Giang Chỉ Lan đang đi trong rừng hoa bỗng nhiên quay người nhìn về phía
Sở Diệp. "Sở lão bản, Ngân Sí Ong Chiến Tướng trong rừng chắc là không
dưới bốn chục con ha."
Thư Tùng An nghe Giang Chỉ Lan nói mà bị hù quạt xếp xém chút nữa rớt đất luôn. "Bốn chục con?" Thư Tùng An trừng lớn mắt.
Mắt Dư Trúc xém chút nữa lồi ra luôn, "Sở lão bản, thật sự có tới hơn bốn mươi con hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Đúng." Còn không chỉ có nhiêu đó.
Thư Tùng An chớp chớp mắt, "Làm sao lại nhiều vậy? Có thể khống chế nổi
hả?" Ba gia gia của hắn đều là Chiến Tướng nhưng mỗi người đều chỉ có ba con Hồn Sủng, một mình Sở Diệp vậy mà có hơn bốn mươi con Hồn Sủng
Chiến Tướng.
Sở Diệp gật đầu, "Miễn cưỡng có thể khống chế." Sở
Diệp nghĩ thầm: Cho dù Cung Thần phá của cũng sẽ không tuỳ tiện tặng
Thiên Hà hoa lâm cho người khác, lấy một cái lý do cho Giang Chỉ Lan vẫn tốt hơn là để người ta chú ý tới Sơ Văn.
Thư Tùng An chớp chớp
mắt, hạ giọng nói: "Ta nói mà, ta nói sữa ong chúa bán trong tiệm của Sở lão bản cho dù bán bao nhiêu cũng bán không hết, hoá ra là do có rất
nhiều Ngân Sí Ong Chiến Tướng như vầy đây."
Giang Chỉ Lan cười
nói: "Sở lão bản thật sự lợi hại mà, trong các Hồn Sư mà ta quen biết
thì Sở lão bản vẫn là người khống chế nhiều Hồn Thú Chiến Tướng nhất."
"Giang tiểu thư quá khen." Sở Diệp nghĩ thầm: Cô nàng Giang Chỉ Lan này kiến
thức thiển cận mà! Hắn từng biết một người khế ước Hồn Thú Chiến Tướng
cũng không kém hơn hắn bao nhiêu. Tiểu độc vương cũng đi theo con đường
gần giống như hắn, thời kỳ toàn thịnh thuộc hạ Chiến Tướng châu chấu
vương có lẽ còn nhiều hơn so với hắn.
Tiểu Ngân bay từ trên cây
xuống vững vàng đậu trên đầu Sở Diệp. Thư Tùng An nhìn qua Tiểu Ngân,
lẩm bẩm: "Hồi trước không để ý, giờ nghĩ lại ong mật mà béo như vậy đúng thật là hiếm thấy mà!" Tiểu Ngân lập tức nổi giận, đàn ong lao sà xuống nháy mắt bao vây Thư Tùng An.
Một đàn Ngân Sí Ong lớn như vậy bay múa bên người, Thư Tùng An nhịn không được phải rụt rụt cổ. Thư Tùng An chắp tay nói: "Nói giỡn, nói giỡn, ngươi không có béo chút nào luôn á
Tiểu Ngân."
Ngân Sí Ong Chiến Tướng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, từng con đậu trên ngọn cây nhìn đám người Giang Chỉ Lan. Ngân
Sí Ong Chiến Tướng cũng không che giấu hơi thở, từng con một đậu trên
cành cây, vô cùng dễ thấy.
Thư Tùng An nơm nớp lo sợ đứng kế bên
Sở Diệp, "Sở lão bản, đàn ong thật sự sẽ không mất khống chế đúng
không?" Không biết trong đàn ong có hơn bốn chục con Ngân Sí Ong Chiến
Tướng còn đỡ, sau khi biết rồi Thư Tùng An không khỏi sợ hãi.
Giang Chỉ Lan cười nói: "Vị đạo hữu này yên tâm, linh hồn lực của Sở lão bản khí thế dồi dào, khống chế đàn ong dư sức."
"Giang tiểu thư quá khen."
"Làm sao có thể? Linh hồn lực của Sở lão bản sợ là chỉ hơn chứ không kém so Hồn Vương."
Mấy thiếu niên bên cạnh Giang Chỉ Lan nghe vậy một đám nhìn Sở Diệp chằm
chằm đánh giá, làm như không phục. "Sở đạo hữu có hứng thú luận bàn chút không?" Một thiếu niên bước lên nói.
Sở Diệp nghe vậy nhịn không được cau mày.
......
"Giang chất nữ thực sự thảnh thơi mà! Còn có thời gian nhàn hạ thoải mái đi du ngoạn đó đây."
