Xuyên Thư Chi Nghịch Sửa Nhân Sinh

Chương 233: CHUYỆN NGOÀI Ý CỦA MUỐN PHỦ THÀNH CHỦ


trướctiếp

Phủ Thành chủ.

"Thiếu chủ, mấy ngày nay Lạc Đông thường xuyên chạy qua Thiên Hà hoa lâm." Nguyên Sương phu nhân nói.

Cung Thần thần sắc bình thường đùa nghịch bộ ấm trà trên tay, "Ta biết rồi." Cung Thần nghĩ thầm: Lạc Đông chắc là biết thân phận Dược tề sư Địa cấp của Lâm Sơ Văn rồi, cho nên mới qua đó thử giao hảo. Tuy nói Thiên Hải học viện cũng có Dược tề sư Địa giai nhưng có thể quen biết thêm một người cũng là chuyện tốt. Quen biết nhiều thêm một Dược tề sư Địa cấp là thêm một con đường, nếu không phải trước kia từng kết oán thì Giang Thượng, Chung Lâu cũng đã sớm ngồi không yên rồi.

"Thiếu chủ, bí mật Lâm Sơ Văn là Dược tề sư Địa giai sợ là không giữ nổi nữa." Nguyên Sương phu nhân nói.

"Biết thì biết thôi." Dù sao thì phụ thân cũng đã kéo dài tuổi thọ thành công, những người này có muốn ngăn trở cũng không còn kịp nữa rồi.

"Thi Vân sao rồi?" Cung Thần hỏi.

Nguyên Sương phu nhân cau mày nói: "Gần đây thường có người âm thầm tiếp xúc với nàng, dựa theo ý tứ thiếu chủ vẫn luôn cho người nhìn chằm chằm, hình như có liên quan tới Chung trưởng lão."

Cung Thần lành lạnh hỏi: "Phải không?" Cung Thần cúi đầu, sắc mặt hơi tăm tối. Tuy rằng Cung Thần đã sớm biết đứa nhỏ của Thi Vân sợ là có vấn đề, nhưng ít nhiều gì cũng có ôm vài phần tâm lý may mắn, lỡ như của mình thì sao? Sở Diệp cũng nói không phải hoàn toàn không có khả năng. Có thể có đời sau càng tốt, suy cho cùng vấn đề thể chất của hắn có thể giải quyết được hay không cũng không chắc, nhưng gần đây tra xét được đủ loại manh mối để lại khiến cho Cung Thần không dám ôm tâm tư như vậy nữa.

"Thiếu chủ, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"

Cung Thần lắc đầu, "Trước mắt cứ nhìn chằm chằm đi."

Cung Khiếu mặt mày âm trầm đi tới, Nguyên Sương phu nhân thấy sắc mặt Cung Khiếu không tốt lắm liền vội vàng đứng dậy lui ra ngoài.

"Phụ thân, người làm sao vậy?" Cung Thần hỏi phụ thân đang đè nén phẫn nộ.

"Con không cần nghĩ tới đứa nhỏ của Thi Vân nữa, nó xác thật không phải của con mà là của Liễu Huy." Cung Khiếu âm u nói.

Cung Thần chợt chau chặt mày, "Là hắn sao?" Liễu Huy là cháu trai của Liễu Trần, đi theo Liễu Trần học dược tề, thiên phú dược tề của Liễu Huy cũng rất khá, thực lực cũng không tệ, Liễu Trần vô cùng coi trọng người cháu trai này. Mấy năm trước quan hệ của Cung Thần với Liễu Huy cũng rất tốt, một người là con trai Hồn Vương, một người là cháu trai Dược tề sư Địa cấp, thân phận tương đương nên cả hai thường xuyên chơi đùa cùng nhau. Sau khi phát sinh chuyện của Cung Thần với Giang Chỉ Lan, quan hệ của Cung Thần với Liễu Huy dần trở nên xa cách, thực lực Cung Thần không tăng tiến một chút xíu nào còn thực lực của Liễu Huy lại hát vang tiến mạnh. Mỗi lần nhìn thấy Liễu Huy, Cung Thần luôn thấy hơi hiu quạnh, cũng không biết Liễu Huy là cố ý hay là đầu óc chậm chạp mà thường xuyên lượn lờ trước mặt hắn, còn ra vẻ dù cho hắn biến thành kiểu gì bọn họ đều là bạn tốt cả đời. Cung Thần không ngờ tới ngoài mặt Liễu Huy giao hảo với hắn, sau lưng lại lén lút cắm sừng hắn.

