Bà Viễn vui vẻ đi đến chỗ Thạc Chân, ân cần hỏi han: "Thi có tốt không?"
"Cũng được ạ." Thạc Chân mỉm cười đáp.
"Về nhà nghỉ một lát rồi ôn bài, lúc sáng bà với cô Ý đã qua nấu rất nhiều
món đợi con." Bà Viễn nói rồi kéo tay Thạc Chân ngồi vào ghế sau cùng
bà.
Trên suốt dọc đường đi, Thạc Chân không ngăn được bản thân
liên tục nghĩ về việc Mộ Khả Ý lại đến nhà, còn cùng bà Viễn nấu ăn như
mẹ chồng nàng dâu. Thạc Chân cười nhạt tự khinh thường chính bản thân
mình, đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn đường phố.
Qua kiếng chiếu hậu, Viễn Chân vẫn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của Thạc Chân, trong ánh mắt mang theo dụng ý phía sau.
Về đến nhà, từ ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, vừa bước vào
Thạc Chân đã bắt gặp Mộ Khả Ý mặc đồ ngủ của mình. Quần áo Thạc Chân
không nhiều, chủ yếu là đồ ngủ họa tiết bởi thường xuyên phải ở trong
nhà nên vừa nhìn sơ qua cũng biết.
Thấy Thạc Chân có vẻ không
thích, Mộ Khả Ý vội cười giải thích: "Cô xin lỗi, khi nãy trong lúc nấu
ăn cô sơ ý làm bẩn quần áo nên mới mượn tạm đồ của con, con không để ý
chứ? Hay lần tới cô mua trả con bộ khác nhé?"
"Không cần đâu ạ."
Thạc Chân nói xong liền trở về phòng, cơn lửa cố ghìm chặt trong lòng đang
phập phòng cháy. Lúc đặt túi lên bàn, va vào mắt Thạc Chân là thỏi son
giống như ngày cô trở về hai năm trước.
Cô cầm lấy thỏi son xiết chặt trong tay, mở nắp vặn son lên hết cỡ, dùng ngón tay chà nát phần son đỏ trong căm phẫn.
Phá nát son của Mộ Khả Ý, Thạc Chân thẳng tay vứt vỏ son xuống sàn nhà, rút khăn giấy lau tay mình, cầm túi lên bỏ đi ra ngoài.
Viễn Chân ngồi ở sofa phòng khách xem tài liệu, vừa thấy Thạc Chân mặt mày
hầm hầm cầm túi đi ra liền theo phản xạ bật dậy hỏi: "Con đi đâu?"
"Không liên quan đến chú." Thạc Chân lạnh lùng đáp, bước nhanh về phía cửa chính xỏ vội giày bỏ đi.
Có mặt bà Viễn và Mộ Khả Ý, Viễn Chân không tiện để họ biết cách anh
giữ chân Thạc Chân. Trong lúc hai người phụ nữ trong bếp lo rôm rả nấu
ăn, Viễn Chân nhanh chóng đuổi theo Thạc Chân.
Cửa thang máy vừa
đóng lại bỗng mở ra, Thạc Chân đứng tựa người trong vách, nhìn thấy Viễn Chân, cơn bực bội càng tăng lên vài phần.
Đợi cửa thang máy đóng lại, Viễn Chân mới lên tiếng hỏi: "Sao con lại giận, vì Mộ Khả Ý?"
Thạc Chân hít sâu một hơi dằn lòng lại, không để cho Viễn Chân biết cô vẫn
còn khó chịu khi thấy Mộ Khả Ý xuất hiện bên anh, cô chỉ mang một nửa sự thật ra đối chất: "Mộ Khả Ý là bạn gái chú, cô ấy muốn dùng phòng hay
quần áo thì sao không dùng đồ của chú mà hết lần này đến lần này đến lần khác động vào đồ của con?"
Nghe Thạc Chân tuông một tràng trách
móc không ngừng nghỉ, Viễn Chân chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Con muốn trách
thì lên trách bà nội dẫn cô ta đến, cả buổi sáng chú ở công ty, làm sao
biết được cô ta động vào đồ của con. Còn nữa, cô ta không phải bạn gái
chú, chỉ là giao kèo qua mặt ông bà."
Viễn Chân đã nói như vậy,
Thạc Chân cũng không còn lý do trách anh. Cô hậm hực khoanh tay trước
ngực giận dỗi, im lặng không nói gì nữa.
Khóe miệng Viễn Chân cong nhẹ ẩn ý, xuống nước dỗ dành Thạc Chân: "Đừng giận nữa, buổi chiều còn
bài thi đừng để tâm trạng ảnh hưởng. Nếu con không thích thì vứt hết
quần áo cũ, chú sẽ sửa phòng lại cho con, thay mới toàn bộ, đảm bảo
không có một chi tiết nào dính đến Mộ Khả Ý, được không?"
Thạc
Chân tuy không đáp nhưng vẻ mặt đã nói lên cực kỳ vừa lòng. Thang máy
đến tầng trệt mở ra, nhân tiện xuống dưới nhà Viễn Chân liền đưa cô đến
cửa hàng tiện lợi mua kem.
Buổi tối ở nhà, tâm tình Viễn Chân hơn
nửa ngày phấn khởi vì nhờ Mộ Khả Ý xâm phạm "địa bàn" của Thạc Chân,
khiến cô nửa bước cũng không muốn về phòng. Chính vì vậy, Viễn Chân lại
có cớ sửa phòng, Thạc Chân lại sang phòng anh ngủ.