Sở Diệp đang nghĩ làm sao để cự tuyệt thì thấy Cung Khiếu dẫn theo Cung Thần đi tới.
Cung Khiếu vừa xuất hiện, mấy thiếu niên vốn dĩ đi theo tham gia trò vui lập tức thu lại sắc mặt tối tăm.
Giang Chỉ Lan hành lễ với Cung Khiếu: "Gặp qua Cung tiền bối."
"Miễn đi, ta chịu không nổi lễ này của ngươi đâu." Cung Khiếu lạnh như băng nói.
Giang Chỉ Lan nhìn Cung Khiếu hỏi: "Nhưng mà Chỉ Lan đã làm sai chuyện gì sao?"
"Giang chất nữ không phải tới đây vì Kinh Trập Long sao? Vậy mà còn có lòng
chạy tới chỗ này dạo chơi, chẳng lẽ là từ bỏ? Hay là muốn ngủ một đêm
với Chung Hạo, Lạc Phong để hai người đó chắp tay nhường Kinh Trập Long
cho ngươi!" Cung Khiếu châm chọc nói.
Mấy hộ hoa sứ giả* xung
quang Giang Chỉ Lan vẻ mặt phẫn nợ nhưng khiếp sợ uy thế của Cung Khiếu
cho nên cũng không dám nói gì. Sắc mặt Giang Chỉ Lan thì nhất thời tái
xanh, "Cung tiền bối hiểu lầm ta."
Sở Diệp nghĩ thầm: Lời này của Cung Khiếu cũng quá... Giang Chỉ Lan không có bị hạ gục ngay lập tức cũng là đạo hạnh cao thâm.
"Vài vị nếu đã đi dạo đủ rồi thì nhanh rời đi đi, vô duyên vô cớ tới cửa
quấy rầy cũng không phải là thói quen tốt đẹp gì." Cung Khiếu lạnh như
băng nói.
Đám người Giang Chỉ Lan tuy rằng có bối cảnh hùng hậu
cũng không dám làm bộ làm tịch trước mặt Cung Khiếu. Nghe Cung Khiếu nói xong một đám không còn hứng thú đi dạo nên vội vàng rời đi, Dư Trúc với Thư Tùng An cũng đi theo.
"Sở lão bản không có sao chứ?" Cung Khiếu hỏi.
Sở Diệp lắc đầu, "Không có việc gì, đa tạ Cung tiền bối."
"Sở lão bản sẽ đột phá trong mấy ngày này nhỉ?"
"Nhờ phúc của Cung tiền bối chắc là sẽ nhanh thôi." Sở Diệp nói.
Cung Khiếu cười nói: "Nếu đã như vậy thì không bao lâu nữa chúng ta chính là bằng vai phải lứa rồi!"
"Tiền bối nói giỡn, dù cho thành công thăng cấp thì ta cũng vẫn là hậu bối, vẫn còn kém xa tiền bối mà." Sở Diệp nói.
Cung Khiếu lắc đầu, "Sở lão bản vẫn còn trẻ còn ta đã già rồi, thành tựu về sau của Sở thiếu nhất định còn cao hơn ta."
Sở Diệp cười nói: "Tiền bối đề cao ta quá rồi, ta nào có lợi hại như vậy chứ."
......
Từ Thiên Hà hoa lâm đi ra, sắc mặt Giang Chỉ Lan không tốt chút nào. Nàng ta rầu rĩ không vui quay lại lâu thuyền.
"Chỉ Lan, làm sao vậy?" Chung Hạo hỏi.
Giang Chỉ Lan lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ cảm thấy thần sắc Cung Khiếu nhìn ta hình như không được đúng cho lắm, hay là hắn đã biết được gì rồi."
"Tuổi thọ Cung Khiếu sắp hết rồi, bây giờ hắn chính là một con chó điên, bắt
được ai là cắn người đó, có lẽ là hắn ghen ghét tốc độ tăng thực lực của ngươi đem con của hắn vứt xa hàng cây số chứ gì." Chung Hạo nói.
Giang Chỉ Lan mím môi, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, "Sở Diệp kia
hình như không đơn giản đâu." Nếu Cung Khiếu không xuất hiện thì khi
Tống Hà ra mặt có lẽ có cơ hội thăm dò được nội tình Sở Diệp rồi.
"Có thể là Cung Khiếu sợ mình sắp hết tuổi thọ tới nơi rồi Cung Thần không
còn chỗ nương tựa cho nên muốn lôi kéo nhờ hắn giúp đỡ chứ gì, chỉ khi
bản thân mạnh mẽ thì mới thật sự mạnh mẽ, thực lực Cung Thần không có
thì làm gì cũng đều là uổng công mà thôi." Chung Hạo hoàn toàn không
thèm để ý nói.