"Tên Liễu Trần kia thật là khinh người quá đáng mà." Cung Khiếu nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu hắn mãi không biết chân tướng thì sẽ ra sao? Có lẽ sẽ để lại hơn phân nửa gia nghiệp lại cho cháu trai của Liễu Trần, Chung Lâu khẳng định là biết gì đó, chỉ sợ cũng sẽ mượn cơ hội chia một chén canh. Bọn người kia, một đám đều coi hắn thành đồ ngốc mà chơi hắn. Liễu Trần có thể thăng cấp Dược tề sư Địa giai cũng nhờ có Cung Khiếu giúp đỡ không ít chuyện, nghĩ tới trước kia mình giúp đỡ Liễu Trần mà Cung Khiếu tức giận tới đau răng.

Cung Thần rầu rĩ nói: "Chỉ sợ Liễu Trần đã trộn lẫn với một mạch đám người Chung Lâu từ sớm rồi." Nếu đổi thành mấy năm trước, khi Cung Thần biết tin tức này chỉ sợ là đã sớm nổi trận lôi đình, chẳng qua Cung Thần hiện tại tính tình đã trở nên bình thản hơn nhiều.

......

Thiên Vũ lâu thuyền.

"Gia gia, tin tức tới từ người chúng ta chôn bên Lạc Đông, xác nhận Lâm Sơ Văn đúng là Dược tề sư Địa giai, còn là Dược tề sư có thực lực không tầm thường." Chung Hạo nói.

"Nhìn điệu bộ này chắc là Cung Khiếu nghi ngờ Liễu Trần rồi." Chung Lâu nói xong lại lắc đầu, "Dù cho không có nghi ngờ, chỉ e rằng sau này cũng không cậy nhờ gì Liễu Trần nữa." Nhiều năm như vậy, tuy Cung Khiếu không có được Duyên Thọ dược tề nhưng vẫn lấy được mười mấy phần Thọ Vương Tương, mà toàn bộ đều bị Liễu Trần luyện chế thất bại hết. Trước kia thì không có cách nào, giờ càng có lựa chọn tốt hơn thì dù cho không sinh ra nghi ngờ chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng nữa.

"Cung Thần đã quen biết Lâm Sơ Văn thật lâu mà một chút tin tức cũng không để lộ ra ngoài, điệu bộ này là nổi lên lòng đề phòng với Liễu Trần rồi." Chung Hạo nói.

"Gia hoả Lâm Sơ Văn này, thật là..." Thực lực Chung Lâu vẫn luôn kém hơn Cung Khiếu, bị Cung Khiếu áp chế mấy trăm năm. Mắt thấy tuổi thọ Cung Khiếu sắp cạn, Chung Lâu vẫn luôn chờ cho Cung Khiếu chết lại lòi ra một Lâm Sơ Văn. Chung Lâu nheo mắt, "Chỉ sợ Lâm Sơ Văn biết vấn đề thể chất của Cung Thần." Chắc là Cung Thần đã đoán được chân tướng, năm đó Giang Thượng tính kế Cung Thần đã cùng Cung Khiếu kết thành tử thù, Liễu Trần cũng vậy, tập hợp sức mạnh vài người thôi cũng đã có thể hạn chế Cung Thần.

Chung Hạo cau mày, "Gia gia, chúng ta có cần phải xử lý Lâm Sơ Văn hay không?" Sở Diệp cướp mất Kinh Trập Long, Chung Hạo hận Sở Diệp tới thấu xương, vẫn luôn muốn cho Sở Diệp biết tay.

Chung Lâu lắc đầu, "Sợ là không dễ dàng đâu!" Sở Diệp đã là Hồn Vương, tuy rằng là Hồn Vương mới thăng cấp nhưng muốn tóm lấy cũng không đơn giản, kéo dài thời gian đương nhiên Cung Khiếu sẽ chạy tới.

......

Thiên Hà hoa lâm.

Sở Diệp tiếp đãi Cung Thần, "Cung thiếu, ngươi nói có chính sự muốn bàn bạc với ta?"

