Trong màn đêm tĩnh mịch, Thạc Chân
mở mắt nghiêng đầu nhìn về phía sofa dài gần cửa sổ. Viễn Chân nằm ngủ
trên đó, cơ thể cao lớn gần một mét chín vốn không vừa vặn nằm ở sofa,
đôi chân dài thẳng tắp phải để bên ngoài ghế, tư thế nhìn vào vô cùng
không thoải mái.
Qua một lúc lâu sau, Thạc Chân kéo chăn ra khỏi
người, ngồi lên xỏ đôi dép cao su ở ngay dưới giường, lặng lẽ rời khỏi
phòng bệnh trong yên lặng.
Ra khỏi phòng bệnh, Thạc Chân vẫn mặc
trên người bộ quần áo bệnh nhân, theo lối hành lang vắng vẻ không một
bóng người lúc nửa đêm bước vào thang máy.
Đối với Thạc Chân giờ
phút này, cô chẳng còn đầu óc để nhận thức được sợ hãi, dù không gian
bao quanh lạnh lẽo rùng rợn nhưng chẳng hề dọa được cô.
Bước vào
thang máy, Thạc Chân nhấn nút tầng trệt rồi ngồi sụp xuống mệt mỏi, niềm tin và hy vọng trong cô đã vỡ vụn, cô chẳng còn lý do để tiếp tục ở lại nơi đây, hay tiếp tục bám lấy sự thương hại của Viễn Chân.
Cùng lúc ấy, người ở phòng giám sát nhận ra điều bất thường trong thang máy, lập tức báo cho đội y tá trực ban.
Ở tầng trệt, ngay khi cửa thang máy vừa mở, hai ba người y tá nam lẫn nữ
đều đã đứng chờ sẵn bên ngoài, một nữ y tá lên tiếng hỏi: “Nửa đêm rồi
em muốn đi đâu sao?”
"Em muốn ra ngoài đi dạo." Thạc Chân cảnh giác nhìn bọn họ, ngón tay bấu chặt vạt áo trong căng thẳng.
Nữ y tá có thân hình tròn trịa, gương mặt đáng yêu phúc hậu bước đến giữ
lấy tay Thạc Chân, tươi cười khuyên nhủ Thạc Chân: "Hay là sáng mai hãy
đi dạo nhé, bây giờ nửa đêm trời bên ngoài cũng rất lạnh, nếu để người
nhà biết sẽ rất lo cho em."
"Em không có người nhà."
Sau câu nói của Thạc Chân, bầu không khí bất chợt chìm trong im lặng. Thạc Chân nhìn ba người đang vây lấy mình đang suy tư, cô không nói lời nào bất
ngờ lao vụt ra ngoài không ngoái đầu lại lấy một lần.
Cả ba người y tá bị làm cho bất ngờ không níu kịp Thạc Chân, ai nấy đều giật mình luống cuống chạy theo.
Cuộc rượt đuổi trong bệnh viện lúc nửa đêm vang lên tiếng bước chân náo
loạn, từ y tá đến bảo vệ đều xúm lại đuổi theo Thạc Chân giữ cô lại.
Do tư thế nằm không thuận tiện, Viễn Chân bị đau lưng làm cho tỉnh giấc,
theo phản xạ nhìn về giường trước, phát hiện Thạc Chân không thấy đâu
nữa mới giật mình bật dậy trong hoảng hốt.
Từ trong thang máy Viễn Chân lao ra sảnh, y tá ở quầy trực duy nhất vừa thấy anh gấp gáp như
tìm người liền vội nói: “Có một cô bé vừa chạy ra ngoài.”
Viễn
Chân không còn tâm trí hỏi thêm gì nữa, vội vã chạy ào ra khỏi sảnh
chính bệnh viện. Nhìn thấy hai chiếc dép của Thạc Chân nằm lăn lóc trên
sân trong khuôn viên, anh nóng lòng vội chạy về phía cổng chính.
Ngay ở cổng, một nhóm y tá và bảo vệ vây lấy kéo Thạc Chân đang muốn ra khỏi bệnh viện, nữ y tá tròn trịa ôm chặt eo Thạc Chân từ phía sau, gấp gáp
nói: "Cô bé, em bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói!"
Chỉ vài bước nữa thôi Thạc Chân có thể bước chân ra khỏi bệnh viện, chạy trốn khỏi
hiện thực phũ phàng này. Nhưng cả người cô đều bị nhóm người đang giữ
chặt níu lại, khiến con đường lớn phía trước mắt Thạc Chân dần đóng lại.
Thạc Chân cắn chặt răng, nước mắt ở khóe mắt chực chờ rơi xuống. Trong giây
phút cảm xúc bùng nổ muốn chạy thoát, Thạc Chân điên cuồng vùng vẫy khỏi những người đang khống chế mình.
"Buông tôi ra!!!"
Tiếng
hét trong uất nghẹn của Thạc Chân vang lên xé lòng Viễn Chân thành từng
mảnh đầy đau đớn. Anh lao vụt đến chen vào nhóm người kia ôm lấy Thạc
Chân, không cho họ tiếp tục níu níu kéo kéo làm đau cô.