Giang Chỉ Lan gật đầu, "Sở Diệp này hình như sắp
đột phá Hồn Vương rồi, nếu để hắn thành công rồi đứng về phía Cung Khiếu bên kia cũng là một phiền toái."
Chung Hạo không cho là đúng:
"Thăng cấp Hồn Vương nào có dễ dàng như vậy! Xác suất Hồn Sư cửu giai
đột phá thành công không tới một phần mười, Sở Diệp tuỳ tiện đột phá
đương nhiên sẽ thất bại." Hắn làm một trong những thiếu cung chủ Hải
Long Cung, dùng không biết bao nhiêu tài nguyên trên trời dưới đất mà
cũng không dám chắc chắn bản thân mình có thể trong năm năm đột phá Hồn
Vương được hay không đây, Sở Diệp nhìn quá trẻ tuổi.
Giang Chỉ Lan hít sâu một hơi, nói: "Sở Diệp đi con đường bồi dưỡng huyết mạch Vương
thú, chủ Hồn Sủng kia của hắn chính là Ong chúa, sau khi tới cửu giai
đỉnh phong là có thể hấp thu sức mạnh của thuộc hạ để đột phá, con đường này dễ dàng hơn rất nhiều so với các cách thông thường khác."
"Phương pháp đột phá này thật sự là dễ dàng, tên khốn Sở Diệp này thật giỏi đi đường tắt." Chung Hạo trầm giọng nói.
Giang Chỉ Lan nghĩ thầm: Biện pháp bồi dưỡng Vương thú tỷ lệ đột phá xác thật khá lớn, nhưng thật ra thực hiện cũng không đơn giản tí nào. Sức mạnh
của Vương thú có liên quan với sức mạnh của thuộc hạ, bồi dưỡng ra hàng
chục con Ngân Sí Ong Chiến Tướng giống như Sở Diệp không phải là chuyện
dễ dàng, số lượng Hồn Thú phụ thuộc quá nhiều cũng thường rất dễ bị mất
khống chế. Sở Diệp nhìn qua trông không đáng để mắt tới nhưng linh hồn
lực của hắn e rằng vô cùng khủng bố.
"Thôi, một Hồn Vương mới nhú thực lực cũng sẽ không cao tới nỗi nào đâu."
"Ngân Sí Ong trong Thiên Hà hoa lâm chỉ sợ có bảy tám chục con đó." Khi đó
Giang Chỉ Lan ước tính thận trọng nên chỉ báo ra số lượng bốn mươi con
Ngân Sí Ong Chiến Tướng, nhưng sau đó Giang Chỉ Lan cẩn thận cảm ứng lại lần nữa mới thấy hẳn là hơn xa không chỉ nhiêu đó.
"Bảy tám chục
con?" Vẻ mặt Chung Hạo không chắc chắn nói: "Trước đó không lâu Cung
Khiếu điều động từ Hải Long Cung bảy tám chục phần sát khí chắc là đưa
cho Sở Diệp." Vốn dĩ Chung Hạo còn thắc mắc không biết Cung Khiếu muốn
nhiều sát khí như vậy làm gì, bây giờ coi như đã biết rồi, chắc là chuẩn bị cho Sở Diệp.
"Giá trị mấy chục phần sát khí cũng không thấp
đâu! Vì mượn sức Sở Diệp mà Cung Khiếu đúng thật là bỏ ra vốn gốc rồi."
Chung Hạo thâm trầm nói.
Giang Chỉ Lan nheo mắt nghĩ thầm: Cung
Khiếu mượn sức Sở Diệp như vậy chẳng lẽ vì cho rằng người của Hải Long
Cung không đáng tin cậy sao?
Chung Hạo lắc đầu, "Thôi, Cung Thần bây giờ cũng đã vô dụng rồi, chúng ta vẫn nên chú ý tới Kinh Trập Long thôi."
Giang Chỉ Lan gật đầu, "Cũng đúng." Thu phục Kinh Trập Long mới là việc ưu tiên hàng đầu.
Chung Hạo nghĩ thầm: Cung Khiếu dù cho có lợi hại thì đã sao chứ, hắn đã già
rồi, sống không được bao lâu nữa, tương lai là thuộc về bản thân mình.
......
Hai ngày nữa lặng lẽ trôi qua, một vài tu sĩ trên Thiên Vũ lâu thuyền lên
Thiên Nhàn Đảo tiến hành một lượt tiếp tế, rồi lại tập trung hành động
tìm kiếm Kinh Trập Long.
