"Thúc thúc, ngài không sao chứ?" Liễu
Huy thật cẩn thận hỏi Liễu Trần. Ban đầu Liễu Huy trả giá đắt còn muốn
Liễu Trần lấy lại thể diện cho mình nhưng nhìn thấy tâm trạng Liễu Trần
cũng không tốt cho nên không dám tuỳ tiện mở miệng.
Liễu Trần u ám nói: "Không có việc gì." Sau khi Liễu Trần tới Thiên Nhàn Đảo, Cung
Khiếu vẫn luôn tránh mặt, Liễu Trần làm Dược tề sư Địa cấp đã nhiều năm
quen được chiều chuộng cho nên cũng không cúi đầu trước Cung Khiếu.
Lâm Sơ Văn lập nghiệp ở Thiên Nhàn Đảo, thanh danh cực lớn, rất nhiều tu sĩ Thiên Nhàn Đảo đều vô cùng tin tưởng cậu. Liễu Trần thì lại không được
như vậy, chỗ nào trên Thiên Nhàn Đảo cũng nghe đồn nào là Liễu Trần
luyện chế hư mất mười mấy phần Thọ Vương Tương của Cung Khiếu, xác suất
luyện chế dược tề thành công cực kỳ thấp. Rất nhiều tu sĩ thậm chí cho
rằng Liễu Trần treo tên tuổi Dược tề sư Địa giai là hoàn toàn vô ích, là kẻ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều mà thôi. Đồn đãi càng truyền
càng ác liệt, cuối cùng lại biến thành Liễu Trần chỉ là một Dược tề sư
Địa giai có tiếng không có miếng, dược tề thuật thực ra cũng chỉ có
trình độ Dược tề sư Huyền giai mà thôi.
Trong tình cảnh như vậy
Liễu Trần đương nhiên không được mấy người coi trọng ở Thiên Nhàn Đảo.
Bị ảnh hưởng bởi lời đồn nên một vài người vốn muốn nhờ Liễu Trần luyện
chế dược tề trong bụng cũng băn khoăn cho nên chỉ có thể đánh trống lui
quân mà thôi. Dược tề Địa giai vớn khó luyện chế, xác suất thất bại cao
cũng là chuyện bình thường, xác suất thành công luyện chế dược tề của
Liễu Trần trong các Dược tề sư Địa giai cũng không nổi bật nhưng cũng
không vô dụng giống như lời đồn đãi đâu. Sở dĩ Thiên Nhàn Đảo lan truyền lời đồn như vậy một mặt là do có Lâm Sơ Văn để so sánh, mặt khác là do
Cung Thần cho người đổ thêm dầu vào lửa.
Liễu Trần vẫn rất quý
trọng thanh danh của mình cho nên khi nhìn thấy tìn đồn càng ngày càng
ác liệt hắn cũng sốt ruột. Lúc này có người mang theo dược liệu luyện
chế dược tề Địa Tâm Hoả Chi tới cửa Liễu Trần liền nhận lời, đã từng
luyện chế Địa Tâm Hoả Chi vài lần rồi cho nên Liễu Trần cũng có nắm
chắc. Liễu Trần cũng muốn nhờ cơ hội này sửa lại danh tiếng của mình, để những tên ngu xuẩn trên Thiên Nhàn Đảo biết hắn không phải là người vô
dụng như vậy, có ai ngờ...
Liễu Huy nói với Liễu Trần: "Thúc thúc, thúc thật sự muốn tu thân dưỡng tính, không luyện chế dược tề cho người khác trong ba năm sao?"
Sau khi Liễu Trần trở lại Thiên Khôi Đảo
liền tuyên bố trong ba năm tới sẽ không luyện chế dược tề nữa, tu thân
dưỡng tính, chỉ tập trung nghiên cứu dược tề thuật thôi. Dược tề sư dựa
vào luyện dược để duy trì các mối quan hệ, rất nhiều Dược tề sư Địa giai không dễ dàng gì ra tay, nhưng cũng không thể hoàn toàn không ra tay.