Mấy lần Cung Thần tới đây cũng chỉ là nói chuyện tán gẫu với hắn thôi, lần này lại nghiêm túc nói có việc quan trọng cần bàn bạc khiến cho Sở Diệp hơi bất ngờ.

Cung Thần gật đầu, "Phụ thân của ta định thường trú ở Thiên Nhàn Đảo luôn."

"Vậy không tốt lắm đâu, Thiên Khôi Đảo mới là đại bản doanh của Hải Long Cung mà." Cung Khiếu ở lại Thiên Nhàn Đảo không phải chắp tay nhường cơ nghiệp trên Thiên Khôi Đảo cho người khác sao? Quan hệ của Cung Khiếu với Chung Lâu vì sao mà kém như vậy, còn không phải bởi vì hai người vẫn luôn tranh quyền đoạt lợi sao?



Cung Thần thở dài, nói: "Hải Long Cung có rất nhiều phe phái bất đồng cứ luôn tranh đấu gay gắt, trước kia nởi vì tuổi thọ phụ thân sắp cạn nên rất nhiều thân tín của phụ thân đều âm thầm quy thuận những người khác, hiện giờ phụ thân kéo dài tuổi thọ thành công lại thành cái gai trong mắt rất nhiều người, phụ thân tính toán làm vậy để bứt ra khỏi đó."

Sở Diệp cau mày, "Thiên Nhàn Đảo có phải quá hoang vu rồi hay không?!" Bản thân hắn không cảm thấy bên đây hoang vu, chẳng qua mấy nhị thế tổ trên Thiên Vũ lâu thuyền tới đây đều nói rằng hoàn cảnh tu luyện bên đây quá kém.

Cung Thần cười nói: "Cho nên mới cần Sở đạo hữu giúp đỡ."

Sở Diệp hơi tò mò: "Giúp đỡ? Ta có thể giúp được gì?"

"Sở thiếu là tới đây bằng Truyền Tống Trận phải không? Hoàn cảnh tu luyện bên kia Truyền Tống Trận chắc là không giống với chúng ta bên đây? Ta định sửa chữa Truyền Tống Trận rồi thành lập thương thành, mở ra mậu dịch giữa hai giới, đương nhiên nếu Sở thiếu phản đối ta cũng chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này, tất nhiên, nếu Sở thiếu bằng lòng chúng ta có thể cùng nhau thành lập thương thành hai giới." Cung Thần nói.

Sở Diệp trầm ngâm một hồi mới nói: "Có thể suy xét xây dựng thương thành."

Cung Thần cười nói: "Sở thiếu cảm thấy có được hay không?"

Sở Diệp gật đầu, "Được chứ, chẳng qua Cung thiếu không nên ôm chờ mong quá lớn với bên kia, hoàn cảnh tu luyện bên kia Truyền Tống Trận kém cỏi hơn bên này rất nhiều, cường giả Hồn Vương càng thưa thớt hơn."

Cung Thần cười nói: "Không sao, hoàn cảnh tu luyện hai giới bất đồng như vậy có lẽ một vài loại linh thảo không đáng giá tiền bên kia lại có thể bán giá trên trời ở bên này đó."

Sở Diệp gật đầu, "Cũng đúng, Lam Châu Thảo bên Lưỡng Giới Thành giá cả rất rẻ, bên đây lại rất khó gặp, tình huống cùng loại không ít."

"Hai người Sở thiếu chắc là chạy nạn tới đây phải không, bây giờ Sở thiếu đã thăng cấp Hồn Vương, những uy hiếp trước kia thấy chắc không đáng để lo rồi." Cung Thần cười nói.

Sở Diệp cười cười, "Đảo chủ đoán không sai, thật ngại quá, xác thật là chạy nạn tới."

Cung Thần cười nói: "Sở thiếu nếu kết oán với người ta mà không phải tử thù, tới lúc đó để phụ thân ta ra mặt giúp đỡ hoà giải cũng được."

"Cung thiếu đoán không sai, là đắc tội một người, chẳng qua bây giờ trái lại không cần lo lắng." Sở Diệp nhẹ nhàng nói. Bây giờ hắn đã là Hồn Vương, thuộc hạ có hai Hồn Thú Vương cấp, thực lực đã mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc mới tới rồi. Với thực lực bây giờ của hắn dù cho có gặp được Ngũ Độc lão tổ cũng không có gì để lo. Ngũ Độc lão tổ với Tư Không lão tổ hai bên cùng thiệt hại, thương thế chắc là chưa hoàn toàn khôi phục như cũ đâu.

