Sắc mặt Thạc Chân kém hẳn khi nghe
câu trả lời của Mộ Khả Ý, Viễn Chân cũng chẳng khó để nhận ra cảm giác
của cô lúc này, anh không nhanh không chậm lên tiếng: “Con bé biết hết
mọi chuyện.”
Biểu cảm Mộ Khả Ý ngỡ ra, vội cười trừ thu lại dáng
vẻ tự tin ban nãy, ngại ngùng giải thích: “Cô tưởng con chưa biết, thực
ra cô với chú con cũng chỉ qua mặt người lớn thôi."
“Con biết cô đang nói dối.”
Lời nói của Thạc Chân mang theo sự phẫn nộ được kìm nén, chỉ cần nhìn thấy
nụ cười gượng gạo của Mộ Khả Ý khi bị Viễn Chân nhắc nhở, cũng đủ biết
được tình cảm của cô gái này dành cho anh. Điều kiện lẫn ngoại hình của
anh vô cùng ưu tú, có đánh chết Thạc Chân cũng không tin Mộ Khả Ý không
rung động với anh trong suốt một năm rưỡi qua.
Nét mặt Mộ Khả Ý
trở nên cứng nhắc, không rõ nên cười hay khóc mới phù hợp với tình huống này. Trước đó cô chỉ nghe nhắc về Thạc Chân, nghe đâu là một cô bé
ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trực tiếp đối mặt lại có cảm giác cô bé này
không hề dễ kết thân.
Bầu không khí sau câu nói của Thạc Chân trở
nên nặng nề, Viễn Chân vẫn rất bình tĩnh cất tiếng hóa giải sự căng
thẳng: “Bạn cô đang chờ.”
“Phải rồi.” Mộ Khả Ý có hơi giật mình tỉnh táo lại, vội nhanh chóng rời đi trước: “Lần tới chúng ta nói chuyện nhiều hơn nhé.”
Mộ Khả Ý vừa rời đi đồ ăn cũng được dọn lên, Thạc Chân không vội ăn, chợt
bật cười châm biếm chính mình: “Cô ấy rất xinh đẹp, rất xứng đôi với
chú.”
“Chân Chân!” Viễn Chân bất lực thốt lên, không biết phải nói thế nào Thạc Chân mới hoàn toàn tin tưởng mà thôi nghi ngờ.
“Con cũng chỉ nói cô ấy với chú rất xứng đôi.” Thạc Chân lơ đễnh nói thêm
một câu, cầm đùi gà rán giòn lên cắn một cái. Trong miệng cô không có
bất kỳ mùi vị nào, rõ ràng là cùng một quán, cùng một món nhưng tâm
trạng lại có thể khiến nó mang hương vị khác nhau.
“Chú và cô ta
không có gì cả.” Ngay khi nói ra lời này, chính bản thân Viễn Chân cũng
không hề ý thức được lý do vì sao lại lo sợ Thạc Chân sẽ hiểu lầm. Trong khi đó, nếu anh giả vờ ngầm khẳng định không chừng sẽ khiến cô chịu
buông bỏ thứ tình cảm không nên có dành cho anh.
Thạc Chân vờ
không quan tâm, cảm xúc trong lòng cũng dần trở nên lạnh lẽo. Mộ Khả Ý
xinh đẹp trưởng thành, độ tuổi phù hợp, qua trang phục ắt hẳn cũng có
công việc ổn định với chức cao, tất cả đều phù hợp với Viễn Chân, đã vậy còn nhận được sự ủng hộ từ ông Viễn, còn cô... chỉ vẫn bị xem là một
đứa trẻ.
Qua một lúc, Viễn Chân chuyển chủ đề nhắc đến việc chuyển trường của Thạc Chân, cô không mấy bận tâm bởi học ở đâu cũng như nhau, thứ cô để tâm ở hiện tại chính là phải kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến
mức có khóc cũng phải khóc trong biển tiền để không ai xem thường cô
được nữa.
Điện thoại Viễn Chân bỗng đổ chuông, anh bắt máy, không
rõ bên kia nói gì, anh chỉ điềm đạm đáp lại: "Dời lại vài hôm, hiện tại
không tiện."
Bên ngoài Thạc Chân chăm chú ăn uống như bỏ mặc xung
quanh, thực chất tâm trí và tai lại đặt ở chỗ Viễn Chân đang nói chuyện
điện thoại. Cô chỉ nghe người bên đầu dây bên kia nói rất nhiều, giọng
nói lúc to lúc nhỏ, dường như đang cố gắng thuyết phục Viễn Chân điều gì đó.
Đợi người bên kia nói xong, Viễn Chân chỉ nhàn hạ đáp lại:
"Nếu cậu gấp như vậy, tôi sẽ để Phi thay mặt tôi. Bé con nhà tôi đang
không khỏe, hợp đồng đó tôi không cần, nếu công ty bị tổn thất, tôi sẽ
chi tiền riêng bù vào."