Liễu Trần trừng mắt liếc Liễu Huy, "Con đừng hỏi nhiều." Liễu Trần cau mày,
hai tay khoanh lại trong tay áo run lên nhè nhẹ, lúc trước khi luyện chế Địa Tâm Hoả Chi dược tề rõ ràng hắn đã sắp thành công lại bởi vì linh
hồn có dao động bất thường mà thất bại. Ngay từ đầu Liễu Trần còn tưởng
rằng do chính mình áp lực quá lớn cho nên nhất thời mất kiểm soát, không phân biệt được kỹ càng. Mãi cho tới khi cả ba phần dược liệu Địa Tâm
Hoả Chi đều bị huỷ hoại hết Liễu Trần mới phát hiện ra rằng có thể dược
liệu đã bị người ta động tay chân rồi. Giá trị của ba phần dược liệu Địa Tâm Hoả Chi không ít chút nào, đối phương làm ra chuyện hại người mà
chẳng ích ta chút nào, e rằng là do có thù oán với hắn.
"Lâm Sơ Văn sao rồi?" Liễu Trần hỏi.
Liễu Huy cau mày đáp: "Đã xuất quan rồi, mới vừa xuất quan thì Tuyết Vương liền tới cửa."
Lệnh cấm của Hiệp hội Dược tề sư vẫn có chút trói buộc với rất nhiều Hồn
Vương, chẳng qua cũng có vài nguồi như vậy, Hiệp hội Dược tề sư càng
muốn nhắm vào ngươi, bọn họ liền càng muốn mượn sức ngươi, Tuyết Vương
chính là người như vậy.
"Tuyết Vương? Hắn muốn làm gì?"
Liễu Huy cau mày đáp: "Rất có thể là muốn cầu một lọ Cộng Minh dược tề đó."
Tuyết Dương có một con Băng Phượng, con Băng Phượng này mấy năm trước sinh
được một con Phượng Hoàng con, Tuyết Vương cầu Cộng Minh dược tề chắc là muốn cho nữ nhi của hắn khế ước con Băng Phượng con kia.
Liễu
Trần cười lạnh một tiếng, "Gia hoả Lâm Sơ Văn này nhiệm vụ nào cũng dám
tiếp hết nha, nếu hắn muốn nhận đơn này của Tuyết Dương chỉ sợ là chết
chắc rồi."
Trước khi tới Thiên Nhàn Đảo Liễu Trần hoàn toàn cho
rằng Lâm Sơ Văn giở trò bịp bợm, sau khi tới rồi, biết được càng nhiều
tin tức, Liễu Trần mới không thể không tin tưởng Lâm Sơ Văn thật sự có
bản lĩnh. Hơn một trăm tuổi Liễu Trần mới miễn cưỡng trở thành Dược tề
sư Địa cấp, đối với người chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành Dược tề sư
Địa cấp như Lâm Sơ Văn hắn thật sự hâm mộ ghen ghét.
......
Thiên Hà hoa lâm.
Liễu Trần chú ý tới tình trạng của Lâm Sơ Văn, Lâm Sơ Văn cũng có hứng thú
với tình cảnh của Liễu Trần. "Liễu Trần bế quan?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Sở Diệp gật đầu, "Đúng đó! Đối phương muốn bế quan ba năm, mấy năm nay đều sẽ không nhận luyện chế dược tề cho người ta nữa."
Lâm Sơ Văn nheo mắt, "Quả nhiên là có vấn đề."
Sở Diệp hơi tò mò, "Đệ biết chuyện gì hả?"
Lâm Sơ Văn cong cong môi cười, "Trong đống dược tề thượng cổ hồi trước đệ
có được có một lọ Diệt Hồn dược tề quá thời hạn, đệ đã chiết xuất ra
được tinh hoa nước thuốc của nó."
Sở Diệp hơi sững sờ, "Diệt Hồn
dược tề, khắc tinh của Dược tề sư?" Diệt Hồn dược tề có thể ảnh hưởng
tới thần hồn, Hồn Sư bình thường mà gặp phải thực sự ảnh hưởng không
tính là quá lớn, nhưng nếu Dược tề sư gặp phải thì lại hoàn toàn khác,
Dược tề sư luyện chế dược tề cho nên cần phải khống chế linh hồn lực cực kỳ tinh tế, sai một li là đi một dặm, một khi dính phải Diệt Hồn dược
tề rồi Dược tề sư một khi tiến hành luyện chế dược tề khả năng thành
công cực kỳ nhỏ bé.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đúng rồi đó."