Sở Diệp trầm ngâm một hồi mới nói: "Truyền Tống Trận kia không biết có thể chữa trị hay không?" Lúc Sở Diệp phá hư Truyền Tống Trận có chừa lại, chỗ bị phá hư không lớn lắm, chẳng qua đó chính là thượng cổ Truyền Tống Trận, muốn sửa chữa cũng không dễ dàng gì.

Cung Thần nhàn nhạt nói: "Phụ thân ta đã tìm trận pháp sư coi qua rồi, sửa chữa Truyền Tống Trận kia chắc cũng không phiền phức gì lắm đâu, rất có thể mất khoảng một năm." Đối với cường giả Hồn Vương mà nói thì một năm cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

"Chỉ cần một năm sao?" Sở Diệp hỏi.

Cung Thần gật gật đầu.

Sở Diệp nghĩ thầm: Trận pháp sư trong tay Cung Khiếu lợi hại nha! Truyền Tống Trận kia mà để hắn sửa thì ít gì cũng phải mất ba năm, vậy tới lúc đó hắn cũng đi giao lưu học tập chút mới được. Sở Diệp gật đầu, "Vậy bắt đầu chuẩn bị đi." Sở Diệp tự nhủ: Có thời gian một năm giảm xóc cũng tốt, một năm này chắc cũng đủ cho Sơ Văn đột phá Hồn Vương rồi. "Nói mới nhớ, thân phận Dược tề sư Địa cấp của Lâm Sơ Văn chắc có rất nhiều người đã biết rồi." Sở Diệp nói.

Cung Thần gật đầu, "Lâm dược sư tài hoa hơn người dung mạo xuất chúng, hào quang không thể che giấu được."

"Ta muốn tổ chức một buổi đấu giá, bán đấu giá dược tề." Sở Diệp nói.

Cung Thần cười nói: "Được nha! Sở thiếu thiếu tiền hay sao?"

Sở Diệp lắc đầu, "Trái lại không phải thiếu tiền, chỉ là muốn đổi một vài tài nguyên tu luyện thôi."

"Sở thiếu muốn đổi cái gì?" Cung Thần hỏi.

Sở Diệp trả lời: "Muốn đổi một vài loại thiên tài địa bảo cùng loại với Thiên Hồ tinh huyết có lợi cho Hồn Thú đột phá." Thiên Hồ Huyết Lạc Đông đưa hôm bữa tiểu hồ ly đã dùng hết, hiệu quả thực không tệ, theo tiểu hồ ly nói, chỉ cần lại có mười phần Thiên Hồ tinh huyết nó trăm phần trăm có thể đột phá Hồn Vương.

"Thiên Hồ Chân Huyết à?! Thứ này xác thật là hiếm có." Cung Thần thầm nghĩ: Hình như Thiên Hải học viện có thứ này, Lạc Đông đưa Lâm Sơ Văn thứ này sao? Gia hoả gian trá! "Tiểu hồ ly sắp đột phá hay sao?"

Sở Diệp gật đầu, "Chắc sắp rồi."

"Vậy phải chúc mừng rồi." Cung Thần nói.

Sở Diệp cười nói: "Còn không biết có thể thành công hay không đâu."



......

"Sở lão bản." Triệu Xuyên đi đến, cung cung kính kính hành lễ với Sở Diệp.

Sở Diệp liếc Triệu Xuyên một cái, "Triệu huynh, chúng ta là bằng hữu cũ, không cần giữ lễ tiết."

"Sở thiếu, đảo chủ vừa mới đi ra ngoài, huynh có an ủi hắn chút nào hay không ha?" Triệu Xuyên dò hỏi.

Sở Diệp nghi hoặc hỏi lại: "An ủi? Đảo chủ xảy ra chuyện gì sao? Cần phải an ủi hả?" Mới nhìn qua Cung Thần còn rất tốt mà?!

"Sở thiếu còn chưa biết nữa hả?" Triệu Xuyên thần thần bí bí nói.

Sở Diệp hơi hoang mang rồi, "Ta phải biết cái gì mới được?"

Thần sắc Triệu Xuyên hơi khoa trương, "Thi Vân phu nhân sảy thai."

