Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 264: MÔI VẬN QUẠ*


trướctiếp

Sở Diệp dắt tay Lâm Sơ Văn cùng đi vào Vạn Thú bí cảnh.

Bên ngoài Vạn Thú bí cảnh có một kết giới, muốn xuyên qua kết giới này ít nhất phải có tu vi Hồn Sư, kết giới này ngăn chặn được rất nhiều người. Trong bí cảnh còn rất nhiều Hồn Sư vẫn còn đang thăm dò. Tuy rằng Hồn Thú đỉnh cấp đều đã bị khế ước mang đi rồi nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều Hồn Thú không tệ.

Sau khi Sở Diệp bước vào trong di tích, linh hồn lực nhanh chóng toả ra phát hiện được rất nhiều yêu thú phẩm tướng vẫn còn coi được.

"Chỗ này còn có rất nhiều linh thảo mình dùng được nè." Lâm Sơ Văn nói.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: "Được quá ha!" Sở Diệp vỗ vỗ vào túi linh thú, ngay lập tức quá chừng Ngân Sí Ong tuôn ra bay lượn, rất nhanh hình ảnh từ khắp các nơi trong bí cảnh truyền về đây.

"Chỗ này vậy mà còn quá chừng yêu thú luôn! Thư viện Thiên Nguyệt này vậy là không được rồi! Làm sao lại còn chừa nhiều cá lọt lưới như vậy chứ?" Sở Diệp thì thầm.

Lâm Sơ Văn lắc đầu nói với vẻ mặt phức tạp, "Rất có thể là do chướng mắt đó."

Sở Diệp: "......" Hình như đúng như vậy thật. Theo như lời Tư Không Minh nói thì đám người thư viện Thiên Nguyệt đều mắt cao hơn đầu, Hồn Thú thượng hạ phẩm đều không lọt được vào mắt. Linh thảo rất tốt trong mắt người bản địa thì trong mắt mấy người đó chính là cỏ dại không chừng. Sở Diệp nhìn thấy rất nhiều Hồn Sư đang thử khế ước linh sủng, một nữ tử áo xanh đang giao tiếp với một con chim se sẻ, một đại hán thân cao tám thước đang đối chiến với một con mãnh hổ, một ông lão đầu tóc hoa râm đang cho một con khỉ ăn... Có thể là bởi vì bị nuôi nhốt cho nên yêu thú bên trong bí cảnh này ít hung hãn hơn mấy phần so với bên ngoài. Sở Diệp với Lâm Sơ Văn đi lòng vòng khắp nơi gặp được rất nhiều Hồn Sủng vẫn chưa được ai coi trọng.

"Có muốn khế ước ta làm Hồn Sủng hay không nha! Chỉ cần một cái tinh hạch Chiến Tướng là có thể khế ước một Hồn Sủng đỉnh cấp giống như ta đó, quạc quạc quạc..."

Sở Diệp nhìn thấy một con quạ đen đang xoay quanh trong không trung, vừa bay vừa há miệng nói tiếng người với mấy Hồn Sư.

"Đi đi đi, đi qua một bên đi."

Quạ đen từng bước dụ dỗ: "Tận dụng thời cơ, đánh mất rồi sẽ không tìm lại được đâu, bỏ ra một tinh hạch ngươi không lỗ đâu, tốn chỉ một tinh hạch ngươi không bị lừa đảo đâu!"

Một nam tu sĩ trẻ tuổi bất mãn nói: "Chim lông pha tạp mau tránh ra, nhìn ngươi như vầy mà kêu là Hồn Sủng đỉnh cấp hả?"

Quạ đen bất mãn nói với nam tu sĩ trẻ tuổi: "Bổn toạ làm sao lại không được coi là Hồn Sủng đỉnh cấp, mắt mũi ngươi không xài được nữa rồi!"

"Đi đi đi, trì hoãn chuyện đại sự của thiếu gia ta, ta bắt ngươi đi nấu canh bây giờ."