Cảm xúc trong Thạc Chân không rõ vui hay
buồn, được Viễn Chân quan tâm lo lắng nhưng cô lại có cảm giác mình đang là kẻ ngáng đường sự nghiệp và tương lai của anh.
Cúp máy, Viễn
Chân quay sang nhìn bộ dạng ngẩn người của Thạc Chân, những lời khi nãy
qua điện thoại cũng chỉ là nói theo vô thức, anh không hề để ý.
Viễn Chân đưa ly nước đến trước miệng Thạc Chân, lên tiếng hỏi: "Không ăn nữa sao?"
Thạc Chân buông xương gà xuống, cầm lấy ly và ống hút uống ừng ực vài hơi, thiếu năng lượng đáp: "Con no rồi, về nhà thôi."
Nghe Thạc Chân nhắc đến "về nhà", Viễn Chân bất giác cong môi cười, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận nhà mới.
Gần sáu giờ tối về đến nhà, đồng phục cùng cặp sách, tài liệu ở trường mới
cho Thạc Chân cũng đã được Phi chuẩn bị xong, còn đích thân mang đến căn hộ của Viễn Chân, sẵn tiện mang theo giấy tờ quan trọng trên công ty để anh giải quyết một thể.
Thạc Chân không làm phiền Viễn Chân và
Phi giải quyết công việc, cô mang đồ của mình về phòng, tủ quần áo không dùng, bàn học không dùng, giường ngủ cũng không cần, bởi tất cả những
thứ đó Mộ Khả Ý đã dùng qua.
Đối với Thạc Chân, những thứ từng
mang ý nghĩ đặc biệt ấy khiến cô đã không còn cảm thấy xứng đáng được
trân trọng, bởi thứ Viễn Chân từng cố tình dành riêng cho cô lại để cô
gái khác động đến.
Trong phòng, Thạc Chân ngồi bệt dưới đất kiểm
tra đồ đạc Phi đem đến, anh còn chu đáo in lịch học ra giấy A4 cho cô
tiện theo dõi. Theo như thời khóa biểu, Thạc Chân soạn sách vở bỏ vào
cặp sách mới, niềm vui thích đi học của cô đã phai nhạt từ lâu kể từ khi bị tên bố dượng bạo hành, mẹ cô lại che giấu tội lỗi cho hắn, Viễn Chân lại chỉ tin mẹ cô.
Nhớ đến chuyện Viễn Chân thà tin lời bà Thạc
hơn là lời thật lòng của Thạc Chân, lồng ngực cô lại nhói lên, không rõ
bà ấy đang như thế nào, nhưng chắc chắn đã không còn sống trong dày vò
bởi tên chồng khốn kiếp đó, cũng không còn mang theo gánh nặng là cô.
Nghĩ đến chuyện cũ, thế giới trong Thạc Chân như sụp đổ ngay tức khắc, kể cả cảm giác những gì Viễn Chân đối với cô cũng không phải là thật lòng. Cô lúc này chẳng khác nào chướng ngại của cuộc sống người khác, vô dụng và phiền phức.
Thạc Chân nằm xuống sàn được lót thảm lông mềm màu
trắng, xung quanh cô là sách vở và những túi quần áo vừa mua lúc trưa.
Cô đờ đẫn nhìn trần nhà trắng toát, từng dòng nước mắt nóng hổi trào
khỏi khóe mắt.
Chín giờ Viễn Chân xong việc, đợi Phi thu dọn ra về anh mới đến phòng Thạc Chân kiểm tra.
Sau cánh cửa, ở giữa phòng Thạc Chân nằm co ro trên sàn, những thứ thuộc về cô để sát bên cạnh, Viễn Chân không hỏi cũng đã đoán được cô không vui
về việc Mộ Khả Ý từng vào phòng này. Thế nên cô mới nhất quyết không
chịu nằm lên giường, cũng không sắp xếp tập vở lên bàn học, quần áo mới
cũng không treo lên cất vào tủ.
Trời bỗng vang lên tiếng sấm sét,
Thạc Chân giật nảy mình vội co chặt người bịt chặt hai tai. Cô từng là
cô bé nghịch ngợm không sợ bất cứ điều gì, chỉ khi bị những người cô yêu quý bỏ rơi, cô mới bắt đầu sợ sấm sét, bởi những đêm đang ngủ, bố dượng cô lại đập phá đồ đạc, đấm đá vào cửa ầm ĩ khiến cô bị mắc phải bóng ma tâm lý mỗi khi nghe thấy âm thanh lớn bất ngờ về đêm.
Nhận ra tình hình của Thạc Chân không ổn, Viễn Chân vội nhanh chân đến ôm cô lên trấn an: “Đừng sợ, chú ở đây.”
Sự che chở này của Viễn Chân khiến trái tim Thạc Chân rỉ máu, cô nổi giận
đấm liên tục vào lưng anh, không thể khống chế được cảm xúc bật khóc,
lớn tiếng trách móc: “Con chỉ có chú thôi, chú cũng không cần con, chú
chỉ xem con là trẻ con, con sẽ không thích chú nữa, cũng không cần chú
nữa!”