"Tinh hoa nước thuốc bị Cung Thần cầm đi rồi sao?" Sở Diệp hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Lọ dược tề đó thời gian quá hạn quá lâu, tinh hoa nước thuốc chiết xuất ra có xài được không cũng không biết nữa."
Sở
Diệp chống cằm, "Chắc là có tác dụng rồi." Nếu không Liễu Trần đã không
lập tức bế quan như vậy rồi. Một Dược tề sư mất đi năng lực luyện dược,
đây tuyệt đối là một đòn giáng nặng nề đối với một Dược tề sư.
Sở Diệp lắc đầu, "Thôi, kệ đi."
......
Phủ Thành chủ.
"Liễu Trần đã bế quan được một thời gian rồi." Cung Khiếu nói.
Cung Thần gật đầu, "Con biết rồi."
Cung Khiếu chau mày nói với Cung Thần: "Nhìn điệu bộ này chỉ sợ Liễu Trần
thật sự mất đi năng lực luyện chế dược tề rồi phải không, chỉ là cần chi phải làm cho phiền phức như vậy? Trực tiếp giết không khoẻ hơn sao?"
Cung Thần lắc đầu, "Không được." Giết một Dược tề sư rất dễ bị các Dược tề
sư liên hợp nhắm vào, tuy rằng bọn họ quen biết Lâm Sơ Văn, không cần
phải cầu cạnh tới mấy Dược tề sư đó, nhưng dù sao cũng phải chừa lại
đường lui chứ. Trước kia phụ thân gần gũi với Liễu Trần, sau khi quen
biết Lâm Sơ Văn lại xa cách Liễu Trần đã khiến cho nhiều người không
biết nội tình cho rằng phụ thân qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa, nếu
mà lúc này giết Liễu Trần mà một khi để tin tức lộ ra ngoài sẽ khiến cho nhiều người cảm thấy phụ thân ngoan độc. Đợi mấy năm sau đi, khi Liễu
Trần đã không còn khả năng luyện dược nữa, thu thập hắn trở nên rất đơn
giản.
Cung Khiếu chống cằm, "Liễu Trần thật sự không còn khả năng luyện dược nữa?"
Cung Thần ngẫm nghĩ, nói: "Rất có thể là không còn, muốn biết cũng đơn giản, tìm người rải rác một vài lời đồn, nói Liễu Trần luyện chế dược tề sốt
ruột cầu thành công cho nên tẩu hoả nhập ma, không có cách nào luyện chế dược tề nữa." Nếu thuật luyện dược của Liễu Trần vẫn còn, đương nhiên
sẽ ra mặt bác bỏ tin đồn, nếu mà không thì đúng thật là đã xảy ra vấn
đề. Liễu Trần đi được tới đây thật ra cũng đắc tội với không ít người,
một khi không còn thân phận Dược tề sư hộ thân nữa, ngày tháng của gia
hoả này chắc chắn sẽ rất khổ sở đây.
Cung Thần nắm chặt nắm đấm,
đã nhiều năm như vậy, có biết bao người cho rằng bởi vì hắn lười nhác,
mất tinh thần cho nên tu vi mới không tăng tiến, hắn biết rõ là vấn đề
thể chất lại khổ mà lại không nói nên lời, tình cảnh mà Liễu Trần gặp
phải bây giờ chính là tình cảnh của mình ngày xưa, khổ mà không nói nên
lời.
Cung Khiếu cười nói: "Không nói tới Liễu Trần nữa, dược liệu
thu thập cũng sắp xong rồi, còn ba cây dược liệu cuối cùng, chắc là ngày mai có thể đưa tới đây."
Cung Thần ngạc nhiên mừng rỡ, "Nói vậy là có thể bắt đầu luyện chế dược tề được rồi?"
Cung Khiếu gật đầu, "Đúng là như vậy."
