĩ là nam nhân, muội cứ ỷ lại vào hắn là được, sao có thể gọi là liên lụy. Nếu hắn không thể đưa muội về bình an, xem ta
có lột da hắn không.”
Diệp Thanh thè lưỡi, cười hì hì: “Lúc ấy không nghĩ được nhiều như thế.”
Diệp Tống dừng một chút mới hỏi: “Tô Tĩnh đâu?”
“Hắn nha”, ánh mắt Diệp Thanh đánh sang nơi khác, làm như không có
chuyện gì nói nhỏ, “Hắn đương nhiên là về Hiền Vương phủ nha.”
“Thương thế của hắn thế nào. Tỉnh rồi sao?”
Diệp Thanh đáp: “Tỉnh rồi, chẳng qua thái y nói hắn phải điều dưỡng cho tốt. Thái y một tấc cũng không rời, vừa về kinh đã đưa hắn về vương
phủ.”
Diệp Tống trầm ngâm nói: “Lát nữa ta sẽ đi thăm hắn.”
“Nhị tỷ đừng đi.” Diệp Thanh lập tức kéo tay áo Diệp Tống, Diệp Tống
biểu tình nghi hoặc nhìn nàng, nàng thuận miệng nói bừa: “Ý muội là,
thái y phân phó, hắn phải tĩnh dưỡng thật tốt, tạm thời không nên gặp
ai.”
Diệp Tống có chút hồ nghi: “Thái y nói vậy thật sao?”
Diệp Thanh dõng dạc: “Thật mà, muội sao có thể lừa tỷ?”
Tam Vương phủ, sau khi Tô Thần ăn giải dược, sắc mặt nhanh chóng chuyển biến tốt, giống như vừa được lọc máu, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu,
sắc mặt từ vàng vọt như ánh nến chuyển về trạng thái bình thường, nhưng
vẫn hơi tái nhợt.
Thái y nói, hắn cần phải nằm nghỉ thêm mấy ngày mới có thể khỏi hẳn.
Chỉ là tâm tình Tô Thần vô cùng nôn nóng, hắn muốn ra ngoài ngay lập
tức để được hít thở không khí bên ngoài. Mỗi khi hắn thấy không có thái y liền đứng dậy định xuống giường, ai ngờ thái y ở đâu lại thình lình
xuất hiện: “Vương gia không thể làm thế, Hoàng Thượng phân phó, ngài
phải bảo trọng thân thể, bây giờ vẫn chưa thể xuống giường được!”
Luôn lấy Hoàng Thượng làm cớ để ép hắn, lần nào cũng thế.
Buổi tối hôm nay, hắn ngủ chưa được bao lâu liền nằm mơ.
Từng cảnh từng cảnh giống như đèn kéo quân không ngừng xoay tròn trong
đầu hắn. Những thứ mà hắn chưa từng để ý trong quá khứ, thì ra ở trong
lòng hắn lại quan trọng như thế.
Vườn hoa hải đường, hắn không
biết đang vui vẻ với ai, thậm chí không thấy rõ mặt chính mình, nhưng
khi hắn quay đầu lại liền thấy bộ dáng Diệp Tống, nàng lúc nào cũng suy
tư, hắn tự mình đeo ngọc bội cho nàng, cảnh lại thay đổi, hắn đánh nàng
một cái không thương tiếc. Khóe miệng nàng ứa máu, còn đỏ hơn cánh hoa
hải đường, khiến tâm can hắn run rẩy mãnh liệt.
Ngay sau đó lại chuyển qua cảnh hắn dùng roi đánh nàng. Người nàng đầy máu quỳ rạp trêи mặt đất, thực gầy yếu lại rất cứng cỏi, từ đầu đến cuối chưa từng kêu
một tiếng. Môi rách ra, máu nuốt xuống họng. Nàng quay đầu trừng mắt
nhìn hắn: Nếu ngươi còn dám đụng đến ta lần nữa, ngươi có tin ta làm
thịt Nam Xu của ngươi không.