"Ta nói nè, các ngươi thật sự không muốn ký khế ước với Ô Ô đại nhân vĩ đại thiệt luôn sao?" Chim lông đen giang rộng đôi cánh mặt đầy cao ngạo hỏi.

Một con quạ đen cật lực bày ra bộ dáng kiêu ngạo khiến cho người ta nhìn thấy phải dở khóc dở cười.

"Chim lông tạp ngươi còn muốn lừa gạt tinh hạch nữa."

"Không biết cái gì hết, bổn toạ đây là đang cho các ngươi cơ hội mà các ngươi lại không biết trân trọng, một ngày nào đó các ngươi sẽ tiếc hận mà nói rằng đã từng có một con Hồn Thú cực phẩm bày ra trước mặt ta nhưng mà ta không biết trân trọng, chờ tới lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp, nếu trời cao lại cho ta cơ hội một lần nữa ta nhất định sẽ nhào lên, mặt dày mày dạn cầu xin khế ước, cho dù có táng gia bại sản cũng không tiếc, các ngươi thật sự muốn ôm nuối tiếc cả đời hay sao?"

Mấy tu sĩ bĩu môi trả lời: "Chỉ là ngươi mà còn muốn chúng ta hối hận, kiếp sau nha!"

"Một đám quỷ nghèo, lũ lưu manh, vậy mà chướng mắt Ô Ô đại nhân vĩ đại, một viên tinh hạch Chiến Tướng thôi mà cũng luyến tiếc, nguyền rủa các ngươi ra đường giẫm phải cứt chó."

Mấy tu sĩ đuổi theo đánh quạ đen, một nam tu sĩ thực sự giẫm phải cứt chó. Nam tu đó mặt mày xanh chành xanh mét la hét: "Con chim lông tạp kia, ngươi chết tới nơi rồi."

......

"Môi Vận Quạ?" Lâm Sơ Văn lẩm bẩm.

Sở Diệp nheo mắt, loại yêu thú như Môi Vận Quạ này trời sinh là đã có thể nói tiếng người rồi. Môi Vận Quạ cũng có thể ký khế ước được, loại Hồn Thú này có tác dụng mang tới vận xui rủi cho người ta, chủ nhân khế ước có thể lợi dụng Môi Vận Quạ khiến cho đối thủ gặp xui xẻo. Chẳng qua, loại Hồn Sủng như Môi Vận Quạ này có một nhược điểm vô cùng lớn đó chính là giết địch một ngàn thiệt mình mười ngàn rồi, thường thì kẻ thù gặp xui xẻo Hồn Sủng Sư cũng tự mình còn gặp xúi quẩy hơn luôn nữa.

Nghe nói từng có Hồn Sủng Sư khế ước Môi Vận Quạ rồi nguyền rủa đối thủ chết không có chỗ chôn, kết quả đối thủ chỉ bị thương còn chủ khế ước tự mình bị phản phệ đến nỗi thất khiếu đổ máu mà chết. Có nhược điểm bự chảng như vậy nên vốn dĩ còn có người muốn nhờ Môi Vận Quạ ám toán người khác cũng lũ lượt đánh trống lui quân. Đương nhiên cũng có một vài người không theo thói thường, thà làm ngọc nát hơn làm ngói lành, bất chấp giá nào miễn khiến cho đối thủ xui xẻo đều làm.

Quạ đen nhanh chóng quẳng mấy người kia ra sau đầu, tìm được mục tiêu mới.

"Tiểu thư mỹ miều này, tâm trạng không tốt hay sao?"

Nữ tu bị quạ đen hỏi tới liếc mắt ngó quạ đen một cái rồi không thèm nói lời nào.



"Không tìm được Hồn Sủng thích hợp cho nên tâm trạng không tốt phải không? Có muốn khế ước ta làm Hồn Sủng hay không? Chỉ cần một tinh hạch Chiến Tướng thôi là được rồi."

"Quạ đen chết tiệt này, tránh qua một bên coi, ai rảnh đếm xỉa tới ngươi chứ?"