Cung Thần hít một hơi thật sâu, trong lòng nhịn không được thêm mấy phần
mong đợi, gần sáu năm trời, hắn bị thể chất chết tiệt này dây dưa nhiều
năm như vậy rốt cuộc giờ đây sẽ giải quyết được phải không?
......
Thiên Hà hoa lâm.
"Tuyết đạo hữu mới tới!" Tâm trạng Lâm Sơ Văn rất tốt nghênh đón Tuyết Vương.
"Không biết Lâm dược sư đã xem qua sách dược tề kia rồi chưa?" Tuyết Vương hỏi.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Sách dược tề Tuyết đạo hữu đưa vô cùng trân quý, có
tác dụng rất lớn đối với ta." Lâm Sơ Văn lấy ra một lọ dược tề, nói:
"Đây chính là Cộng Minh dược tề."
Tuyết Vương sững sờ cả người, "Ơ kìa... Đây là..." Lời Tuyết Vương muốn nói ban đầu lập tức nghẹn lại
trong cổ họng, hắn còn đang suy xét làm sao để mời Lâm Sơ Văn ra tay thì dược tề đối phương cũng đã luyện chế ra mất rồi, chỉ là dược liệu hắn
còn chưa có đưa đâu.
"Sách dược tề mà Tuyết đạo hữu đưa cho ta rất thú vị, ta nhịn không được nên thử tay nghề đó mà." Trong sách dược tề
Tuyết Vương đưa tới có ghi lại hàng chục phối phương dược tề Địa cấp,
hàng trăm phối phương dược tề Huyền cấp, còn có thêm mười mấy loại thủ
pháp luyện chế dược tề độc đáo, có tác dụng cực kỳ lớn lao giúp Lâm Sơ
Văn hoàn thiện thuật luyện dược. Trong lần đấu giá trước, Lâm Sơ Văn có
được rất nhiều linh thảo ngàn năm, trước kia lại nhận một vài nhiệm vụ
nên được không ít tài liệu quý trọng, hơn nữa còn có Cung Khiếu tặng
thêm, vừa vặn có thể gom góp ra được hai phần tài liệu luyện chế Cộng
Minh dược tề. Lâm Sơ Văn cũng coi như may mắn, lần đầu tiên luyện chế
Cộng Minh dược tề thất bại nhưng lần thứ hai đã thành công.
"Ân tình Tuyết đạo hữu tặng sách không có gì để báo đáp, nếu đạo hữu thấy được thì cầm lọ dược tề này đi." Lâm Sơ Văn nói.
Tuyết Dương cười nói: "Quả nhiên ta không nhìn lầm người, quả thực Lâm dược
sư không phải là dược sư tầm thường, đây là Tuyết Tinh Thánh Quả, đây là dược liệu của ba phần Cộng Minh dược tề."
Lâm Sơ Văn gật đầu nhận lấy đồ đưa tới.
Tuyết Dương nói với Lâm Sơ Văn, "Lâm dược sư giúp ta chuyện này thì e rằng là gần đây hành động càng phải thêm cẩn thận, chỉ sợ Hiệp hội Dược tề sư
bên kia sẽ làm ra vài động thái đó."
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Ta hiểu rõ."
Tuyết Dương nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Văn vẫn bình thường mới thoáng yên tâm
hơn chút. "Năm đó Băng tộc Tuyết Đảo chúng ta ra đời một Dược tề sư Địa
cấp." Tuyết Dương nói.
Lâm Sơ Văn nheo mắt, nhớ tới trước kia Thư
Tùng An có nói tới người nọ rồi. "Là Dược tề sư Băng Thiên Dịch sao?
Nghe nói luyện dược xuất hiện sơ xuất cho nên linh hồn bị tan vỡ."
Mặt mày Tuyết Dương lạnh lùng, có chút tiếc hận nói: "Thiện Dịch bị người
ta tính kế. Băng Thiên Dịch xuất thân từ Băng gia Tuyết Đảo, lúc Băng
gia mở ra di tích gia tộc thì tìm được một phần truyền thừa Dược tề sư,
trong phần truyền thừa này có ghi lại mấy chục phương pháp luyện chế
Băng hệ dược tề Địa giai, vô cùng trân quý khiến cho người Băng gia vui
mừng khôn xiết. Sau khi tin tức truyền ra ngoài khiến cho người Hiệp hội Dược tề sư bị hấp dẫn, muốn mua sách dược tề này nhưng bị người Băng
gia từ chối."