Sở Diệp lập tức hết hồn rồi, "Làm sao tự nhiên lại sảy thai rồi?" Cung Thần trước giờ vẫn luôn không động tới Thi Vân, không có lý nào đột nhiên lại ra tay chứ?! Chẳng lẽ xuất hiện biến cố gì trong đó rồi, Cung Thần đã xác nhận đứa nhỏ đích thị không phải của hắn?

"Thi Vân phu nhân bị doạ cho sợ hãi."

Sở Diệp hơi tò mò: "Sợ hãi chuyện gì?"

"Liễu Huy, cháu trai của Liễu đại sư hai ngày trước đi săn với người ta trên biển bị một con cá sấu biển tấn công ăn luôn nửa người." Triệu Xuyên lắc đầu nói.

Sở Diệp nhướng mày, hơi tò mò hỏi: "Ăn luôn nửa người, còn sống không?"

Triệu Xuyên gật đầu, "Vẫn còn sống nha! Chỉ ăn luôn nửa người dưới thôi, may mắn đối phương có mang theo nhiều dược tề chữa thương, bằng không chỉ sợ chết mất rồi."

"Ăn luôn cả hai chân hả?" Sở Diệp hỏi.

Triệu Xuyên che che giấu giấu nói: "Nghe nói không chỉ hai chân mà là cả ba chân đó." Triệu Xuyên giơ tay xoè ra ba ngón. "Nghe nói miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm, may mắn thúc thúc của Liễu Huy là Dược tề sư Địa cấp nên Liễu Huy mang theo rất nhiều dược tề chữa thương, bằng không... Bởi vì quan hệ của Liễu Huy với đảo chủ rất tốt cho nên mới khiêng người tới phủ thành chủ, chính là không khéo vậy đó, Thi Vân phu nhân thấy được Liễu Huy máu tươi đầm đìa, rất có thể bị va chạm đâu đó nên Thi Vân phu nhân bị hoảng sợ quá độ, đứa nhỏ cứ như vậy sảy mất, thật là đáng tiếc."

Sở Diệp: "......"

Triệu Xuyên lắc đầu, "Lá gan của Thi Vân phu nhân cũng nhỏ quá rồi đó, Cung Khiếu tiền bối ở lại đây hình như là định dạy dỗ tôn tử cho đàng hoàng đó, ai ngờ bây giờ tôn tử lại không còn, không có phước mà!"

Sở Diệp: "......"

"Liễu Huy cũng đáng tiếc, nghe nói hắn có thể luyện chế nhiều loại dược tề Huyền giai đỉnh rồi, nếu cho hắn thêm thời gian lại là một Dược tề sư Địa cấp rồi." Triệu Xuyên tràn đầy tiếc hận nói.

Sở Diệp cười cười: "Nếu đúng là vậy thì thật sự quá đáng tiếc."

Triệu Xuyên đổi giọng liền: "Thật ra cũng không đáng tiếc lắm, so với Lâm dược sư Liễu Huy vẫn còn kém quá xa."

Sau khi Triệu Xuyên đi khỏi, Lâm Sơ Văn đi tới nói: "Nghe nói Thi Vân phu nhân sảy thai."

Sở Diệp liếc Lâm Sơ Văn, "Làm sao mà đệ biết được đó?" Hắn cũng mới vừa nghe Triệu Xuyên nói thôi.

"Thư Tùng An nói."

Sở Diệp nheo mắt, "Hồn Sư Thiên Nhàn Đảo một đám đều không chịu làm việc đàng hoàng ha, chỉ biết nhiều chuyện về Cung Thần thôi, chậc chậc..." Thân ở trung tâm dư luận, không biết cảm giác của Cung Thần ra sao nữa.

"Chuyện này huynh thấy sao?" Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp cười cười, "Chỉ sợ Liễu Huy kia chính là gian phu rồi." Nếu không thì sao lại khéo như vậy, ăn hết cả ba chân luôn, chủ ý của Liễu Trần hay nha! Để Cung Khiếu nuôi cháu trai cho hắn, sợ là nhân phẩm của vị dược tề đại sư này cũng chẳng ra gì đâu!

˂˂˂˂˂۝˃˃˃˃˃

() Nguyên cái đảo toàn là bà tám, từ đảo chủ cho tới dân thường luôn

trướctiếp