"Trong cuộc sống này không phải Hồn Sủng cực phẩm thiếu thốn, mà là thiếu thốn đôi mắt tinh tường phát hiện ra Hồn Sủng cực phẩm cơ, nắm chắc cơ hội đi, một Sở Diệp tiếp theo chính là ngươi đó."

Sở Diệp đang trốn trong tối nghe lén thì được quạ đen nhắc tới mà sững sờ, con quạ đen này vậy mà cũng biết tới hắn nha, còn lấy hắn ra làm gương nữa, thiệt tình...

Lâm Sơ Văn cười cười, hiếm lạ nói: "Nó biết huynh kìa!"

Sở Diệp hít sâu một hơi, nói: "Hơn phân nửa là nó nghe đồn từ trong miệng mấy Hồn Sư tiến vào bí cảnh chứ gì." Quả nhiên bây giờ hắn đã nổi tiếng rồi! Tuy rằng hắn chưa từng tới đây nhưng chỗ này vẫn có truyền thuyết về hắn nè.

Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chắc vậy rồi."

"Ngươi muốn nói ngươi là Hồn Sủng không khác gì với Bạch Hổ hả? Chỉ bằng ngươi á hả? Sao không kiếm cái kiếng tự mình rọi thử coi đi."

Quạ đen nghe vậy thì nổi giận, "Bổn toạ tài giỏi xuất chúng như vầy chỗ nào không bằng con mèo con kia hả?"

"Người ta chính là Bạch Hổ giấu tài, còn ngươi có xách giày cho người ta cũng không xứng!"

Quạ đen bùng nổ hổn hà hổn hển phe phẩy cánh, "Khốn kiếp, Bạch Hổ không cần phải mang giày, bổn toạ cũng sẽ không xách giày cho người khác, con mụ chết tiệt này nói hươu nói vượn, ta muốn nguyền rủa ngươi, hoàng thiên hậu thổ trên cao nguyền rủa ngươi trở thành ngực phẳng."

Ngực mỹ nữ trước mặt quạ đen vậy mà thật sự trở nên bằng phẳng. Tiểu cô nương hét lên thảm thiết, đỏ hoe mắt trừng quạ đen rồi kêu Hồn Sủng của mình không ngừng phun nước quạ đen.

Quạ đen nhanh chóng lẩn đi mất hút, "Hồn Sủng chết tiệt, ngươi phun nước vào đâu đó, xém chút nữa là phun ướt hết lông của bổn đại gia, phá huỷ hình tượng anh minh thần võ của bổn đại gia rồi."

Quạ đen bay đi rồi, ngực của tiểu cô nương nhanh chóng trở lại bình thường.

Sở Diệp nhìn một màn này từ xa mà tâm trạng phức tạp, thật là một con quạ đen hết nói mà! Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người người ta muốn đánh một trận mà, đây là lần đầu tiên Sở Diệp gặp được một con Hồn Sủng ngứa đòn vậy luôn á.

"Chính là con quạ đen chết tiệt này nè, bắt lấy nó... Bổn thiếu gia muốn bắt nó về hầm."

Rất nhiều tu sĩ tập hợp lại tạo thành một vòng vây.

Sở Diệp nhìn đám tu sĩ tụ tập lại nghĩ thầm: Con quạ đen này thiệt là giỏi chọc điên người khác mà! Nhìn tư thế mấy người này chắc là trước đây cũng từng ăn thiệt thòi từ quạ đen rồi.

"Hừ, mấy tên khốn to gan lớn mật này, đây là muốn làm gì hả?"

"Người là tên lưu manh, dám lừa gạt bổn thiếu."

Quạ đen nhìn thiếu niên áo xanh lam thắc mắc hỏi: "Ngươi... là ai vậy hở?"

Thiếu niên áo xanh lam ngay lập tức nổi giận, con quạ đen này vậy mà nói không quen biết hắn, thiếu niên cảm thấy mình đây là bị coi thường.