Thân hình
Viễn Chân vốn rất to lớn, Thạc Chân ở trong vòng tay anh phản kháng cũng chẳng có kết quả. Sau khi Viễn Chân khống chế được Thạc Chân, anh nhẹ
nhàng nhấc bổng cô bế lên trước ngực, một tay ôm sau gáy cô, một tay bợ
dưới mông cô nâng lên.
Thể lực Thạc Chân không tốt, lại xô xát với nhóm y tá và bảo vệ cũng đã cạn kiệt sức lực, đến lúc bị anh bắt được
cũng không còn sức để bỏ chạy huống chi là làm loạn.
Viễn Chân
nhìn qua những người đang thở hồng hộc vì vây bắt Thạc Chân, biết ơn
nói: "Cảm ơn mọi người, ngày mai tôi sẽ mời một bữa xem như cảm ơn vì
chuyện vừa rồi."
Nói xong Viễn chân ôm Thạc Chân chuyển hướng trở
vào bệnh viện. Thạc Chân cũng đã lực cùng sức kiệt ngả đầu lên vai Thạc
Chân, hai chân bên hai hông anh khẽ đung đưa theo từng bước đi của anh.
Nhìn theo bóng lưng Viễn Chân dần xa, một nam bảo vệ hiếu kỳ hỏi: “Hình như mối quan hệ giữa hai người họ không bình thường."
Những người có mặt đều gật gù tán thành, bởi trông Viễn Chân không giống như
người có con gái đã lớn đến như vậy, kể cả hành động quá khích của Thạc
Chân cũng đủ khiến họ phải nghi ngờ giữa cả hai có uẩn khúc phía sau.
Trở về phòng bệnh, dù Thạc Chân đã ngủ thiếp đi do quá mệt nhưng Viễn Chân
vẫn không đặt cô xuống giường, anh chỉ sợ một chút lơ đễnh sẽ giống như
khi nãy, nhỡ như cô chạy mất cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Viễn Chân không có nghĩa vụ và cũng chẳng phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của Thạc Chân, anh giúp cô ăn học là tự nguyện, yêu thương và bảo vệ cô cũng giống như tình thương dành cho một đứa trẻ, hoàn toàn không có ý
nghĩ nào sâu xa hơn.
Nhưng với hoàn cảnh của Thạc Chân hiện tại,
ngoài Viễn Chân ra không còn nơi nào cho cô dựa dẫm vào, anh càng không
thể giương mắt nhìn đứa trẻ anh góp công nuôi lớn xảy ra chuyện không
may.
Viễn Chân cứ như thế ôm Thạc Chân trên tay, lúc mỏi rồi lại
ngồi xuống ghế để cô nằm tựa trên ngực anh, dùng chăn đắp lên giữ ấm.
Anh không thể để cô ngủ một mình vì lo cô lại nghĩ linh tinh, anh càng
không thể cùng cô ngủ cùng một giường sẽ khiến cô nghĩ lệch lạc.
Cúi nhìn Thạc Chân trong lòng mình, Viễn Chân không ngăn được bản thân thở
dài não nề. Anh vươn tay lấy khăn ướt trên bàn bên cạnh, ân cần lau lòng bàn chân đã chạy trần dính đầy cát.
Sáng sớm hôm sau bà Viễn đi
làm sớm hơn mọi khi, còn giữ lời hứa nấu món Thạc Chân thích vào cho cô. Lúc bà vào phòng bệnh đã bắt gặp ngay Viễn Chân hai mắt thâm quầng ngồi ở sofa, Thạc Chân úp người nằm trong lòng anh đang say giấc.
Bà đặt lồng giữ nhiệt lên bàn, cất tiếng hỏi: “Mẹ nghe y tá nói đêm qua Thạc Chân muốn trốn khỏi viện?”
Viễn Chân tựa lưng ở thành ghế uể oải nhéo ấn đường vài cái, không nhanh
không chậm phản hồi với tông giọng vừa đủ tránh làm Thạc Chân thức giấc: “Sao mẹ lại nói với con bé chuyện con với Mộ Khả Ý? Còn chuyện con từng muốn nhận nuôi con bé?”
“Việc làm che giấu của con đối với Thạc
Chân khiến mẹ phải nghi ngờ đấy.” Bà Viễn nói rồi không nán lại đi ra,
đến gần cửa bất chợt dừng lại xoay đầu nhắc nhở: “Dù là mục đích gì,
Thạc Chân đã mười sáu tuổi, con bé đủ để nhận thức được mối quan hệ nên
và không nên, cả con cũng vậy.”
Sau khi bà Viễn rời khỏi, không
gian trong phòng lại trở nên yên ắng, Viễn Chân cúi đầu nhìn cô gái nhỏ
cuộn người ngủ trong lòng mình, cảm xúc chẳng mấy chốc trở nên rối loạn. Anh chỉ muốn Thạc Chân giống như lúc nhỏ, lúc nào cũng vô tư không bị
quá nhiều tình cảm chi phối, để anh có thể cưng chiều cô mà không lo
khiến mọi chuyện bị dẫn đi xa theo nghĩa đen.