Giang Chỉ Lan lên đảo một lần ném hết mặt mũi nên sau đó cũng không xuất hiện lần nữa.
Lâm Sơ Văn hỏi Sở Diệp: "Huynh chuẩn bị ngày mai đột phá hả?"
Sở Diệp gật đầu, "Phải rồi." Hai ngày nay Sở Diệp vẫn luôn ngâm thân thể
bằng hỗn hợp Hỗn Nguyên Dịch với nước linh tuyền, thể chất cải thiện rất nhiều.
Lâm Sơ Văn gật đầu, "Vậy ngày mai phải làm phiền Cung
Khiếu tiền bối rồi." Hồn Sư đột phá Hồn Vương kiêng kị nhất là bị người
quấy rầy, có người hộ pháp sẽ an toàn hơn rất nhiều, trước khi cậu luyện chế ra Cửu Dương dược tề Cung Khiếu chắc chắn vẫn đáng tin cậy.
Cung Khiếu nhận được thỉnh cầu của Sở Diệp liền dẫn theo Cung Thần canh giữ
phía trong Thiên Hà hoa lâm. Sở Diệp đóng cửa tiệm, khởi động phòng hộ
trận Thiên Hà hoa lâm rồi tránh tận sâu bên trong Thiên Hà hoa lâm với
Lâm Sơ Văn. Sở Diệp bày một cái trận pháp hấp thu ở giữa rừng hoa, Tiểu
Ngân đứng vào giữa đó, xung quanh nó là từng vòng từng vòng Ngân Sí Ong
Chiến Tướng, một vòng chín con có tổng cộng chín lần chín tám mươi mốt
con. Sở Diệp chuẩn bị đột phá cho nên hơi thở của cả đàn ong hoàn toàn
bộc phát ra ngoài.
Số lượng Ngân Sí Ong vô cùng khổng lồ, giờ phút này hoàn toàn phóng thích ra ngoài, linh hồn lực dao động y như sóng
triều hết lớp này tới lớp khác kéo dài bất tận.
"Sở Diệp này thực khó lường nha! Chỉ cần đủ thời gian nhất định sẽ là bá chủ một phương." Cung Khiếu nói.
Cung Thần liếc mắt nhìn Cung Khiếu, hơi bất ngờ hỏi: "Phụ thân xem trọng Sở
Diệp như vậy sao?" Lâm Sơ Văn là Dược tề sư, tuy rằng thanh danh không
lớn nhưng đúng là Dược tề sư Địa cấp chân chính, hai người Sở Diệp với
Lâm Sơ Văn, Cung Thần trong tiềm thức chú ý tới Lâm Sơ Văn nhiều hơn
chút.
"Người này còn chưa đột phá mà linh hồn lực đã cực kỳ khổng
lồ, so với Hồn Vương e rằng cũng không thua kém bao nhiêu." Cung Khiếu
cảm ứng được hơn tám mươi hơi thở Hồn Thú Chiến Tướng, cho dù là Hồn
Vương, nếu muốn khống chế nhiều Ngân Sí Ong cấp tướng như vậy cũng không phải là chuyện đơn giản.
Cung Thần hơi bất ngờ, nói: "Sở Diệp
thật đúng là lợi hại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lâm Sơ Văn là Dược tề sư
Địa cấp, nếu Sở Diệp không chút bản lĩnh nào cũng không vào được mắt Lâm Sơ Văn."
Cung Khiếu liếc mắt nhìn Cung Thần, trong lòng hiện lên
vài phần xúc động phẫn nộ, nếu không phải bị tính kế đứa con trai này
của hắn tư chất cũng không kém hơn ai.
"Sở Diệp chỉ có một Hồn Sủng Ngân Sí Ong hay sao?" Cung Khiếu hỏi.
Cung Thần cau mày nói: "Con cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là chỉ có đàn Ngân Sí Ong mà thôi." Sau khi tới Thiên Nhàn Đảo Sở Diệp chưa từng tham gia
chiến đấu nên vẫn luôn giấu mất Tiểu Bạch, Cung Thần cũng không nắm rõ
tình trạng cụ thể của Sở Diệp lắm.
Cung Khiếu gật đầu, "Chỉ có đàn Ngân Sí Ong thôi cũng đủ rồi, rốt cuộc dưỡng cả một đàn Ngân Sí Ong như vậy rất hao phí linh hồn lực, cũng rất chiếm chỗ Hồn Thất." Sở Diệp mới có tu vi Chiến Tướng, tổng cộng có ba cái Hồn Thất, phó sủng nhiều sẽ
chiếm cứ Hồn Thất, đàn Ngân Sí Ong lớn như vậy e rằng đã choán hết chỗ
trong Hồn Thất rồi.