"Trước kia ngươi dẫn ta đi tìm Thánh Hoàng Hoa, kết quả chỉ là Hoàng Nguyệt Hoa mà thôi."

Quạ đen phe phẩy cánh, hoàn toàn không coi là chuyện lớn lao gì, "Thiên tài địa bảo người nào có duyên thì mới lấy được, tự ngươi cơ duyên không đủ thì làm sao lại còn trách bổn toạ không chăm sóc ngươi chứ?!"

"Mọi người cùng nhau bắt lấy nó đi."

Quạ đen nổi giận vỗ cánh nói: "Thứ vô liêm sỉ, vậy mà dám mạo phạm Ô Ô đại nhân vĩ đại, các ngươi đều phải gặp báo ứng."

"Mọi người cùng nhau xông lên đi, không được để cho nó nói hươu nói vượn nữa."

Một đám tu sĩ đồng thời cùng nhau công kích, ngay lập tức có mười mấy đường công kích đồng loạt nhắm thẳng về phía quạ đen. Quạ đen kêu quạ quạ tránh né công kích của mọi người.

"Vô liêm sỉ, các ngươi vậy mà dám động thủ với Ô Ô đại nhân anh minh thần võ, nguyền rủa các ngươi té chụp ếch nè."

Mấy tu sĩ bực mình tiếp tục chạy đuổi quạ đen, kết quả có mấy người thực sự chụp ếch.



Quạ đen lượn vòng vòng trên không trung, la hét: "Một đám ô hợp mà thôi, không chơi với các ngươi nữa đâu."

Tốc độ chạy trốn của quạ đen rất nhanh, vừa chớp mắt là không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, mấy người chạy đuổi theo quạ đen thực mau đã mất dấu nó rồi. Mấy người nhìn quạ đen chạy trốn nhưng cũng không có đuổi theo không bỏ. Năng lực nguyền rủa của quạ đen vẫn khiến mấy người kiêng kị, dù sao cũng không phải hận thù sinh tử gì, nếu quạ đen chạy rồi thì cũng đành phải bỏ qua thôi.

Sở Diệp nhìn theo quạ đen không còn lời này để nói, "Con quạ này hoạt bát quá trời hà!"

Môi Vận Quạ tuy rằng có thể nói tiếng người nhưng bình thường cũng đâu nghe ai nói nó lắm lời vậy đâu. Trong bí cảnh có rất nhiều tu sĩ, quạ đen đi tới đâu Hồn Sủng Sư nhao nhao né ra tới đó. Đối với rất nhiều người mà nói thì quạ đen chính là một đống rác, vừa không có tác dụng gì, dính vào còn phải chịu xúi quẩy.

......

Quạ đen bay lượn khắp nơi, đôi mắt sáng lấp lánh không ngừng liếc ngang liếc dọc. Sau khi nó bay khắp nơi một vòng thì đậu lại trước mặt một cặp nam nữ thanh niên đang muốn rời đi. Nam nữ thanh niên đều mặc đồng phục của đệ tử tinh anh Huyết Nguyệt Tông, thực lực khá cao. Huyết Nguyệt Tông là một tông môn lớn ở phía Đông Phong Châu, trình độ tu luyện ở nơi đó rất cao, Huyết Nguyệt Tông có đến mấy Hồn Vương toạ trấn.

"Hai bạn nhỏ này không thu hoạch được gì sao?"

Thiếu niên im re không nói lời nào, nữ tu thì rầu rĩ nói: "Tới chậm một bước, đồ tốt đều bị đám thư viện Thiên Nguyệt khốn nạn kia lấy đi hết rồi."

Quạ đen phe phẩy cánh nói: "Nói vậy là không đúng rồi, đám ngu xuẩn thư viện Thiên Nguyệt kia chỉ khế ước một vài con Hồn Thú không ra gì rồi đi mất, để lại yêu thú trân quý nhất lại trong bí cảnh này, đúng là có tiếng không có miếng."

"Yêu thú quý giá nhất?"

Quạ đen xếp cánh lại nghiêm trang nói: "Chính xác."