Trong lúc Thạc
Chân loay hoay ôn bài trên giường, Viễn Chân tắm xong bước đến ngồi bên
cạnh, nghiêm túc hỏi: "Thỏi son bị hỏng của Mộ Khả Ý là do con làm?"
Thạc Chân như bị đứa trẻ bị bắt tội, căng thẳng không dám nhìn thẳng, Viễn
Chân bỗng cười xoa đầu cô: "Không thích thì cứ phá, chú sẽ đền thay
con."
Nói xong Viễn Chân nằm xuống, ánh mắt cùng thần thái, cộng thêm nhan sắc của anh bỗng khiến Thạc Chân xao động trong lồng ngực.
Sau ba ngày thi căng thẳng, đầu óc căng não của Thạc Chân cũng được thảnh
thơi. Kết thúc bữa thi cuối vào buổi chiều, nhẹ nhõm vì thi cử vừa qua
Thạc Chân lại phải nặng lòng vì bà Viễn gọi về ăn cơm.
Thạc Chân
rất hiếm khi và cả Viễn Chân cũng không bao giờ chủ động đưa cô về nhà
ông bà Viễn ăn cơm cuối tuần. Năm đó Thạc Chân quay lại bên cạnh Viễn
Chân đã khiến ông Viễn không hài lòng. Hai năm trôi qua anh lại tiếp tục kỳ kèo không kết hôn với Mộ Khả Ý, ngoài công việc cũng chỉ lo cho Thạc Chân, từ đó khiến ông Viễn càng có thành kiến nhiều hơn.
Bữa cơm
được bà Viễn cố ý chuẩn bị chúc mừng Thạc Chân tốt nghiệp, bà còn cố
tình chuẩn bị những món cô thích. Ngoài mọi người trong nhà, Mộ Khả Ý là người không hề vắng mặt, lại được ông Viễn chống lưng.
Trong lúc
ăn uống, Thạc Chân trầm mặc chỉ ăn phần mình, ai hỏi gì đáp nấy. Sau đó
nghe ông Viễn hối thúc Viễn Chân và Mộ Khả Ý kết hôn trong năm nay, đồ
ăn đến cổ cô liền bị nghẹn lại.
Ông Viễn chưa từng buông bỏ ý định ép Viễn Chân thành lập gia thất cùng Mộ Khả Ý, liên tục nhắc nhở, trong lời nói còn mang hàm ý ám chỉ: "Thạc Chân chẳng bao lâu nữa đã đủ tuổi
tự lập, con cũng nên kết hôn sinh con rồi."
Dáng ngồi Viễn Chân
thẳng lưng không đổi, trên mặt cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, bỗng quay sang hỏi Thạc Chân: "Con ăn xong chưa?"
Thạc Chân cứng nhắc
gật đầu, Viễn Chân đứng dậy bế cô lên bằng một tay, tay còn lại cầm túi
của cô, nhìn thẳng vào ông Viễn đáp: "Bố càng ép, con càng không để bố
vừa ý."
Không gian bỗng chìm trong yên tĩnh, bà Viễn thở ra một hơi hậm hực, cố tình
đặt mạnh đũa xuống bàn, lên giọng trách: "Ông quá đáng vừa thôi có được
không? Thạc Chân vì ôn thi đã đủ mệt đầu, ông còn trước mặt con bé ám
chỉ nó là gánh nặng, cản trở hôn nhân của Viễn Chân. Năm đó tôi sớm biết con người ông ích kỷ như vậy, có cho tiền tôi cũng nhất định không lấy
ông!"
Bà Viễn xả giận một hơi liền tức giận bỏ lên lầu, ông Viễn
ngơ ngác nhìn sang Viễn Thành và bố mẹ anh, cả ba cũng không nán lại vội tìm cớ rời bàn về phòng.
Vừa đến chân cầu thang ngoài trời bắt đầu đổ mưa, bà Viễn vội chuyển hướng chạy ra giữ Viễn Chân lại.
Ông Viễn vừa ra khỏi bếp liền thấy bà Viễn chạy ào đi, ông hốt hoảng thốt lên: "Đừng chạy, kẻo ngã!"
Bên ngoài, Viễn Chân ra khỏi thềm chính trời chợt đổ mưa, sợ Thạc Chân bị
dính mưa đổ bệnh anh liền lùi lại đứng dưới mái nhà, đặt cô đứng xuống
sàn, cẩn thận dặn dò: "Con đứng đây, chú ra xe lấy dù."
Khi nãy,
trước mặt ông Viễn, Viễn Chân vì không để Thạc Chân tổn thương mà trở
mặt với bố. Cô vừa áy náy lại vừa cảm nhận được sự che chở của anh dành
cho cô.
Mộ Khả Ý ở phía sau, biểu cảm trên mặt lộ rõ sự thất
vọng, dù chỉ là người ngoài chứng kiến, cô ta cũng nhận ra Thạc Chân đối với Viễn Chân rất quan trọng.
Khi Viễn Chân lấy dù vào tới thì
trời đã đổ mưa lớn hơn, bà Viễn kịp lúc chạy ra, vội lướt qua Mộ Khả Ý đang đứng ở cửa, bà đến nắm tay Thạc Chân, nói với Viễn Chân: "Mưa rồi, đi đường nguy hiểm, ở lại một hôm đi, tối nay để Thạc Chân ngủ với mẹ."