Lâm Sơ Văn cau mày thầm nghĩ: Chuyện liên quan tới
truyền thừa dược tề đều cực kỳ quan trọng, đặc biệt là truyền thừa gia
tộc. Đối với nhiều gia tộc mà nói, bán đi truyền thừa gia tộc chính là
hành động quên nguồn quên cội, không đến vạn bất đắc dĩ là sẽ không làm
như vậy.
"Hiệp hội Dược tề sư cưỡng bức mua cho bằng được à?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Tuyết Dương lắc đầu, "Không có, Băng gia không muốn bán cho nên Hiệp hội Dược tề sư liền rút lui. Hai tháng sau Băng gia bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ
còn một người trong gia tộc tìm được đường sống trong chỗ chết."
"Hiệp hội Dược tề sư ra tay phải không?" Lâm Sơ Văn hỏi.
Tuyết Dương gật đầu, "Ai biết có phải hay không? Hiệp hội Dược tề sư giết
người không cần tự mình ra tay, có vô vàn thủ đoạn." Khi đó Hiệp hội
Dược tề sư tuôn ra lời tin tức nói là muốn mua vườn thuốc của Băng gia
mà Băng gia không muốn bán, một vài thế lực vì muốn nịnh bợ Dược tề sư
của Hiệp hội cho nên tiêu diệt Băng gia. Hiệp hội Dược tề sư xa cách với ngoại giới, mặt ngoài là không tham gia bất kỳ tranh chấp nào giữa các
thế lực nhưng một thế lực lớn như vậy làm sao có thể hoàn toàn đứng
ngoài được chứ.
"Còn người Băng gia đại nạn không chết kia?"
"Hắn sửa tên đổi họ đi nương nhờ vào ta, ẩn nhẫn chịu nhục trăm năm rốt cuộc trở thành Dược tề sư Địa giai, lúc này Hiệp hội Dược tề sư cũng phát ra thư mời với hắn, Hiệp hội Dược tề sư quá lớn, người mời Băng Thiên Dịch chắc là không biết thân phận của hắn, cũng không biết Băng gia bị diệt
vong là bởi vì Hiệp hội Dược tề sư. Thiên Dịch gánh nặng mối thù gia tộc đương nhiên không muốn nương nhờ Hiệp hội Dược tề sư, không bao lâu sau lại đột nhiên gặp phải phản phệ lúc đang luyện dược khiến cho linh hồn
bị tổn thương."
Lâm Sơ Văn kỳ quái hỏi: "Linh hồn bị thương là chuyện gì xảy ra?"
Tuyết Dương lắc đầu, "Là do lúc luyện chế dược tề bị thất bại nên phản phệ,
chắc là có người nào động tay chân trong dược thảo rồi, chuyện cụ thể ra sao ta cũng không được rõ ràng cho lắm." Năm đó Băng thiên Dịch đột
nhiên bị phản phệ, toàn bộ dược liệu dùng để luyện chế dược tề bị nổ
tung thành than cốc cho nên chuyện cụ thể ra sao cũng không thể nào tra
xét được nữa.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Chuyện là vậy sao?"
Tuyết Dương nói với Lâm Sơ Văn: "Chuyện tương tự phát sinh miết, Hiệp hội
Dược tề sư thích thu nạp nhân tài khắp nơi, Dược tề sư bị bọn họ nhìn
trúng hoặc là gia nhập, hoặc là không bao lâu sau sẽ xảy ra bất trắc."
Lâm Sơ Văn: "....." Thật là một tổ chức đáng sợ, trước kia cậu còn cho rằng đó là một liên minh nhàn tản cơ.
"Chỉ sợ bây giờ Lâm dược sư đã bị Hiệp hội Dược tề sư nhằm vào rồi, vì vậy
tốt hơn hết vẫn nên hành động cẩn thận một chút cho thoả đáng." Tuyết
Dương nói.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Đa tạ Tuyết đạp hữu đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."