"Ngươi là đang nói ngươi đó hả?" Nữ tu hỏi.

Quạ đen gật đầu, "Không sai, ta còn không phải là Hồn Sủng quý giá nhất trong bí cảnh này hay sao, mấy Hồn Sủng mà thư viện Thiên Nguyệt khế ước mang đi mà so sánh với ta chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi, không đáng giá nhắc tới đâu."

Nữ tu trợn trắng mắt, "Hoá ra là ngươi lại lợi hại như vậy nha!"

Quạ đen cười nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn, người bình thường ta sẽ không thèm nói cho biết đâu, bạn nhỏ, ngươi có muốn khế ước với ta không?"

Nữ tu cười nhạt một tiếng rồi nói: "Ngươi cho rằng ta bị điên hả? Lãng phí khế ước linh hồn quý giá cho ngươi?"

Quạ đen buồn bực nói: "Tiểu nha đầu tóc dài kiến thức ngắn nha, thiếu niên, ta nhìn thấy ngươi có tư chất vương giả nè, nhất định có ánh mắt tinh tường chứ không giống như đám gia hoả của thư viện Thiên Nguyệt hay là tiểu nha đầu này đâu ha."

Nữ tu cười nhạt lên tiếng: "Ngươi lừa gạt ai đó hả? Ngươi mà là Hồn Sủng cực phẩm nữa chứ, nghe nói trong bí cảnh này yêu thú chỉ có thể sau khi trở thành Hồn Sủng, đi vào Hồn Thất của Hồn Sủng Sư thì mới có thể đi ra ngoài được, nếu không thì chỉ có nước thân chết hồn tiêu mà thôi, có phải ngươi đang tính hố tên coi tiền như rác nào đó mang theo ngươi ra ngoài chứ gì?!"

Quạ đen bực tức, "Cô gái à, cô nói bậy bạ gì đâu không hà!"

Nữ tu hừ hừ, "Làm sao hả? Bị ta nói trúng tim đen rồi, thẹn quá thành giận rồi?"

Quạ đen phẩy cánh, nói: "Bổn toạ là nhìn thấy các ngươi có tư chất quá tốt cho nên mới cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại không biết quý trọng, ai mà có được Hồn Sủng cực phẩm giống như bổn toạ ngay lập tức đường mây nhẹ bước, lên như diều gặp gió, một bước liền trở thành người trên vạn người."

Nữ tu không còn lời nào để nói: "Ngươi thật đúng là biết khoác lác."

Quạ đen hừ hừ, lộ ra thái độ trên vẻ mặt cao thâm khó đoán, "Đã từng có một con Hồn Sủng cực phẩm bày ra trước mặt ta nhưng ta lại không biết trân trọng, chờ tới lúc nó nổi tiếng khắp thiên hạ cùng với Hồn Sủng Sư khác ta mới hối hận không kịp, có mắt không tròng thì ta giữ lại đôi mắt này còn có tác dụng gì, không bằng móc ra luôn cho rồi."

Nữ nghiến răng nghiến lợi nói với quạ đen: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hối hận, nếu mà ta hối hận ta sẽ đi ăn cớt ngay lập tức."

Sở Diệp: "....." Ăn cớt! Nữ nhân này thiệt là hung hãn mà!

Quạ đen lại nói với nữ tu: "Thiếu nữ, cớ gì lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, chẳng may có một ngày thực sự hối hận thì phải làm sao mới được đây chứ?!"

Sở Diệp nghĩ thầm: Đúng thật là quá độc ác, kiếp trước của hắn có mấy lời người ta có thể muốn nói sao thì nói, nhưng Hồn Sủng Sư ở thế giới này có mấy lời là không được tuỳ tiện nói bậy đâu, không cẩn thận cái lỡ như không thực hiện được có khả năng lưu lại tâm ma, tu vi không thể nào tiến bộ thêm được nữa rồi.

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

*Môi Vận Quạ: Quạ Vận Rủi

trướctiếp